Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 57: Tỉnh lại



Trong vương quốc cối xây gió và hoa tulíp nổi tiếng – Hà Lan xa xôi, ở trong một trấn nhỏ im lặng nở đầy hoa tulip, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược im lặng ngủ trong phòng.

Bởi vì hai người đã hôn mê một đoạn thời gian rất dài, Anna và Hoa Báo đưa họ tới một căn phòng, như vậy thay phiên gác đêm chăm sóc cũng tiện hơn. Mỗi ngày Hoa Báo đều phải mát xa trên người cơ thể hai người, để tránh nằm trên giường thời gian dài làm cho cơ thể cứng ngắc hoặc là héo rút.

Từ khi cưỡng chế truyền máu xong, Mộc Tuyết phát hiện mình chỉ có thể ở trong không gian. Không gian bị trái lựu đạn kia làm cho rối tung, tuy rằng tất cả thực vật không bị hao tổn, nhưng hơn một nửa hồ nước đều bị bùn đen lấp lại, tạc ra hố sâu lớn vô cùng. Có thể tưởng tượng, nếu lúc ấy lựu đạn nổ bên ngoài, phỏng chừng bọn họ đã tan xác.

Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái như hổ, khi vọt tới nước Pháp cứu người chưa kịp sợ hãi. Chờ chuyện qua, Mộc Tuyết sợ tới mức sốt mấy ngày trong không gian, khi uống nước ngón tay cũng run rẩy.

Bởi vì lựu đạn nổ mạnh nên Mộc Sương cũng bị chút ảnh hưởng, thân thể không còn chân thật như trước, cho nên mấy ngày nay đều cùng Mộc Tuyết cùng nhau ngâm mình ở trong hồ nước.

“Tới khi nào tớ mới có thể trở về cơ thể?” Mộc Tuyết ở trong không gian đợi đến nhàm chán, tuy rằng không cần giải quyết nhu cầu thân thể, nhưng thân thể đi vệ sinh khẳng định là Hoa Báo làm đi…… Cảm giác rất xấu hổ.

“Nội tạng của cậu bị chấn thương lớn, lại truyền nhiều máu cho Ngô Sâm Nhược. Đến khi thân thể cậu khôi phục đến mức có thể nhận linh hồn, thì cậu mới có thể trở về. Nếu không phải hồ nước trong không gian áp chế độ mạnh của trận nổ, cậu hiện tại phỏng chừng đã hồn phi phách tán.” Mộc Sương lắc đầu, cô hoàn toàn thật không ngờ lúc ấy Mộc Tuyết sẽ làm ra hành động như vậy.

Những cũng may mắn Mộc Tuyết làm như vậy, nếu không, có lẽ mọi người đều đã chết.

“Tớ nghĩ Sâm Nhược sẽ tỉnh trước!” Mộc Tuyết ảo não vỗ bọt nước,“Cái người đó, rất bướng bỉnh, nếu tỉnh phát hiện tớ hôn mê, chẳng phải là sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt? Tớ lại không biết phải an ủi người như thế nào, vừa nghĩ đã sầu đã chết.”

Mộc Sương có thể cảm giác được chuyện xảy ra bên ngoài, thậm chí có thể cụ hiện hóa cho Mộc Tuyết. Nhưng, cô nhưng không có biện pháp nói cho Mộc Tuyết rốt cuộc ai tỉnh lại trước.

Đang nói, khóe miệng Mộc Sương kéo lên,“Sâm Nhược tỉnh.”

Rèm cửa theo gió lay động, trong không khí tràn ngập mùi hoa thư thái.

Ngô Sâm Nhược gian nan mở mắt ra, qua một lúc lâu, tiêu cự trước mắt mới ngưng tụ tốt. Trên trần nhà gỗ treo đèn hình hoa tulip, ngồi cách đó không xa là người phụ nữ quen thuộc.

“Hoa Báo……?”

Thời gian dài không nói chuyện yết hầu có chút khàn khàn, Ngô Sâm Nhược muốn ngồi dậy, cả người lại bủn rủn vô lực, cậu cũng không động nữa, quên đi.

Hoa Báo lấy nước nóng về, thấy Ngô Sâm Nhược tỉnh, cuối cùng là thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ít nhất một người đã tỉnh không phải sao?

“Em vừa mới tỉnh, thân thể sẽ có chút không tốt lắm. Không sao cả, đợi lát nữa chị đở em đi ra ngoài một chút, vài ngày sẽ bắt đầu khôi phục.” Hoa Báo đi tới bên giường, nâng Ngô Sâm Nhược ngồi dậy.

Ngô Sâm Nhược gật đầu, trí nhớ của cậu còn dừng lại khi mình tai nạn xe. Hiện tại xem ra mình chắc chắn là được cứu, về phần trên đường đã xảy ra cái gì, hỏi sau đi.

“Đây là chỗ nào? Nghĩa Nhụy tiểu thư đâu?”

“Vương quốc Hà Lan, trấn nhỏ Mã Khẳng. Nghĩa Nhụy tiểu thư do người nhà họ Tống phụ trách tìm.” Hoa Báo vốn chính là người của nhà họ Tống, đối với chuyện của nhà họ Tống vẫn là tương đối hiểu biết.

Nghe xong tin tức này, Ngô Sâm Nhược gật đầu, cậu nghiêng mặt, đột nhiên trừng lớn mắt, không để ý thân thể bủn rủn, từ trên giường đập xuống đất ngã sấp xuống, có đứng lên. Hoa Báo muốn tới dìu cậu, lại bị cậu đẩy ra.

“Mộc Tuyết? Đây là Mộc Tuyết? Cô ấy làm sao vậy?”

Khoảng cách ba bước, Ngô Sâm Nhược lại đi nghiêng ngả lảo đảo, cậu tới bên giường, môi run run, không thể tin nhìn Mộc Tuyết một đầu tóc xám trắng.

Hoa Báo cũng không biết phải giải thích như thế nào, từ ngày đó truyền máu đến sau khi hôn mê, tóc Mộc Tuyết biến trắng. Thật ra mấy ngày nay tóc Mộc Tuyết đã dần dần sẫm lại, nhưng là che dấu bọn họ, cho nên nhân viên y tế xác nhận chỉ cần cố định rót thuốc và dinh dưỡng vào là có thể tỉnh dậy, Hoa Báo và Anna vốn không có đưa hai người bọn họ vào bệnh viện. Đương nhiên, vẫn là sẽ định kỳ tìm bác sĩ đến xem hai người bọn họ.

“Em hỏi chị rốt cuộc chuyện này là như thế nào!” Ngô Sâm Nhược không để ý yết hầu khàn khàn, rống giống như soi bị thương,“Không phải cô ấy ở Trung Quốc sao? Tống Ngôn Mục đang làm cái gì? Tại sao lại để cô ấy ở đây!”

Mấy vấn đề này Hoa Báo có thể trả lời,“Vì cứu em. Cô ấy thuyết phục Ngôn Mục. Ngôn Mục phái 12 người hộ tống, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ cứu viện. Vì ngăn bom, Mộc Tuyết sử dụng dị năng, làm mình trọng thương. Sau đó vì muốn cứu em đang trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, Mộc Tuyết yêu cầu truyền máu cho em…… Số lượng máu truyền ra vượt quá giới hạn, nhưng cô ấy không cho dừng lại, cuối cùng lâm vào hôn mê. Tóc cũng trở thành màu trắng trong lúc đó.” (D: Giống Bạch phát ma nữ hé)

Chất lỏng lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt Mộc Tuyết, Ngô Sâm Nhược thế này mới phát hiện mình đã khóc.

“Cứu…… Anh?”

“Anh không cần em tới cứu anh……”

“Khốn kiếp…… Sao em lại tới cứu anh…… Nếu dị năng bị lộ ra, sau này cuộc sống của em sẽ như thế nào đây……”

“Anh đã tỉnh, em cũng phải tỉnh lại nhanh lên…… Tiểu Tuyết…… Đừng dọa anh…… Anh tình nguyện anh chết, cũng không muốn liên lụy em……”

“Rốt cuộc em có hiểu hay không, mọi người đối với anh đều rất quan trọng…… Mọi người mới là ý nghĩa sống lớn nhất của anh……”

Ngô Sâm Nhược không thể làm cho nước mắt ngừng lại, khuôn mặt anh tuấn nước mắt giàn giụa. Hoa Báo một bên yên lặng không nói gì đưa khăn tay, sau đó an ủi vỗ vỗ vai cậu.

“Đừng khóc. Nếu tiểu Tuyết thấy được bộ dáng của em bây giờ, chắc chắn sẽ lo lắng muốn chết. Cô ấy chắc chắn có thể tỉnh lại, em xem của cô ấy, lúc trước hoàn toàn trắng, bây giờ đã thành màu trắng tro, đã sậm hơn.” Tuy rằng Hoa Báo nói phải bình tĩnh, thật ra trong lòng cô cũng lo lắng như Ngô Sâm Nhược.

Ngô Sâm Nhược hút hấp cái mũi, cậu đã thật lâu thật lâu không có khóc thương tâm. Vừa bắt đầu, ủy khuất mười mấy năm đều xông lên. Ánh mắt của mẹ phức tạp khi nhìn, cha lạnh lùng, chị cả khinh bỉ, em trai em gái bắt nạt…… Từng được chuyển hóa thành không cam lòng và cừu hận ủy khuất, giờ phút này trong nháy mắt đại bộc phát. Cậu nhịn không được trực tiếp ôm lấy Mộc Tuyết thất thanh khóc thét, hoàn toàn nói hết bi thương trong lòng. Thân thể 1m50 đã bị Ngô Sâm Nhược 1m84 ôm vào lòng, chỉ nhỏ như vậy, tựa như chỉ cần buông tay một cái, sẽ biến mất.

Hoa Báo nói rất đúng, giờ phút này Mộc Tuyết thật sự có thể nhìn thấy.

Gương phản chiếu Mộc Sương cụ hiện hóa đang xoay quanh, nhưng lời Mộc Tuyết nói Ngô Sâm Nhược lại nghe không thấy. Cô kéo tóc kéo má, lôi kéo tay Mộc Sương tới đỏ. Mộc Sương bị Mộc Tuyết quấy rầy không có biện pháp, đành phải bay đến giữa không trung.

“Mộc Sương ~ Sương Sương, có biện pháp gì hay không! Nhìn Sâm Nhược như vậy tớ rất đau lòng!” Mộc Tuyết ở dưới mặt nhảy bắn la lên.

Mộc Sương lắc đầu,“Không có biện pháp chính là không có biện pháp, chờ chậm rãi dưỡng thân thể đi. Bây giờ nóng nảy, chờ khi trở về gặp Tống Ngôn Mục, cậu chẳng phải trực tiếp một đầu đâm chết?”

Vẫn không có suy nghĩ qua vấn đề này Mộc Tuyết nháy mắt ủ rũ. Giống như…… Bộ dáng thật khủng bố.

Đến lúc đó phải dỗ Tống Ngôn Mục như thế nào đây……

A không được, thật sự quá đau đầu……

Trong nước Tống Ngôn Mục đã sắp thi đại học. Giáo dục tốt nên từ nhỏ đến lớn anh đều chuyên chú học tập, đồng thời cũng chuyên chú xử lý công việc của công ty.

Nhưng anh rất gầy, tốc độ gầy yếu có thể thấy bằng mắt thường. Hà Lệ Phong và Khâu Phàm nhìn trong mắt đau trong lòng, biết được tin tức Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cũng không có biện pháp, các loại thuốc bổ trân quý ở thành phố B thậm chí là khắp cả nước đều bị vơ vét cho Tống Ngôn Mục, nhưng vô dụng.

Tống Ngôn Mục thậm chí đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chứng kén ăn, cái gì cũng không muốn ăn, ăn còn có thể ói ra.

Hà Lệ Phong đoán có là khúc mắc, vừa về thành phố B một chuyến, kết quả Tống Nghĩa Nhụy và Ngô Sâm Nhược cùng gặp chuyện không may, Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược còn bị vây trong hôn mê. Tống Ngôn Mục đối với cuộc đời của mình, hẳn là sinh ra hoài nghi.

Cho nên khi nhận được mail mật hóa của Hoa Báo, Hà Lệ Phong biết Ngô Sâm Nhược đã tỉnh, lập tức nhanh chóng bưng một chén canh gà nhân sâm đi vào cho Tống Ngôn Mục.

Gõ cửa nhưng không thấy ai mở, Hà Lệ Phong xoay nắm cửa không khóa (cửa phòng không có khóa), lập tức đi vào.

Tống Ngôn Mục đeo tai nghe đang nhìn báo cáo của vài công ty, bây giờ tất cả công ty đã vào nếp, những phó tổng đều là tinh anh nhân tài, cho nên những quyết định và chính sách cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà Tống Ngôn Mục vẫn thật tâm học tập và suy nghĩ những nội dung trong đó.

Nhưng mà, đeo tai nghe mà muốn bày kế hoạch là ý gì?

Quan hệ Hà Lệ Phong và Tống Ngôn vừa là thầy vừa là bạn, nói thẳng ra thì quan hệ của bọn họ vô cùng hòa hợp. Vì thế Hà Lệ Phong đi qua đi kéo tai nghe của Tống Ngôn Mục, nhẹ giọng nói với anh:

“Ngô Sâm Nhược tỉnh.”

Tống Ngôn Mục run một giây, đôi mắt đột nhiên mở to, tháo nốt tai nghe còn lại,“Thật sự? Thật tốt quá! Tiểu Tuyết thì sao?”

“Hoa Báo nói tiểu Tuyết cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại, trị số kiểm tra thân thể đều đang tăng về mức bình thường.”

Nửa câu sau là thật, nửa câu đầu là an ủi Tống Ngôn Mục, thần sắc Hà Lệ Phong không thay đổi, bày ra hình dáng vui vẻ vạn phần.

“Uống chút canh đi. Chờ tiểu Tuyết tỉnh, bọn họ về nước nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ, chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.” Hà Lệ Phong tiếp tục ân cần khuyên bảo,“Đúng không?”

Sự lo lắng dường như đã giảm bớt, Tống Ngôn Mục xoa mắt, hình như là có chút đói, vì thế anh đứng lên đi tới nhà ăn.

“Đi nhà ăn ăn đi.”

Ôi đại thiếu gia ngài cuối cùng cũng muốn ăn rồi! Tâm tình Hà Lệ Phong có thể dùng từ nhảy nhót để hình dung. Anh vui vẻ bưng chén cạnh chạy xuống dưới lầu, khi chạy canh không đổ một giọt, đủ thấy người này thân thủ thật sự không tồi.

Lưu Sảng mấy ngày nay đều mang theo Sophie tới chỗ Tống Ngôn Mục, nhìn Tống Ngôn Mục mất tinh thần trong lòng cậu cũng khó chịu. Tuy rằng cậu không làm được gì, nhưng mà làm chó săn thì vẫn có thể. Tối nay cậu tới là đưa cháo của mẹ cậu nấu cho Ngôn Mục, rõ ràng cũng đã 10 giờ tối, Lưu Sảng cũng không biết ý tưởng của mẹ mình là cái gì.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tống Ngôn Mục ngồi trên sô pha uống canh, Lưu Sảng nháy mắt xum xoe chạy qua ngồi cạnh Tống Ngôn Mục. Sophie ở phía sau chầm chập đi tới, sau đó ngồi cạnh Lưu Sảng.

“Anh Ngôn Mục hôm nay khá hơn một chút?”

Sophie có chút không kiềm chế được nhìn đôi mắt long lanh của Lưu Sảng, tròng mắt vụt sáng, còn có khuôn mặt đáng yêu đang tìm cách lấy lòng…… Thật muốn bắt lại hôn một cái. (d: sc quá đuê)

Tống Ngôn Mục một hơi uống hết canh, trên mặt lộ ra nụ cười duy nhất trong thời gian này.

“Sâm Nhược tỉnh, tiểu Tuyết cũng sắp tỉnh. Không bao lâu nữa bọn họ sẽ trở lại.”

Lưu Sảng nghe xong, không tru lên như dự đoán của mọi người, mà là im lặng gật đầu, sau đó xoay người ôm lấy Sophie.

“Cám ơn em, nữ thần may mắn của anh.”

Biết Lưu Sảng cho tới bây giờ cũng không đần, cái gì cũng thấy rõ. Sophie ôm lấy Lưu Sảng, dùng hơi thở ghé vào lỗ tai cậu.

[ Anh mới là thần hộ mệnh của em.]

Thành phố G là nơi ngư long hổn tạp thị phi vô cùng, bởi vì nơi đó có đường ven biển rộng nhất nước C, đồng thời lại có truyền thống lịch sử hắc đạo buôn lậu đã lâu, các phương diện thế lực rắc rối khó gỡ khống chế lẫn nhau. Cho nên, hải quan ở thành phố G đã tranh đấu đến không đen không trắng, nguyên tắc lớn ở đó, tất cả vì mục đích cân bằng.

Việt Tiêu được Tống Ngôn Mục giao trọng trách, phái đến nơi này làm buôn lậu. Buôn lậu nhiều loại hàng, nhưng Việt Tiêu tiếp nhận cơ bản đều là chút xa xỉ phẩm hoặc là châu báu cao cấp. Có một đường của nhà họ Lưu ở Hải quan, hơn nữa Tống Ngôn Mục cũng không phải là buôn lậu thuốc phiên hay vũ khí, cho nên Việt Tiêu như cá gặp nước, gần như là không có nổi lo về sau.

Việt Tiêu cũng biết lai lịch của Tống Ngôn Mục, cùng với tuổi còn trẻ mà đã tạo dựng được sự nghiệp như vậy, hơn nữa lại có bạn gái khủng bố như Mộc Tuyết, hắn một chút phản tâm cũng không có. Đi theo ai cũng phải làm việc, chỉ cần có thể kiếm đủ tiền, đi tìm người hắn muốn tìm, kiếp này bán cho Tống Ngôn Mục thì có là gì.

Lại là một nhóm hàng mới đến, Việt Tiêu dẫn theo một đám kiện tướng đắc lực đi tới bến riêng.

Hôm nay gió trên biển rất lạnh, thời tiết cũng không tốt. Việt Tiêu suy tư nếu thời tiết không tốt vậy khẳng định dự báo vận khí không tốt, hôm nay nhất định phải thật cẩn thận hơn. Đang suy nghĩ, vốn dĩ còn không tin chuyện ma quỷ nhưng sau khi trãi qua chuyện của Mộc Tuyết, nhất thời biến thành người tôn trọng truyền thống văn hóa và mê tín, thậm chí còn có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng mà, hôm nay hắn cẩn thận, lại mang đến may mắn cho hắn.

Thuyền viên dỡ hàng đem lên xe tải, đồng thời che dấu tốt. Nhóm cấp dưới đi kiểm kê hàng, Việt Tiêu ở bên cạnh nhìn hai thuyền công cường tráng nâng một cái thùng to cố hết sức bước đi, không khỏi khinh bỉ cắt một tiếng, sau đó quay đầu bắt đầu tính toán trong lòng lần này có thể kiếm bao nhiêu tiền. Chờ tất cả sắp xong, thuyền đi rồi, bọn họ mới bắt đầu chuẩn bị đi tới kho hàng.

Đột nhiên nheo mắt, Việt Tiêu nâng tay ý bảo mọi người không vội đi. Hắn đi lên chiếc xe tải cuối cùng, vòng vo vài vòng quanh một đống thùng lớn kia. Cuối cùng trực tiếp ngồi lên một xe tải lớn có vải mưa che (loại cao su giống áo mưa nhưng dày hơn), ý bảo mọi người có thể đi, nhưng là đi một con đường khác.

Chờ xe nổ máy rồi chạy xa, gần như đã vòng quanh con đường gồ gề không người mà chạy về phía trước, Việt Tiêu gõ gõ một cái gương lớn.

“Này, nhập cư trái phép, tôi biết cô ở trong này, xuất hiện đi.”

Trong rương hẳn là có chốt khóa, bây giờ đột nhiên có tiếng cùm cụp, sau đó nấp gương được mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp sắc mặt trắng xanh nằm ở bên trong, dưới chân còn có một cái va li sắt.

Không đợi người phụ nữ có hành động gì, súng của Việt Tiêu chỉa vào đầu cô ta.

Người phụ nữ không chút sợ hãi, ngược lại mỉm cười.

“Việt Tiêu đúng không, liên hệ Tống Ngôn Mục.”

Người phụ nữ ở chỗ Việt Tiêu ăn canh uống thuốc, người phụ nữ Việt Tiêu mang về hôm nay càn, không phải ai khác, đúng là ở nước Pháp gặp chuyện không may – Tống Nghĩa Nhụy.

Cô ấy không có nói rốt cuộc mình chạy thoát sự đuổi bắt như thế nào, làm sao lên được chiếc thuyền buôn lậu, càng không nói mình muốn đi chỗ nào, cũng không nói mình trở về bằng cách nào.

Cô ấy chỉ liên lạc cho Tống Ngôn Mục, sau đó lại liên lạc cho Tống Nghĩa Cẩn.

Thời gian còn lại, cô ấy bắt đầu không chút khách khí để Việt Tiêu phục vụ. Muốn ăn ngon, muốn tắm thuốc, muốn mặc quần áo thoải mái, điều hòa phải được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp.

Chó dữ Việt Tiêu vừa mắng vừa làm, còn Tống Nghĩa Nhụy được phục vụ rất ung dung.

Tống Ngôn Mục đã biết tin tức này, trong điện thoại không tỏ vẻ gì, khi tắt điện thoại lại thiếu chút nữa thì khóc. Nếu Tống Nghĩa Nhụy có thể về nước, nguy hiểm cơ bản đã được giải trừ. Tống Nghĩa Cẩn biết tin tức này lại lập tức phái chuyên gia tới đón, nhưng mà Tống Nghĩa Nhụy nói một câu làm cho trong lòng Tống Nghĩa Cẩn chấn động.

“Trước tiên thay em liên hệ bệnh viện.”

Biết Tống Nghĩa Nhụy nói cái gì cũng có thâm ý, Tống Nghĩa Cẩn không nói gì trực tiếp báo chuyện cho ông cụ Tống.

Ông cụ Tống nghe xong tin tức, ngón tay có tiết tấu gõ trên bàn. Sau một lúc lâu, ông mở miệng nói.

“Lập tức đưa Nghĩa Nhụy đến, bảo tất cả các bác sĩ bên bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng. Còn có, Ngô Sâm Nhược không phải tỉnh rồi sao? Đưa cậu ấy và Mộc Tuyết về nước ngay lập tức.”

Ngô Sâm Nhược và Tống Nghĩa Nhụy làm nhiệm vụ, nếu nói Tống Nghĩa Nhụy có vấn đề, như vậy Ngô Sâm Nhược chắc chắn cũng có cùng loại vấn đề. Nếu sinh mệnh Ngô Sâm Nhược đang bị đe cũng có thể được Mộc Tuyết cứu về, như vậy Nghĩa Nhụy…… Lòng ông cụ Tống càng kiên định hơn.

Biết ông cụ Tống đánh bàn tính gì, Tống Nghĩa Cẩn nhắc nhở,“Mộc Tuyết là bạn gái Ngôn Mục, nếu đưa Mộc Tuyết đến thành phố B, Ngôn Mục chắc chắn cũng sẽ đuổi tới.”

“Lễ mừng năm nó đã đưa Mộc Tuyết đến đây, con con tuy rằng không có gióng trống khua chiêng, cũng không có gạt ta. Chuyện này là ta ngầm đồng ý, nhưng mà, Nghĩa Nhụy gặp chuyện không may, Ngôn Mục và nhà họ Tống đúng thật là tương khắc.” Ông cụ Tống nhấc mí mắt, thần sắc tự nhiên,“Con tốt nhất tìm người coi chừng nó, đừng để cho nó chạy loạn.”

Tống Nghĩa Cẩn cười câu thần,“Cha, không thể nói như vậy. Nếu không phải bởi vì Ngôn Mục quen Mộc Tuyết, Ngô Sâm Nhược và Tống Nghĩa Nhụy gặp chuyện không may chúng ta cũng không thể biết. Không có bạn gái Ngôn Mục, Sâm Nhược đã muốn bỏ mạng ở nước Pháp, hiện tại cũng không có khả năng cứu chữa Nghĩa Nhụy.”

Cha con đối mặt, Tống Nghĩa Cẩn không chút nhượng bộ, sắc mặt ông cụ Tống cũng không chút thay đổi.

Hai người giằng co trong chốc lát, Tống Nghĩa Cẩn rút mắt về trước,“Con sẽ đưa Mộc Tuyết và Ngô Sâm Nhược đến, nhưng mà, chỗ Ngôn Mục, con sẽ không quản.”

Nói xong, Tống Nghĩa Cẩn bắt đầu liên hệ bệnh viện, không hề cùng cha mình thảo luận về Tống Ngôn Mục nữa.

Trong thời gian này trạng thái tinh thần của Tống Ngôn Mục đã khá hơn nhiều và lúc nào cũng chờ điện thoại của Hoa Báo, đương nhiên, mỗi ngày cũng sẽ nhắn tin cho Hoa Báo hỏi tình hình của Mộc Tuyết. Khiến cho Hoa Báo mỗi ngày đều phải vắt hết óc miêu tả Mộc Tuyết sắp tỉnh, vô cùng buồn rầu.

Thấy là Hoa Báo gọi, tinh thần Tống Ngôn Mục chấn động, nghe điện thoại không đợi đối phương nói chuyện đã mở miệng,“Hoa Báo, tiểu Tuyết tỉnh?”

Bên đó qua thật lâu mới mở miệng,“Anh Ngôn Mục.”

Giống như nghe được thánh âm của thiên đường, Tống Ngôn Mục hít thở thật sâu cũng kiềm chế mình không được run,“Tiểu, tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết! Em tỉnh…… Thật tốt quá…… Rốt cục tỉnh…… Anh lo lắng gần chết, sớm biết như vậy sẽ không cho em đi…… Anh chỉ biết em ngu ngốc……”

“Em nhớ anh.”

Tống Ngôn Mục nói năng lộn xộn giống như bị nghẹn ở yết hầu, trong nháy mắt phát không ra tiếng. Mắt lên men, Tống Ngôn Mục lập tức xoay đầu, miễn cho bị Hà Lệ Phong nhìn thấy dáng vẻ quẩn bách của anh. (D: hình tượng…. hahaha)

“Anh cũng nhớ em. Vô cùng nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ.”

Chua xót và ngọt ngào hòa chung vào nhau, cuối cùng nước mắt vẫn chảy xuống. Tống Ngôn Mục khó có khi rơi nước mắt, lập tức dùng tay mình hủy – thi – diệt – tích, lau sạch sẽ. (D: dễ thương quá đê… nói chớ ngược bé Mục vậy là được rồi)

Mộc Tuyết ở đầu kia điện thoại vỗ ngực, lại giơ ngón cái với Mộc Sương. Quả nhiên, nói lời tình cảm mới là lợi hại!

“Anh Ngôn Mục, đừng lo lắng. Em đã không sao rồi, hơn nữa còn cứu Sâm Nhược về. Em có lợi hại không? Rất có năng lực đi? Cô vợ vừa xinh đẹp vừa có năng lực không dễ tìm, nên sau này anh phải tốt với em hơn nữa!”

“Sau này anh dùng xiềng xích, cột em lên người anh, đi chỗ nào cũng mang theo, kiên quyết không để mất.” Tâm tình phức tạp của Tống Ngôn Mục bị Mộc Tuyết tự biên tự diễn nên chỉ còn lại buồn cười,“Nhanh trở về, anh đã chờ không nổi nữa.”

Mộc Tuyết lại đánh vỡ chờ mong của anh,“Không được. Ông cụ nhà anh muốn đưa em và Sâm Nhược tới thành phố B một chuyến, thân thể của cô ba của anh – Tống Nghĩa Nhụy hình như gặp vấn đề.”

Ngón tay nháy mắt xiết chặt điện thoại, Tống Ngôn Mục nghĩ đến lúc Mộc Tuyết cho máu anh có thể cảm nhận được thống khổ, nhịn không được cắn chặt khớp hàm, từ trong hàm nặn ra một câu,“Không quan trọng!”

“A?”

“Dạng bác sỉ nào mà nhà họ Tống không tìm được? Có bệnh viện cao cấp và chuyên gia nào không mời được? Bệnh của cô ba chắc chắn có thể chửa, em không cần đến thành phố B, trực tiếp trở về!” Anh không cho phép người phụ nữ của mình, bị người khác coi thành dược phẩm mà dùng! Loại chuyện này chỉ là mở đầu, sau này sẽ có kết cục như thế nào???!!

Nghe được Tống Ngôn Mục đang quan tâm mình, Mộc Tuyết càng dịu dàng hơn,“Ngôn Mục, cô ấy là cô ba của anh, cũng là người giúp Sâm Nhược, em cũng không cảm thấy ủy khuất. Nhưng mà, anh có thể đến thành phố B với em.”

Điện thoại bên kia đã im lặng, Mộc Tuyết nghĩ nghĩ, tiếp tục nói,“Chuyện này không phải do anh, đừng giống Sâm Nhược tưởng tượng bậy bạ. Anh tới thành phố B, em chứng minh cho anh xem, anh không phải tai tinh, cũng không phải xui xẻo của nhà họ Tống, được không?”

“Anh không cần em chứng minh……” Giọng nói áp lực của Tống Ngôn Mục truyền đến, “Anh chỉ muốn em bình an……”

“Hửm? Này này ~ tín hiệu không tốt nghe không rõ, Anh Ngôn Mục em tới thành phố B chờ anh!” Mộc Tuyết nhanh tay tắt điện thoại.

Ngô Sâm Nhược, Hoa Báo, Anna ba người im lặng không nói gì nhìn cô.

Mộc Tuyết hắc hắc cười ngây ngô, trong lòng nước mắt chảy đầy thành sông, anh Ngôn Mục em chỉ muốn gỡ khúc mắc này cho anh, đừng trách em……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.