Hắc Long

Chương 1: Bi kịch



– Không… mẹ… không… – Tiếng hét thảm thiết của Thiên trước việc chứng kiến cái chết của mẹ khiến cậu không thể nào chịu đựng được. Cậu nhìn lên phía trên. Trước mắt cậu là đám sát thủ với bộ áo trùm che kín mặt.

– Đưa nó lên – Một tên cầm đầu nói.

– Sư huynh tha cho nó được không? Dù gì mẹ nó cũng chết rồi – Tên khác nói.

– Tha cho nó thì chủ nhân tha cho chúng ta không, làm nhiệm vụ này ta cũng bất đắc dĩ thôi.

Thiên tuyệt vọng nhìn tên sát thủ – Ta hận, ta giết các ngươi…

Khi lưỡi đao kề cổ, Thiên như tuyệt vọng. Tiếng đao xé gió toan chém Thiên thì bỗng dưng trước ngực Thiên một luồng ám khí tỏa ra xung quanh với khí tức mạnh mẽ khiến những tên sát thủ xung quanh đều bị văng ra xa. Thiên cảm thấy mình như có ai nhập không thể kiểm soát được bạn thân, cậu ta lướt tới những tên sát thủ một cách chớp nhoáng và nhanh chóng lấy mạng chúng ngay sau đó. Giết hết lũ sát thủ Thiên cảm thấy bị đuối sức và ngất đi không biết gì cả. Trong lúc đó thi thể của mẹ Thiên bỗng dưng hóa thành đống bụi vàng và bay lên trời.

– Được lắm không ngờ cả hai mẹ con ngươi cũng là dòng dõi Long tộc, có lẽ sau này có kịch hay để xem rồi, haha… – Tiếng nói của cô gái xinh đẹp với bộ áo trắng thướt tha trên mây khi nhận lấy đống bụi vàng lúc nãy cười rồi biến mất.

Thiên sau khi tỉnh dậy chỉ nhớ lúc cậu gần chết thì có gì đó trong người cậu xuất hiện, nhớ lại cảnh tưởng mẹ chết, lòng cậu lại đầy hận thù.

– Mẹ… Con sẽ trả mối thù này. – Giọng Thiên đầy tức giận nói.

Bước trên con đường nhộn nhịp của thành phố mà lòng Thiên rối bời, bỗng dưng một tiếng nổ lớn sau đó là tiếng súng nổ ra tại một công ty, công ty đó là của lão Tuấn(một ông trùm bất động sản nhưng luôn khinh người va chèn ép người quá đáng khiến ai cũng thấy ghét) Thiên quan sát thấy có một đội áo đen toàn nữ đang truy sát ông Tuấn. Mọi người chạy toán loạn chỉ mỗi Thiên đứng nhìn lặng như tờ. Bỗng một áo đen vút qua làm cậu giật mình vội đuổi theo. Đứng từ xa cậu thấy cô gái đó cũng xinh đẹp mà sao máu lạnh thế, giết người không ghê tay.

– Phụp… aaa… – Tiếng súng bắn kèm theo tiếng kêu của cô gái, Thiên quan sát thấy đó là phát súng của tay súng tỉa trên tòa nhà vội chạy lại dìu cô gái lãnh đi mặc dù đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Ngươi là ai? – Tiếng cô gái lạnh lùng kèm theo con dao kề cổ Thiên.

– Đừng lo, ta không có ý gì, chỉ muốn giúp cô thôi, đang có tên bắn tỉa trên kia mau nấp đi rồi nói sau. – Thiên nói mà chả quan tâm con dao đang kề cổ mình.

Dẫn cô gái tranh được nguy hiểm, Thiên thả cô ra rồi hỏi:

– Cô có sao không? Để tôi xem cho nào.

– Thả ra, tôi tự làm được – Cô gái nói một cách lạnh lùng.

– Áhhh…

– Thôi để tôi, đừng cố làm gì – Thiên nói rồi đưa tay tuột cáo xuống coi vết thương cho cô gái. Cô gái lần này lặng im chỉ biết nhìn mà không phản ứng gì cả.

Trị thương xong cho cô gái Thiên ngước tới nhìn cô gái định hỏi:

– Bốp… ui. Aaa… cô làm gì thế… aaa… – Tay xoa mặt sau khi ăn nguyên cái tát mà miệng vẫn nói.

– Ai cho, ngươi dám… – Cô gái nói đồng thời chỉ tay xuống phần ngực. Holy shit, lúc nãy không để ý hóa ra lúc Thiên kéo áo đã vô tình kéo luôn cái áo ngực xuống làm lộ cả một quầng vú.

– Tôi… Tôi không cố ý, xin lỗi, lúc nãy vội quá. – Thiên nói mà giọng ấp úng.

– Mà cô tên gì vậy? Sao lại đi truy sát ông Tuấn – Thiên hỏi mà mắt vẫn dán vào nhực cô gái.

– Tôi là Thúy Ngọc – đội trưởng BIỆT ĐỘI HOA HỒNG, chuyên là những sát thủ đánh thuê, ông ta bị truy sát là nhiệm vụ của chúng tôi – Thuý Ngọc đáp.

– Ừ, mà sao chưa nghe tên biệt đội này bao giờ nhỉ – Thiên vẫn ngây ngô đáp.

– Bởi vì nhóm này hoạt đọng trong bí mật với lại chúng tôi mới từ Hồng Kông trở về, mà sao ngươi hỏi nhiều thế, aaa… ngươi… nguooi… – Thúy Ngọc giờ mới để ý là Thiên lúc nãy giờ vẫn nhìn ngực mình, cô vộ lấy tay kéo áo lên đong thời tặng Thiên cái tát rõ to…

– Bốp… aaaa… tôi xin lỗi mà không nhất thiết phải mạnh tay thế chứ, tôi vừa cứu cô đó – Thiên mặt tỉnh phết.

– Ơn này ta sẽ trả nhưng ngươi sao dám nhìn hả, đồ biến thái – 3 Chữ sau cô gái nói nhỏ hơn.

– Cô về được không hay để tôi đưa về – Thiên hỏi.

– Ngươi muốn chết hả? – Mắt Thúy Ngọc nhìn Thiên cách lạnh lùng.

– Sư tỷ à, nhiệm vụ hoàn thành rồi rút thôi – Bỗng dưng nghe tiếng đồng đội làm Ngọc giật mình.

– Ừ, thông báo mọi người rút thôi. – Ngọc nói xong thì vội nhảy nhanh qua mấy bước từơng rồi biến mất. Trước khi biến mất còn ngoảnh lại nhìn Thiên.

– Cảm ơn! – Tiếng cô gái làm tim Thiên loạn nhịp.

Trở về căn phòng lạnh lẽo, lúc trước mất ba khi còn 5 tuổi giờ mất mẹ nữa khiên cậu cảm thấy cuộc sống toàn màu trắng lạnh lẽo. Thiên bước vào phòng mẹ để xem lại những hồi ức về mẹ. Cậu kéo dưới ngăn kéo ra một loạt tấm hình về mẹ thì bỗng dưng cậu thấy một bức thư, mở ra đọc là một điều sốc đối với cậu – “Con à, lúc con đọc được bức thư này có lẽ mẹ đã hoàn thành nhiệm vụ, thực ra con không phải con ruột của mẹ mà là một đứa trẻ mẹ nhặt được trong rừng nhưng mẹ luôn coi con là con ruột của mình và điều ngạc nhiên hơn khi mẹ nhận thấy con có một vết ấn ẩn ở trước ngực hình rồng, đó chính là dấu ấn của Hắc Long, nó cho thấy con thuộc dòng Long tộc nhưng Long tộc từ trước tới nay chưa bao giờ có dấu ấn này, một điều rất kì lạ, thực ra mẹ không phải chết mà là trở về Long tộc nên con đừng buồn, một ngày nào đó con sẽ gặp được mẹ, mẹ mong con sẽ trở thành con người tốt. Yêu con! ”

– Đọc xong lá thư khiến Thiên đơ ra như tượng một hồi lâu, một lúc sau cậu thấy vui mừng, vui vi mẹ mình mắc dù vẫn còn sống, cậu không quan tâm đó là mẹ ruột mình hay không mà chỉ biết la mẹ mình vẫn sống, cậu quyết tâm sẽ phải găp lai mẹ. Đang vui mừng thì ‘what the hell’ – mất điện, Thiên mở cửa sổ cho thoáng.

– Hôm nay trăng đẹp quá! Thiên cảm thấy cuộc sống có màu sắc hơn hẳn.

– Oh my ghost, cái quái gì đây?

Thiên ngạc nhiên quay lại nhìn bức tường phòng thấy tại đó hiện lên bóng con rồng, đáng ngạc nhiên hơn là nó di chuyển vòng tròn. Cảm thấy nóng trong người Thiên cởi áo thì cậu lạnh cả gáy, trước ngực cậu là hình con rồng đó, một con rộng đen ma mị đang lượn tròn trước ngực cậu.

Đang quan sát thì ôi ‘ĐM’ mất tiêu đâu rồi khi bóng đèn sáng trở lại, điện đã có và hình con rồng cũng biến mất. Thiên lại với máy tính và nhớ tới Thúy Ngọc khiến cậu tìm kiếm BIỆT ĐỘI HOA HỒNG, vào trang đó là một bức tường lửa dường như mọi thông tin bị chặn va bảo mật rất kĩ nhưng Thiên là ai – cậu là một chuyên gia về máy tính, đang từng là IT được đào tạo kĩ lưỡng từ Clifocnia về nên chuyện đó không khó đối với cậu.

Sau một hồi thì cậu cũng vào được và biết rõ thông tin về nhóm này – ” Hoa Hồng là một nhóm sát thủ với 10 cô gái xinh đẹp nhưng máu lạnh, từng làm cho tổ chức ngầm, được dẫn dắt bởi cô gái nhiều tuổi nhất và cũng nguy hiểm nhất Thúy Ngọc – Sứ giả thần chết. Nhóm hoạt động nhanh gọn lẹ và mọi phi vụ chưa bao giờ thất bại, nhóm giống như một biệt đội đánh thuê, Hồng Kông khiếp hãi khi nghe tên nhóm này, Thúy Ngọc năm nay 28 tuổi, sau đó là Thúy Hoa và Trang 27 tuổi, 6 người cùng tuổi là Quỳnh, Diễm, Kiều, Thảo, Thư và Chi 24 tuổi, cuối cùng thấp nhất là Diễm My 22 tuổi(người hiền nhất trong số đó nhưng được mệnh danh là thiên thần máy tính vi vậy mà mọi phi vụ được giải quyết chuẩn xác”. Đọc xong ma Thiên mắt nhắm mắt mở ‘ôi! Toàn gái? ’..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.