Hắc Long

Chương 19: Hàn Băng ngọc



Sau một tiếng, Ngọc phi ngựa mệt rã rời, lần lên đỉnh cuối cùng là lần thứ 10 của cô, Thiên cũng bị cô làm cho lên đỉnh 2 hai lần. Ngọc nằm sang một bên thở hổn hển, hai chân cô chưa thể khép lại vì còn thấy tê dại do con c-c khổng lồ ấy, l-n cô ửng đỏ rõ rệt, t*ng trùng lẫn âm dịch vẫn trào ra, cô chỉ còn lấy tay bịp nó lại.

– Hà hà, giờ đến lượt em đó, để anh coi thử l-n em sướng tới mức nào nào, lên đi. – Thiên nói rồi đưa Lưu Ly kê trên con c-c mình. Một tiếng qua, hắn đã dạy cho cô được nhiều thứ, vú cô bị hắn bóp cho đỏ ửng và còn có cả dấu răng trên vú. Thằng này chơi vợ mà như chơi điếm vậy, đó là hắn còn để vợ mình phi ngựa chứ hắn mà tự chơi thì có khi vợ hắn nhập viện.

– Em sợ lắm. – Lưu Ly vẫn không được tự tin.

– Nào, em sẽ sướng thôi, để anh chơi cho em coi. – Thiên nói rồi hắn vùng dậy lật Lưu Ly nằm xuống. Tay hắn ở My thu về.

– Anh mượn tay chút nhé, tý nữa anh chiều. – Thiên nói với My.

– Hứ… – My chu môi, cô vẫn chưa cảm thấy sướng thật sự nhưng cũng đành chịu.

Thiên để Lưu Ly nằm xuống, hắn banh hai mép l-n cô ra rồi kê con c-c tới trước cửa mà nhẹ nhàng đẩy vào.

– Ưhhh… – Lưu Ly thấy sướng khi con c-c đi được 1/3.

– Ahhh… đau quá… ahhh, huhu… đau quá… – Cô bật khóc khi con c-c đi hơn 2/3 đoạn đường đục thủng cả màng trinh của cô. Tay cô cào mạnh tấm lưng của Thiên khiến da hắn xây xước nhẹ.

Mặt cô nhăn nhó hết cỡ. Đây là lần đầu Tiên của cô. Mà còn gặp phải con c-c ngoại cỡ khiến cô không chịu được. Đến cả Ngọc đã từng quan hệ với hắn mà còn chả chịu được thì Lưu Ly làm sao chịu nổi.

– Đừng lo, em sẽ sướng nhanh thôi. – Thiên vuốt ve mái tóc cô, hắn di chuyển nhẹ nhàng cho Lưu Ly quên cảm giác đau đớn.

– Em đau, đau lắm, huhu… – Lưu Ly vẫn thấy tê dại cả người, chân cô kẹp chặt vào hông Thiên.

– Nào thả lỏng ra đi, anh sẽ nhẹ nhàng, – Thiên hẩy mông nhẹ nhàng để Lưu Ly bớt đau. Sau một hồi cô cũng quen dần. Hai chân cô bắt đầu, thả lỏng.

– Tốt lắm!

– Anh nhẹ nhàng thôi nhé, em đau lắm đó. – Lưu Ly sau một hồi đau đớn thì cô bắt đầu thấy sướng dần.

– Ưhhh… ưhhhh… – Tiếng rên rỉ trở lại.

Thiên vẫn kiềm chế, hắn hẩy mông nhẹ nhàng nhưng rất khó vì l-n cô bót quá. Hắn bắt đầu cảm giác được sự hợp tác của cô khi thấy cô hẩy mông theo nhịp của hắn. Thời cơ đã đến, hắn lấy hết sức chơi một phát lút cán đầy bất ngờ.

– “Ót… ahhh… anh… ahhh… ” – Lưu Ly lại nhăn mặt đau đớn, cô không nghĩ hắn chơi thô bạo vậy. Cô đấm ngực hắn thình thịch vài cái.

Thiên sau khi cắm con c-c lún cán xong hắn nằm trên người cô rồi quay mặt cười dâm giật.

– Anh, sao anh không chơi nữa. – Lưu Ly hỏi khi thấy Thiên nằm bất động trên người cô. Thời cơ đến, hắn vùng dậy.

– Muốn anh đ- hả. Hehe, em cũng dâm quá nha… – Thiên cười đùa Lưu Ly khiến cô đỏ mặt.

– Anh, đáng ghét, chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi. – Lưu Ly quay mặt giấu đi sự e thẹn.

– Lại chửi chồng à, cái tội chửi nè, hấy hấy… – Thiên nói rồi hắn dập không ngừng nghỉ, hắn lấy hết sức để dập từng cái lút cán.

– Ahhh… đau, em đau… ahhh… – Lưu Ly lại đau đớn khi cảm giác l-n mình bị nong rộng, cảm giác như l-n muốn nứt toác ra vậy, hắn chơi cô từng phát lút cán chạm tới cả đáy tử cung.

– Hấy… hứ hứ hứ… bạch bạch… l-n em bót quá… sướng quá… bạch bạch… – Thiên vẫn dập như cái máy khâu không ngừng nghỉ, hắn chờ đợi đều này lâu lắm rồi. Từ cái lần hai thân hình trần truồng ôm nhau làm hắn nhớ lại thì dục vọng lại tràn trề.

– Ahh… ahhh… ahhh… – Không còn tiếng kêu la đau đớn nữa mà là những tiếng kêu la trong khoái cảm, Lưu ly bắt đầu thấy sướng, cảm giác nhột ở tử cung khiến cô thích thú.

– Sướng quá… ahhh… mạnh lên nữa đi, chơi mạnh lên, em sướng… ahhh… em sướng chết mất…

– Em muốn chết hả, vậy thì anh chiều nè, hứ hứ hứ… bạch bạch bạch… – Thiên được đàng, hắn dập nhanh và mạnh hơn. Đút c-c vào là những tiếng ót và khi rút c-c ra là dòng nước âm dịch tuôn ra không ngừng.

– Ahhh… đ- mạnh lên, em thích lắm, đ- chết em đi, đ- hết cỡ đi anh… ahhh… – Lưu Ly mất kiểm soát với ngôn ngữ, cô thốt ra những từ dâm dục khiến dục vọng trong Thiên lại dâng lên cao độ.

– Em ra, em ra… ahhhh… – Lưu Ly lên đỉnh lần thứ 4, cô sướng hết nổi.

– Anh cũng ra, anh cũng ra đây, l-n em bót quá… – Thiên nói rồi tông một phát như máy ủi mà phun thẳng t*ng trùng vào tử cung của cô.

Hắn gục trên thân thể của cô, thở hổn hển. Mồ hôi, mồ kê ướt nhoẹt.

– Ahhh… – Thiên kêu lên khi tai hắn bị ai đó nắm.

– Quên em hả, sướng rồi giờ quên em hả. – My nói, cô chứng kiến cảnh đó nãy giờ khiến cô không chịu được, mặc dù có thai nhưng cô vẫn không kiềm chế được.

– Ahh… anh, anh nào dám, anh chiều, anh chiều mà, thả ra đi, ahhh… – Thiên la làng, hắn giờ đây rất mệt nhưng vẫn không thể nghỉ. Nhiều gái quá có khi cũng là cái tội.

– Vậy còn không nhanh lên. – My ra lệnh.

Thiên lại phục vụ My lần nữa, đêm nay quả là ác mộng với hắn…

Sáng hôm sau, thân hình 4 con người trần truồng nằm ngổn ngang trên chiếc giường. 3 Cô gái, cô nào cô ấy âm đ*o vẫn rỉ nước. Vú cô nào cũng đỏ ửng, l-n sưng vù. Còn Thiên không kém, hắn bị dày vò cả thể xác lẫn sức khỏe. Lưng của hắn vậy mà bị Lưu Ly với My cào cho trầy thịt. Riêng con cu của hắn vẫn khỏe mạnh.

Người mở mắt đầu tiên là Ngọc, ánh mắt cô thức dậy đã bắt gặp ngay con c-c đang cương cứng của Thiên, dục vọng lại nổi lên.

– Ahhh… ahh… – Một mình tiếng rên của Ngọc giữa gian phòng bốn người.

Chắc chắn, mọi người không thể ngủ được rồi. Ai cũng mở mắt và bắt gặp Ngọc đang phi ngựa.

– Em dâm vậy hả? Không biết sau này không có anh thì ai phục vụ nổi em đây, hehe… – Thiên cười khoái chí khi thấy Ngọc vừa phi ngựa vừa rên.

– Anh dám chết là em không tha cho anh đâu, hứ hứ… ahhhh… sướng quá… – Ngọc vẫn lắc lư.

Ngọc chơi xong thì hai cô gái kia cũng không kiềm chế được mà làm theo. Vậy là một ngày tra tấn nữa đối với Thiên.

4 Con người quần nhau chán chê mới chịu thôi. Họ đi tắm chung mà cũng không quên ân ái. Thiên hắn cảm thấy của là ông trời có mắt, cho hắn tới tận 3 cô gái vừa xinh đẹp lại vừa ngoan hiền thế này thì hắn không thể chết được, nếu không là phí của trời.

Thấm thoát 3 tháng trôi qua, trong ba tháng đó đêm nào hắn cũng ân ái với 3 cô gái khiến khả năng tình dục của hắn giờ đây rất tốt, bụng của My cũng chướng lên rồi, tính từ lúc hắn bước vào ma trận đến nay cũng hơn năm tháng rồi. Hắn ngày đêm vẫn không ngừng luyện tập và đã đặt chân tới Tứ cấp của Nhị Thánh Diệm. Nghe đúng là nực cười thật, nếu với 3 tháng lúc trước thì hắn đã đột phá xong Nhất Kim Long vậy mà ba tháng sau này hắn chỉ mới đặt chân tới Tứ cấp của Nhị Thánh Diệm, quả là đời không như là mơ. Hắn rất nóng lòng tới Ngũ cấp để có thể mặc được Long Kim Giáp nhưng cũng không thể cầu được.

– Ahh… Lưu Ly, ta nhớ ra một chuyện rồi. – Thiên gọi Lưu Ly, hình như hắn nhớ ra cái gì đó quan trọng thì phải.

– Gì vậy anh. – Lưu Ly xuất hiện ngay sau tiếng gọi.

– Lúc trước em nói khi ta đột phá Nhất Kim Long sẽ nhận được một bảo vật mà, vậy sao ta chả thấy gì thế?

– Anh không thấy gì là bởi vì anh đâu muốn lấy nó? – Lưu Ly nói như biết lý do Thiên không có bảo vật.

– Há? Em nói gì anh không hiểu. – Thiên ngạc nhiên, sự thật là hắn cũng đéo hiểu gì cả.

– À, cái này anh phải dùng ý lực của bạn thân. Nó sẽ đưa anh tới một cảnh giới hư không, tại đó anh sẽ đứng trước tế đàn thông tinh pháp, nó sẽ kiểm tra anh ở tư chất nào và sau đó nó sẽ đưa anh tới cánh cửa, sau mỗi cánh cửa có một hòm báu, anh nhận được gì ở đó là nhờ vào sự may mắn của anh.

– Sao em biết rõ về cái này vậy. – Thiên cũng ngạc nhiên như kiểu cô đã từng trải vậy nhưng mà bí pháp này do Hắc Long Nha truyền lại cho hắn, sao Lưu Ly lại biết được.

– A, anh vẫn không biết một điều đó là bí pháp anh học đó thì tiên giới và yêu giới ai cũng biết cả. Nhân giới thì một số người cũng học được.

– Há, cái gì? “ WTF, lão già kia chơi mình sao”: Thiên ngạc nhiên tuột độ, hắn chửi thầm lão già khốn kiếp đó, làm cho hắn hi vọng mình có thể có ích cho đời nhưng xem ra đời này không dành cho hắn rồi.

– Vậy học làm gì nữa. – Thiên xỉu mặt.

– Sao không? Em chưa nói hết mà.

– Há? Em chưa nói hết sao? Sau này đừng làm vậy nữa kẻo có ngày anh đau tim chết mất đó nha. – Thiên lại được vố hú hồn. Đúng là trong cái tuyệt vọng luôn có cái hy vọng.

– Tại anh chứ bộ? Em đã nói hết đâu anh lại cắt lời rồi… còn nói người ta nữa, em không nói nữa, hứ… – Lưu Ly chu mỏ giận dỗi. Mà quả thực là tại Thiên.

– À, hà hà, anh xin lỗi, anh sai rồi, vợ anh là nhất, nói tiếp đi em… – Thiên nắm tay nài nỉ.

– Hứ, em không nói… – Lưu Ly vẫn cứng đầu, đúng là từ khi cô gặp được ý chung nhân – Thiên dẫn tới cô khác hẳn trong tính cách và hành động.

– Thôi mà, anh xin lỗi, vợ yêu của anh, nói đi rồi em muốn gì anh chiều cái đó. – Thiên phải xuống nước, Lưu Ly bây giờ là mọi thông tin của hắn. Có cô hắn mới có thể biết được về thế giới bên ngoài.

– Anh hứa nha, anh không được dối đâu đó, ngoắc tay. – Lưu Ly mặt tỏ ra vui mừng hẳn rồi đưa động tác ngoắc tay thề thốt.

– Ừ, anh hứa mà. – Thiên cười khổ, hắn không biết cái giá hắn phải bỏ ra sau cái thông tin này là gì nữa.

– Lúc nãy đến đâu rồi nhỉ? – Lưu Ly hỏi ngây ngô.

– Trời ạ! Hãy nói với con đây là sự nhầm lẫn đi ông trời. – Thiên đặt tay lên trán cười khổ.

– Lúc nãy đến đoạn giống nhau gì đó… – Sự thật hắn cũng đéo nhớ đâu mà nói.

– À, cái bí pháp anh học đó ai cũng biết nhưng khác ở chỗ là Tam Đoạt Giới đó.

– Ừ, em nói tiếp đi. – Thiên chăm chú, hắn cảm thấy rất tò mò.

– Từ Tam Phá Giới sau khi đột phá thì sẽ bước vào cảnh giới tu nhân, Tiên tộc thì tu đạo, Yêu tộc tu ma còn một số nhân tộc giường như cảnh giới đó là cuối cùng của họ, nếu muốn họ có thể tu nhân như Tiên tộc và Yêu tộc nhưng điều đó chưa từng thấy.

– Còn gì nữa không? – Thiên vẫn muốn nghe thêm.

– Tu đạo thì bắt đầu từ Đế Vương sau đó là Thánh Vương và cuối cùng là Đạo Vương. Tu ma thì Đế Ma, Chân Ma rồi Ma Vương.

– Đạo vương và Ma vương là cảnh giới cao nhất sao?

– Em cũng không biết nữa vì chưa có ai tu được đến đó cả. – Lưu Ly lắc đầu.

– Ừ… – Thiên gật gù.

– Ahhh… có một người, em có biết không? – Thiên nhớ ra ai đó.

– Ai?

– Diệm Linh Cơ? – Thiên nắn từng chữ.

– Là ai? – Lưu Ly vẫn không biết đó là ai cả. Cô cũng đâu biết đó là tên thật của Thánh sứ Chu Tước vì cô ta chỉ mới nói cho Thiên biết.

– À, anh xin lỗi, anh quên là em không biết cái tên này, Thánh sứ Chu Tước đó.

– Hả, anh gặp bà ta rồi sao? – Lưu Ly ngạc nhiên.

– Ừ, trong ma trận đó.

– Bà ta trông thế nào? – Lưu Ly có vẻ thích thú với cái tên này, cô chỉ nghe nhắc tới nhưng chưa biết hình dáng ra sao.

– À, à… anh nghĩ bà ta cũng được. – Thiên lúng túng, hắn không thể quên cái vẻ đẹp làm nghiêng trời đất đó nhưng hắn cũng không thể phô trương điều đó trước vợ mình như vậy đặc biệt là Lưu Ly, cái đó chả khác gì chê bai nét đẹp vợ mình cả.

– Ý anh là sao? – Lưu Ly vẫn không hiểu.

– Bà ta có nét đẹp cũng khá ổn nhưng nắng mưa bất thường. – Hắn phải dối lòng khi đánh giá nét đẹp của Diệm Linh Cơ.

– Anh lại háo sắc phải không.

– Anh nào dám, bà ta già thế rồi sao đẹp bằng em được, không đẹp, không đẹp đâu, hihi… – Thiên có thể nói thánh nói dối con mẹ nó rồi. Hắn thầm mong bà ta không nghe thấy không thì có mà ngày hắn bị nướng chín sẽ đến không xa.

– Anh coi chừng nha… – Lưu Ly véo tai Thiên, đây là lần đầu cô làm vậy. Điều đó đã cho thấy sự thay đổi của cô.

– Ahhh… anh không dám, tha cho anh, ahhh… – Thiên nhăn mặt cầu xin.

– Coi chừng đó. – Lưu Ly thả tai Thiên ra rồi đưa hắn một lời cảnh cáo.

– Anh biết mà, ôi za, em véo đau quá, rụng tai anh rồi nè. – Thiên xuýt xoa cái tai tội nghiệp.

– Muốn nữa không.

– À không, ngàn lần không, vạn lần không.

– Hứ… tha cho anh đó. – Lưu Ly vênh mặt lên trông rất đáng yêu. Đúng một cô gái lúc đang ghen là mọi cái duyên đều lộ ra hết.

– Vậy em biết bà ta tới cảnh giới nào không.

– Thánh vương? Em nghĩ là vậy vì bậc tiền bối em chưa có ai nhắc tới Đạo vương cả.

– “Ừ, khiếp thật, Thánh vương mà đã tự tao ra thánh kiếm khủng khiếp như vậy thì Đạo vương chả lẽ đủ cả khả năng hủy thiên diệt địa hay sao. ” – Thiên nghĩ thầm hắn thấy trời đất này quả là bao rộng lớn và hắn chỉ là một hạt bụi trong đó.

– Anh nghĩ gì vậy.

– À, anh đang nghĩ tới mình nhận gì trong cánh cửa kia đó mà. – Một lần nữa Thiên thể hiện bản lĩnh của Thánh nói dối, hắn biết hắn mà nhắc tới Diệm Linh Cơ không chừng hắn tạm biệt cái tai.

– Em cũng mong là vậy. – Lưu Ly trầm giọng xuống.

– Ý em là sao? À đúng rồi, em cũng đột phá cái này rồi vậy giờ em là gì rồi?

– Bát cấp của Tam Phá Giới. – Lưu Ly nói nhưng cô không lấy gì làm vui cả.

– Òaaa… vợ anh giỏi thế, vậy đã có hai lần em bước qua cánh cửa, nói anh nghe em nhận được gì nào? – Thiên tò mò, hắn cũng ngạc nhiên với sức mạnh của vợ mình.

– Em… emm… – Lưu Ly ấp úng.

– Em nói đi, ấy zà, thích làm trò thôi à.

– Không phải vậy, thật ra em chưa nhận được gì cả. – Lưu Ly nói với giọng buồn mà cũng phải thôi. Tới tận hai lần cô bước qua cánh cửa và quay về tay không. Cô hi vọng một lần có được một máu bảo vật, dù nó là gì cũng được nhưng khi hi vọng quá nhiều sẽ dẫn tới thất vọng.

– Hả? Thật vậy sao? Chả lẽ qua cánh cửa kia phải cần có sự may mắn nữa sao? – Thiên ngạc nhiên, hắn không ngờ là vậy, đời đéo như là mơ mà.

– Ừ, nhưng không sao. Em tin anh sẽ nhận được mà. – Lưu Ly cố nở nụ cười với Thiên để che đi sự buồn tủi trong cô.

– Đúng, anh sẽ thay vợ nhận, anh không tin hai vợ chồng mình lại đen không thấy trời đất đến vậy. – Thiên nói với giọng quyết tâm, một phần vì hy vọng và một phần để an ủi cô.

– À mà lúc nãy em muốn gì, giờ nói đi, anh sẽ chiều em tất. – Thiên nhớ ra lời hứa của mình, đây quả là thời cơ tốt để hắn nói ra, nó có thể an ủi tâm trạng buồn của cô lúc này.

– A đúng rồi, em muốn đi chơi. – Lưu Ly vui lên hẳn.

– Đi chơi sao? – Thiên ngạc nhiên, hắn nghĩ nếu muốn đi chơi cô tự đi cũng được mà sao lại cần hắn.

– Ư, đi mua sắm, dạo chơi đó, em muốn biết thêm về vẻ đẹp thế giới nhân tộc… hihi…

– À, được được… chắc chắn rồi… – Thiên ấp úng, nhắc tới mua sắm khiến hắn ngập ngừng vì đơn giản hắn đâu có tiền. Hắn ăn nhờ ở đậu tại nhà Ngọc, dựa vào tiền đánh thuê của Ngọc. Giờ đây nói đi mua sắm thì hắn biết kiếm tiền đâu ra, chả lẽ đi xin vợ mình, như thế đúng là mất con mẹ nó mặt. Thậm chí nếu Ngọc hỏi hắn mượn tiền làm gì thì hắn biết nói sao đây.

– Anh sao vậy? – Lưu Ly cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên.

– À không sao, anh đang nghĩ mình đi chơi đâu đây. – Hắn lại một lần nữa nói dối thành công, không hiểu sao khi nói chuyện với Lưu Ly hắn lại cảm thấy tự tin khi nói dối còn đứng trước Ngọc thì nửa từ lừa gạt cô khiến hắn như mất đi nửa cái lưỡi của mình vậy. Cái này có lẽ là do hắn bắt gặp Ngọc trong hoàn cảnh cô là sát thủ máu lạnh và điều đó ảnh hưởng tới sự nhận thức của hắn về cô. Tuy hắn yêu cô nhưng hắn vẫn sợ cái máu lạnh trong cô điều đó khiến hắn không thể tự tin khi nói dối trước mặt cô còn Lưu Ly thì ngược lại. Hắn bắt gặp cô trong điều kiện éo le vcl ra và sự đáng yêu của cô ngay từ đầu đã ăn vào tâm trí hắn. Điều đó khiến hắn luôn nhận thức được sự đáng yêu, hiền lành trong cô dù sau này cô thay đổi thế nào chăng nữa nên việc hắn tự tin khi nói dối cô là điều dễ hiểu.

– Việc đó để sau đi, anh kiểm tra may mắn mình đi, coi thử anh nhận gì sau cánh cửa kia. – Lưu Ly nói.

– À đúng rồi, để anh coi nào. – Thiên nói rồi làm theo hướng dẫn của Lưu Ly. Sau một lúc hắn được đưa đến một tế đàn thông tinh pháp. Sau khi kiểm tra xong. Tế đàn hiện lên dòng chữ “Nhất Kim Long. ” Và ngay sau đó hắn được đưa đến một cánh cửa huyền diệu. Cánh cửa mở ra và sau cánh cửa là một hộp báu như hắn dự đoán. Trước khi mở hộp ra hắn còn chấp tay lạy trời lạy đất, lạy tứ phía mong rằng may mắn không trốn tránh mình.

Đặt tay lên chiếc hộp mà tim hắn hồi hộp, “Đừng đùa tao nhé! Tao xin mày đó” – Thiên cầu xin chiếc hộp và ngay sau đó hắn nhắm mắt mở chiếc hộp ra. Ngay lập tức một luồng sáng phát ra từ bên trong, hắn vui mừng mở to mắt và mắt hắn còn mở to sau đó nữa tưởng chừng rạn cả kết mạc.

– “What the hell, clgt? ” – Thiên không kiềm chế được mà thốt nên từ ngữ thô tục, trước mắt hắn là một hạt ngọc màu xanh lam bằng viên bi. So với lúc trước hắn còn cầu mong có được bảo vật dù nó là gì nhưng bây giờ xem ra không chỉ thế, hắn mong có một thứ gì đó đáng giá hơn là có nó. Đúng là lòng tham con người vô hạn, được voi đòi tiên. Hắn cầm viên ngọc trên tay mày mò thử coi có gì đặc biệt nhưng xem ra hắn thất vọng rồi. Bất đắc dĩ cầm viên ngọc trên tay trở về thực tại.

– Anh về rồi sao? Anh nhận được gì nào? – Lưu Ly vui mừng hỏi Thiên.

– À… à… – Thiên ấp úng, hắn cũng không muốn khoe khoang làm gì nhưng sự ấp úng của hắn lại khiến Lưu Ly bị nhầm lẫn.

– Vậy à, xem ra anh cũng không có gì à. – Lưu Ly giọng hơi thất vọng.

– Không phải, là cái này. – Thiên nói rồi đưa ra trước mặt cô viên lam ngọc.

– Há, cái gì? Hàn Băng ngọc. – Lưu Ly sừng sững, cô rất ngạc nhiên, quá ngạc nhiên là đành vì cô biết nó là gì và nó có tác dụng gì.

– Có gì mà em ngạc nhiên, chỉ là viên ngọc tầm thường thôi mà. – Thiên vẫn không vui mừng gì.

– Không phải, anh không biết sao? Hàn Băng ngọc là báu vật đó, nó có độ lạnh chí hàn, thứ bị nó đóng băng dù là Tam Nhị Chân Hỏa hay lửa của Chu Tước Thánh kiếm cũng không thể nung chảy được đâu.

– Vậy thì có ích gì? – Thiên vẫn buồn.

– Có ích chứ, nó có thể đóng băng bất cứ ai từ Thánh vương hay Chân ma trở xuống đó.

– Ừ, nhưng nó cũng chẳng có ích gì với ta cả, ta cũng không thích nó lắm, em thích thì em lấy đi. – Thiên hắn không hứng thú với Hàn Băng ngọc, tuy biết nói mạnh đến vậy nhưng chỉ đóng băng một người, hắn muốn cái gì đó hay ho hơn, là một vũ khí hay giáp chẳng hạn.

– Thật sao? – Lưu Ly ngạc nhiên khi Thiên cho cô một món đồ mà đối với cô rất quý giá.

– Ừ… vợ anh thích là được.

– Hihi… anh tuyệt quá, em cảm ơn anh nha. – Lưu Ly nói rồi tặng hắn nụ hôn vào má rồi rời khỏi phòng.

Về phần Thiên, hắn không được vui sau khi nhận được Hàn Băng ngọc nay lại phải nghĩ đi đâu mà kiếm tiền đây.

– Ấy zà, ước gì ta có cả ngân hàng tiền nhỉ. – Thiên ao ước vẩn vớ nhưng một lần nữa trong cái thất vọng lại có cái hi vọng, một ý nghĩ đã nảy sinh trong đầu hắn.

– Ahh… ngân hàng, cướp ngân hàng, đúng rồi. – Thiên nhắc tới ngân hàng làm hắn nhớ tới khả năng của mình. Đường đường là một IT chuyên nghiệp nên việc cướp ngân hàng đối với hắn không phải chuyện khó.

– Haha… ta có cách rồi, haha… đúng là ông trời có mắt mà, haha… – Hắn cười khoái chí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.