– “Theo tin mới cập nhật, đêm qua đã xảy ra vụ án mạng 3 người chết trong đó có một nạn nhân là Lưu Đình Quang, con của thị trưởng. Vụ án này xảy ra sau một ngày vụ cướp tài khoản ngân hàng. Liệu 2 vụ này có gì liên quan tới nhau không, hiên cảnh sát đang tiếp tục điều tra làm rõ… ” – Tiếng thời sự vang lên và Thiên hắn vẫn thấy ớn lạnh khi nghĩ về chuyện đêm qua.
– Anh… – Tiếng kêu ngọt ngào của một cô gái ngoài cửa.
– Há, à gì thế em. – Thiên giật mình khi nghe Lưu Ly gọi.
– Hôm nay sao sắc mặt anh không được tốt vậy? Có chuyện gì sao? – Lưu Ly vẫn hỏi vờn dù biết chuyện gì khiến Thiên như vậy.
– À, không sao? Anh chỉ thiếu ngủ thôi mà, không sao, không sao, hihi… – Thiên giả vờ cười chứ trong lòng hắn vẫn run cầm cập.
– Anh kìa, chỉ là 3 mạng người thôi mà, có gì phải lo lắng đâu. Nếu cảnh sát biết thì cho họ tới bắt em, có gì liên quan tới anh đâu. – Lưu Ly nói với giọng nịnh nọt, cô chả thấy lo lắng gì mà còn vui vẻ sau chuyện đó.
– Tất nhiên liên quan chứ, anh là chồng em mà, sao có thể để em đi bóc lịnh được.
– Bóc lịch là gì vậy anh? – Lưu Ly hỏi ngu ngơ.
– Há? À là đi ngồi nhà đá đó à nhầm là ngồi tù đó.
– Liệu anh sẽ làm được gì? Chỉ mỗi việc chứng kiến cảnh đó thôi mà anh còn sợ nữa thì giết người sao anh làm nổi.
– Có chứ, đụng đến vợ anh là anh nuốt hết. – Thiên nói mà hắn quên đi hết mọi chuyện lúc qua luôn.
– Thế từ hôm qua đến giờ sao mặt anh bất thần vậy.
– À, chỉ là anh thấy khả năng đùa giỡn của em khủng quá. – Thiên nói một cách không ngần ngại.
– Hihi… anh đừng lo chỉ là với người khác thôi, anh là chồng em mà còn sợ em nuốt sao?
– Tất nhiên là không rồi, vợ anh thế sao có thể nuốt anh được.
– Thật sao? – Lưu Ly lườm mắt.
– Á, à không, vợ anh cái gì cũng giỏi, nói được làm được, vợ anh là nhất. – Thiên nói bâng quơ.
– Hihi… em đùa vậy mà, chồng em đáng yêu quá. – Lưu Ly nói rồi bước tới hôn hắn.
Sau việc này hắn phải mất một tuần để trấn an lại tinh thần…
– Khốn kiếp, chúng mày cảnh sát vậy hả? – Tiếng tức giận của gã đàn ông chừng 50 tuổi, gã đó không ai khác là thị trưởng, ông ta tên Hoàng, con ông ta chết gần một tuần mà không rõ tin tức gì với việc cướp ngân hàng quốc gia mà thủ phạm ở tại thành phố của lão khiến lão chịu nhiều áp lực từ trung ương rất lớn.
– Thị trưởng, người ngài cần đã đến. – Tiếng của tên cận vệ nói.
– Các ngươi lui đi. – Ông ta ra lệnh cho đám cảnh sát cùng cận vệ lui ra ngay sau đó là hai thân hình đàn ông khác bước vào với một sắc mặt lạnh tanh.
– Chào hai cậu! Chắc hẳn hai cậu là Bạch Phụng và Hắc Điêu từ trung hoa đến phải không. – Giọng của lão Hoàng thể hiện rõ sự tôn kính với hai người này. Nói về Bạch Phụng và Hắc Điêu là hai tay sát thủ bậc nhất của nước trung hoa, chúng được xem là những sát thủ vô hình trong bóng tối. Chúng vốn dĩ không cần thiết đến phải đến cái thành phố nhỏ bé này nhưng vì chủ nhân của chúng là Vệ Trang đã gửi chúng đến đây, Vệ Trang là gã vừa hám tiền và quyền lực nên đối với lão vụ việc nào có lợi nhuận cao thì bất chấp tất cả cho hai tên bề dưới này đi. Các vụ việc do hai tên này lo chưa một lần thất bại vì vậy mà chúng được xem là hai cánh tay của lão. Để thuê được hai tên này lão Hoàng đã phải bỏ ra khoản tiền rất lớn nên lão rất tâm đắc với họ.
– Ồ! Chắc hai cậu đường xa mệt rồi, mời ngồi, mời ngồi. – Lão Hoàng vẫn giọng tôn kính mặc dù lời nói của lão không có câu trả lời.
– Chúng ta đến đây làm nhiệm vụ không có thời gian nghỉ ngơi đâu, đưa những thứ liên quan tới cái con ông ra đây. – Giọng của Hắc Điêu nói lạnh lùng. Lão Hoàng đưa ra một đống tài liệu nhưng chả nhằm nhò gì cả vì đó toàn là suy đoán.
– Chúng ta cần xem thi thể. – Hắc điêu nói ngay sau đó, lão Hoàng dẫn hai tên này vào phòng tử thi. Nơi đây với công nghệ hiện đại nên việc bảo quản tử thi rất tôi, xác 3 tên trông giống như mới chết hôm qua.
– Được rồi, đưa chúng ta tới hiện trường. – Vẫn là giọng của Hắc Điêu, Bạch phụng dường như không muốn nói chuyện tí nào.
– Vâng! Người đâu mau đưa hai vị này đến hiện trường. – Lão Hoàng dạ vâng đàng hoàng rồi cho người đưa hai tên này tới hiện trường.
Tại hiện trường chỉ có hai bóng người ở đó còn những người khác đã lui đi hết…
– Án mạng này lão ta không điều tra được là phải. – Giọng của Hắc Điêu.
– Theo ngươi nghĩ sát thủ này thuộc dạng nào. – Hắc điêu hỏi Bạch phụng.
– Là con gái. – Bạch phùng nói đúng ba từ lạnh ngắt.
– Sao ngươi biết? – Hắc điêu có vẻ ngạc nhiên.
– Con lão ta háo sắc, nếu là giết người cướp của thì không phải, thù oán của lão ta với ai đó trong thành phố này không có nên nguy cơ duy nhất là con lão ta đã đụng đến một cô gái không nên đụng. – Bạch phụng nói rất tự tin.
– Sao ngươi biết nhiều vậy. – Hắc điêu vẫn ngạc nhiên, hai tên này luôn hành động với nhau nhưng sự bí hiểm trong Bạch phụng vẫn luôn làm hắn ngạc nhiên.
Bạch phụng không trả lời mà đưa hắn một cái liếc mắt, như hiểu ý hắn đổi câu khác.
– Vậy theo ngươi cô gái đó thế nào mà lại ra tay chuẩn xác và nhanh đến mức này.
– Cái này hơi khó vì con lão ta là công tử bột, người trần mắt thịt chỉ biết ăn chơi nên đối với việc giết hắn thì như giết kiến, sát thủ nào cũng làm được nhưng nếu để ý 2 tên vệ sĩ kia ta thấy vết thương của chúng không khác gì tên này, điều đó cho thấy tốc độ tên này rất nhanh khiến chúng không kịp phản ứng. – Bạch phụng nói mà như kiểu hắn biết hết rồi.
– Là sát thủ có tốc độ vậy sao? Quả là thú vị đây. – Hắc điêu nhếch mép cười, hắn rất tự tin về tốc độ của bản thân và Bạch phụng, hai tên này phối hợp với nhau quả là xuất thần nhập quỷ.
– Này ngươi đi đâu vậy? – Hắc điêu hỏi khi hắn thấy Bạch phụng không nói mà đi.
– Đi bắt thủ phạm. – Bạch phụng nói rồi lướt nhanh như gió qua ngõ hẻm chỉ để lại một cọng lông trắng ở chỗ Hắc điêu.
– Đợi ta với. – Hắc điêu nói rồi vút theo.
Hai thân hình rời hiện trường để lại 1 một cọng lông trắng và một cọng lông đen…
10 Phút sau, hình ảnh hai tên sát thủ đứng trên toàn nhà cách chỗ Thiên có 500m.
– Đến rồi sao? Sát thủ này không ngờ lại ở trong thành phố này. – Hắc điêu nói.
– À mà sao ngươi biết nhanh vậy? – Hắc điêu hỏi Bạch phụng.
Bạch phụng không nói mà đưa ra trước mặt Hắc điêu một cọng lông.
– Cái gì đây? – Hắc điêu vẫn không hiểu gì cả. Nói về đánh nhau thì hắn rất giỏi nhưng nói về phán đoán hắn còn là hậu bối mấy đời của Bạch phụng.
– Lông phượng.
– Là lông ngươi sao? – Hắc điêu vẫn hỏi một cách ngu ngơ nhưng ngay sau đó hắn thông minh hơn hẳn khi bắt gặp ánh mắt lạnh toát của Bạch phụng.
– Ý ngươi cô ta là phượng sao?
Hắc điêu luôn hỏi những câu hỏi thừa và người trả lời hắn không ai khác là hắn. Bạch phụng đi với hắn rất ít nói đúng là tốt hơn chứ nói nhiều mà đi trả lời những câu hỏi thừa của Hắc điêu thì không mệt vì đánh nhau cũng mệt vì mất sức do trả lời.
– Vậy sao ngươi biết cô ta ở đây?
– Ngươi quên ta là Bạch phụng sao, mọi đặc tính của phượng hoàng tất nhiên là ta biết rồi.
– Được rồi, màn đêm buông xuống chính là lúc nỗi sợ trần về. – Hắc điêu nhìn căn nhà của Thiên cười một cách đầy bí hiểm.
Trong nhà, Thiên vẫn miệt mài luyện công còn 3 cô gái kia vẫn đang chơi đùa, nói chuyện.
– Anh à! – Giọng Lưu Ly gọi vào.
– Sao vậy em?
– Anh chuẩn bị chưa? – Lưu Ly nói cười vui vẻ mặc dù cô biết nguy hiểm đang đến gần. Ở tư chất của cô thì việc phát hiện ra nguy hiểm không khó. Người tư chất càng cao thì khả năng cảm nhận sát khí càng dễ dàng, cô vui vẻ như vậy vì cô biết hai tên sát thủ này không phải đối thủ mình nhưng có thể xem là thần chết đối với Thiên.
– Chuẩn bị gì? – Thiên vẫn khó hiểu với câu hỏi không có đáp án này.
– Huấn luyện sinh tử… hihi… – Lưu Ly nói 4 từ một cách hồn nhiên.
– Là sao? – Thiên vẫn nhăn mặt khó hiểu.
– Đêm nay sẽ có một bài kiểm tra sinh tử, anh sẽ phải sống chết cùng nó, người chết ta sống, ta sống người chết, hihi… – Lưu Ly nói xong rời khỏi phòng để lại khuôn mặt nhăn nhó đầy khó hiểu của Thiên.
– “Sao từ lúc cô ấy giận mình thì đột nhiên thay đổi chóng mặt vậy ta. ” – Thiên đăm chiêu suy nghĩ. Nhưng cũng không thể quên lời nói lúc nãy của cô, hắn bắt đầu cảm thấy trận chiến này khốc liệt thật sự. Câu nói của cô khiến hắn hiểu ra rằng tối nay hắn phải chiến đấu hết mình, chỉ một trong hai bên được sống trong khi đối thủ là ai thì hắn cũng chưa biết.