Hắc Long

Chương 22: Ta lỡ tay thôi mà



( Dạo này tiều tụy quá nên không viết được mọi người tiếp tục ủng hộ nhé ^^)

Đêm đến…

– Anh à, mình đi dạo đi. – Lưu Ly gọi Thiên khi hắn đang chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến sắp tới.

– Hả? Đi dạo? Em có nhầm không vậy? – Thiên ngạc nhiên với câu nói của cô.

– Ư, đi dạo cho có tinh thần chiến đấu mà, đi đi… – Lưu Ly nói xong không để Thiên trả lời mà cô kéo hắn rời khỏi nhà.

– Hôm nay trăng sáng quá ha? – Lưu Ly tung tăng trước mặt Thiên trong khi hắn vẫn đang đăm chiêu nghĩ ngợi.

– Này, hôm nay khách đường xa đến sao không ra đây ngắm trăng cùng ta luôn đi. – Lưu Ly đang vui vẻ bỗng dưng cô nói buâng quơ nhưng đó không phải nói đùa, ngay lập tức hai thân hình vụt đến đứng trên cây cạnh chỗ Lưu Ly và Thiên đang đứng.

– Ngày tàn sắp tới mà cô em vẫn vui vẻ được sao? – Hắc điêu nói đồng thời ve vẩy cái quạt trên tay.

– Ngày tàn sắp tới thì phải ngắm cảnh đẹp nhân gian lần cuối chứ? Hihi… – Lưu Ly vẫn vui cười.

– Vậy sao? Xem ra cô em làm sát thủ trong thành phố này mà không ai biết là đúng, tính cách vui vẻ thế này ta còn tưởng là nhầm mục tiêu rồi chứ? – Hắc điêu đáp, mà cũng chỉ có hắn nói chuyện với cô thôi còn hai người kia thì một tên vẫn nhìn trăng còn một tên thì nhìn Lưu Ly hết vẻ ngạc nhiên.

– Ta đâu dám nhận danh hiệu đó với lại ta cũng đâu phải sát thủ.

– Vậy sao? Chả lẽ 3 cái mạng ngoài kia là tự sát sao? – Hắc điêu giả vờ ngạc nhiên, hắn có cái tính rất hay vờn con mồi trước lúc ra tay.

– Ồ, hai người đến đây vì chuyện đó sao? Nói thật thì ta cũng cảm thấy hơi quá tay, tính ra chỉ muốn đỡ 3 cái hàm kia thôi ai ngờ quá tay lấy thẳng 3 mạng. Ta sai rồi, hic hic… – Lưu Ly giả vờ khóc trước vẻ mặt ngạc nhiên của Thiên.

– Vậy các ngươi muốn làm gì. – Lúc này Thiên mới lên tiếng.

– Ồ, thiếu niên này chả lẽ là người yêu cô em sát thủ này sao? – Hắc điêu nói cười.

– Đúng vậy, các ngươi muốn làm gì cô ấy, muốn giết vợ ta thì phải bước qua xác ta trước đã. – Thiên nói lòng đầy quyết tâm.

– Ồ! Vậy sao? Ta sợ lại quá tay giống cô em này đó, haha… – Hắc điêu nói đồng thời tay phe phẩy cái quạt lông quạ.

– Cứ thử đi. – Thiên đứng trước mặt cô nhìn hằm hằm vào Hắc điêu. Hắc điêu thì không lấy gì làm lo mà còn rất vui. Vốn dĩ hắn chưa thấy sợ vì hắn không cảm nhận được sát khí của hai người kia. Ở Lưu Ly do cô là tiên tộc nên cô không có sát khí. Nói qua thì sát khí dường như chỉ có ở Ma giới và những tên sát thủ ở nhân giới.

– Được! – Hắc điêu nói một cách rất vui vẻ.

– Từ đã. – Lưu Ly lên tiếng.

– Cô em có chuyện gì sao?

– Ta muốn kẻ thù của các ngươi là ta còn anh ấy coi như chỉ là mạn khởi động thôi, các ngươi không được quá tay.

– Cô em càng ngày càng thú vị rồi đó, ta thích, haha… – Hắc điêu nghe câu ấy làm hắn bật cười, hắn nghĩ cô sẽ đánh với hắn thay vì tên này nhưng xem ra cô ta cũng muốn thử coi thực lực của hắn.

– Ngươi thấy sao? – Lưu Ly nhìn Hắc điêu.

– Được, ta sẽ cố gắng. – Hắc điêu nói một cách bất đắc dĩ, hắn cũng rất thích vờn mồi theo kiểu này.

Nói xong thì hai thân hình lao vào nhau, Thiên chủ động tấn công trước còn Hắc điêu thì ngược lại, hắn không trả đòn mà chỉ né và cười đùa cùng chiếc quạt.

– “Bụp… ahhh… ” – Thiên ăn một cước lùi ra mấy mét.

– Ui za! Ta quá tay rồi, hihi… – Hắc điêu cười nhẹ. Điều đó khiến cho Thiên càng thêm tức giận. Hắn lập tức lao vào lần nữa, hắn cố gắng đánh một cách nhanh và hiểm nhất nhưng không chạm nổi vào người Hắc điêu dù chỉ một lần.

– Ấy za, ra đòn nhanh phết nhỉ nhưng cần có đầu óc tốt hơn một chút, ra đòn cần tính những đường đi nước bước sau đừng chăm chăm để ý đòn của mình vừa ra nhé anh bạn, hihi… – Hắc điêu vừa né vừa nói, lời hắn chỉ dạy cho Thiên quả không sai. Khi đánh nhau mình ra đòn thứ nhất thì phải tính đòn thứ 3 mình ra như thế nào, có như vậy mới tạo được độ hiểm của đòn đánh. Thiên vẫn đánh, dường như hắn chả quan tâm tới câu nói của Hắc điêu.

– “Bốp… bụp… ahhhh… ” – Thiên lại bị dính đòn.

– Ta nói nè anh bạn, cậu chỉ có sức khỏe chứ độ nhanh và chuẩn xác của cậu chưa có đâu. – Hắc điêu vẫn nói cười, Thiên càng ngày càng tức.

– Ta giết ngươi, ta sẽ giết ngươi. – Thiên đang rất tức giận, không phải những câu nói đó mà là sự thảm hại của hắn, hắn đứng trước mặt vợ đánh nhau với con người bằng xương bằng thịt kia mà đến nỗi một cái chạm nhẹ vào người hắn cũng không được.

Thiên vẫn lao vào đánh một cách mù quáng và đòn thứ 3 hắn nhận phải không nhẹ như hai đòn trước.

– “Xiếc… phụp… ahhh… ” – Đó là tiếng kêu của Thiên khi hắn bị lông quạ từ chiếc quạt cắm vào vai.

– Anh ơi, đánh nhau phải biết kiềm chế cảm xúc, đừng đánh nhau theo lối mù quáng như vậy. – Lưu Ly lắc đầu nói khi cô thấy Thiên sau ải huấn luyện ma trận vừa rồi vẫn không học được gì. Thật ra thì hắn cũng học được chứ bộ, chỉ qua do đứng trước vợ khiến hắn mất bình tĩnh.

Nghe câu nói của cô khiến hắn có chút tĩnh tâm lại, hắn cần suy nghĩ những lời nói vừa nãy của Hắc điêu.

– Ấy zô, tiếp đi nào. – Hắc điêu khiêu khích khi thấy Thiên không đánh nữa. Thực chất là Thiên đang quan sát hắn liệu có điểm yếu nào không nhưng rất khó.

– Vậy tao vào nhé. – Hắc điêu nó xong lao vào lập tức, trong chớp mặt hắn xuất hiện trước mặt Thiên và cho hắn một cái đấm vào mặt. Thiên chưa kịp phản ứng gì vì tốc độ quá nhanh khiến hắn bị đánh hộc máu mũi.

Không cho Thiên chút thời gian nào, ngay sau đó hắn lướt tới định tung cướp nhưng lần này Thiên đã chủ động hơn, hắn né được và vùng dậy đáp trả. Đòn đánh của Thiên nhanh hơn vì nó không dùng nhiều sức như lúc trước, một số đòn hắn ra theo cách lừa tình để tung đòn chính nhưng cũng không chạm được vào Hắc điêu.

– Tốt, tốt rồi đó, cố gắng chút nữa sẽ chạm được ta thôi. – Hắc điêu vẫn cười đùa.

Thiên tung đòn liên tục vì hắn nghĩ né không thể né được mãi, sẽ có lúc Hắc điêu tung đòn đáp trả và đó là thời cơ của hắn. Quả đúng như hắn nghĩ, né mãi cũng chán, Hắc điêu không còn thích né nữa mà đánh chính diện với hắn. Hai cú đấm va chạm vào nhau một cách oanh tạc. Thiên tung đấm thì bị Hắc điêu cản lại đồng thời hắn lộn người lên, tay kia lia chiếc quạt đi đâu đó rồi dùng tay đó đánh vào mặt Thiên, Thiên một tay bị giữ, một tay còn lại chật vật chặn các đòn đánh nhanh và hiểm của Hắc điêu khiến hắn quên mất cái quạt lúc nãy đang quay lại.

– Vù vù… xiếc… phụp… – Tiếng quạt lướt qua cắt ngang chân hắn một đường khá sâu khiến hắn quỵ xuống.

– Bộp… ahhh… – Thiên thất thế ăn ngay một cước vào ngực, hắn bị đánh lui nằm la lết trên đất.

– Anh bạn ta nói nè, đánh nhau nên dùng đầu một chút, mở rộng các giác quan ra. Mỗi một giây sao lãng là một giây anh bạn đi qua cửa tử đó. Giờ muốn đánh nhau nữa không. – Hắc điêu vẫn vui vẻ nói chuyện.

– Ta chưa thua, ta chưa thua… – Thiên nói và hắn cố đứng dậy, bước chân hắn càng ngày càng nặng nhọc. Hắn dùng hết sức lao vào Hắc điêu nhưng ngay lập tức thân thể Hắc điêu biến ra phía sau hắn và cho hắn một cước vào lưng khiến hắn bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

– Ta cô gắng không qua tay rồi đó, cô em thấy sao? – Hắc điêu sau khi hạ Thiên hướng mắt về Lưu Ly.

– Ừ, quả là một bài huấn luyện tuyệt đó, mặc dù ta không được ưng ý lắm. – Lưu Ly lên tiếng.

– Vậy cô em giờ chết được chưa. – Hắc điêu nói một cách nham hiểm.

– Thật sao? Vào đi, ta đợi đây. – Lưu Ly nói một cách hồn nhiên.

Ngay tức khắc Hắc điêu xuất hiện trước mặt định cho cô một cước nhưng Lưu Ly cũng không phải dạng vừa, cô biến ngay ngay sau đó và xuất hiện sau lưng hắn định tung đấm nhưng hắn cũng bất mất tức khắc, hai thân hình đánh nhau một cách vô hình. Khó có người biết được họ có đang đánh nhau hay, lúc xuất hiện chỗ này, lúc thì chỗ kia.

– “Vạn Lý Tiêu Dao… vút vút… ” – Tiếng hô của Hắc điêu, hắn vậy chiếc quạt lên ngay sau đó hàng ngàn lông vũ lao tới Lưu Ly như những mũi dao sắc nhọn. Lưu Ly bình tĩnh né, luồn lách qua các kẽ hở rồi tiếp cận Hắc điêu. Hai thân hình vẫn đánh nhau trong khi Bạch phụng vẫn đang ngắm cảnh, hắn vẫn tỏ ra bình thản một cách quái lạ.

– ‘Tốc độ như vậy quả là người có được. ’ – Lưu Ly khen hắn.

– Tất nhiên, bọn ta là sát thủ hàng đầu của trung hoa mà, không biết cô em từ đâu đến mà tốc độ cũng không kém nhỉ. – Hắc điêu trả lời. Hai thân hình vẫn đánh nhau, lúc họ va chạm, tiếp xúc nhau thì lại hỏi nhau một câu. Đây là trận chiến sinh tử mà có vẻ như họ không quan tâm điều đó, họ vẫn nói cười vui vẻ.

– Tên ta nói ra ngươi cũng đâu biết.

– Thật sao? Ta biết được thì khi cô em chết ta sẽ đưa xác về quê gia cho.

– Chết sao? Ngươi cũng biết đùa nhỉ, hihi… – Lưu Ly rất vui vẻ vì thực chất cô chưa đánh hết khả năng.

– Được rồi, đánh thật thôi! – Tiếng nói của Bạch phụng, ngay sau đó hắn xuất hiện ở phía đối diện với Hắc điêu tạo nên thế gọng kìm cho Lưu Ly.

– Ngươi cũng thấy chán rồi sao. – Lưu Ly nhìn Bạch Phụng nhưng hắn không trả lời ngay sau đó Hắc điêu và Bạch phụng lao vào đánh Lưu Ly.

Hai thân hình sát thủ xuất quỷ nhập thần quả không sai, chúng tấn công trong chớp nhoáng rồi biến mất trong chớp nhoáng. Lưu Ly cũng không đùa nữa, cô đánh thật sự, tốc độ vượt trội hơn hẳn cả hai tên kia khiến cho Hắc điêu có phần ngạc nhiên.

– “Vạn Lý Tiêu Dao… vù vù…

– Bạch Phụng Ngâm… vù vù… – Hai thần hình xuất chiêu tấn công Lưu Ly, những chiếc lông vũ cùng những phi tiêu trắng bạch cứ lao vun vút tới Lưu Ly. Cô nhanh chóng trong chớp nhoáng né và đớp được hai lông vũ rồi phóng ngược lại hai tên kia. Chúng quá bất ngờ nhưng vẫn né được tuy nhiên đường đi của lông vũ quá nhanh đã để lại trên mặt của Hắc điêu một vết cắt.

– Được lắm cô em, lần đầu tiên đấy… – Hắc điêu bị rách mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Quả thực sát thủ là vậy, tình cảm hay cảm xúc rất dễ ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của họ, vì vậy là một sát thủ giỏi việc đầu tiên phải biết che giấu cảm xúc, cảm xúc có thể khiến họ ra những quyết định sai lầm và khiến họ trả giá bằng cả tính mạng.

– Đa tạ, hihi… – Lưu Ly vui vẻ đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.