Mặc dù như vậy, Mạc Du nhưng cũng không có ý định giúp người lang thang đặt tên, hắn muốn gọi người kia thì ‘này’ một cái.
Nhưng hắn ở cùng với một người mà như thế thì cũng thật kì quái, cái này không giống một cái tên để gọi lâu dài một chút nào, nếu gọi thành quen rồi, thế là tên của người lang thang liền là ‘Này’, kỳ thực để đại diện cho một người thì tên chính là một dấu hiệu, nghĩ muốn đổi liền đổi tên của một người, nhưng dấu hiệu của một người lại thể hiện cho cả một đời người, bỏ qua cái tên thì cũng coi như bỏ qua cả cuộc sống, người lang thang quá ư thần bí, cả người của hắn cũng tràn ngập những vòng tròn mê cung, hắn bỏ qua cái quá khứ bí mật không muốn cho ai biết, hắn không muốn nói, Mạc Du cũng sẽ không muốn biết.
Mạc Du đơn giả gọi người kia tên ‘A Uy’ (Uy nghĩa là ‘Này’ @_@), bởi vì không có tên thì thật sự là rất bất tiện.
Không nghĩ tới Mạc Du lại bất ngờ khuất phục, vì người nọ mà đặt một cái tên vô cùng cổ quái, cứ như là lời trói buộc mà Bụt phán, A Uy ở trong nhà Mạc Du không chỉ đợi một buổi tối, dường như trận mưa nọ lại gặp một trân mưa to nữa mãi không chịu tạnh, bắt đầu cuộc sống chung kỳ quái, hai người đàn ông vốn không hề quen biết bỗng lại ở chung giữa một cái nơi nho nhỏ, ngoài ý muốn mà vừa vặn.
Có lẽ không nên nói rằng hai người đàn ông sống chung.
Ngày rồi lại qua ngày, Mạc Du bắt đầu có một ảo giác, hắn tưởng như hắn đang nuôi một con mèo.
Tại sao lại có cái loại cảm giác này chứ?
A Uy không hề bước chân ra khỏi nhà
Mặc dù không hề bước chân ra khỏi nhà nhưng A Uy luôn dựa đầu bên cửa sổ để ngắm quang cảnh đường phố.
Râu mép được cạo sạch mặc dù cũng không thật đúng là anh tuấn nhưng một thân hình cao ráo của người lang thang có chút ý vị làm cho Mạc Du có cảm giác được gian phòng này không giam nổi người kia, khi người kia từ cửa sổ nhìn tới đám người đang đi tới đi lui, cặp mắt hắc bạch phân minh kia rõ ràng lộ ra một vẻ ngang bướng.
Nhưng cái dáng ôm đầu gối ngồi ở trên cửa sổ lại vạn phần ưu nhã mê người, sau khi người này tắm rửa xong, nửa cơ thể để trần, biếng nhác mà bước từng bước đến bên cửa sổ, lúc đó trong nháy mắt đã hút đi toàn bộ ánh nhìn của Mạc Du.
Con người đó nhẹ nhàng nhảy lên trên cửa sổ, đem đầu gối khom lại, cong sống lưng liền để lộ ra màu hồng của những vết bỏng, nhìn nghiêng xuống, ánh mặt trời chiếu vào người ấy hệt như những tơ nhung xinh đẹp chiếu trên da thịt, ửng lên vẻ nhu mềm sáng láng, Mạc Du phải nắm chặt tay mới có thể khắc chế đi cái ham muốn được chạm vào nó.
Khi ấy, Mạc Du còn không biết chính mình đã say mê người kia mất rồi.
Mạc Du chỉ là không sao tự chủ được cái cảm giác rằng người đàn ông kia thật đáng yêu, muốn chạm đến người nọ, muốn được cưng chiều người nọ.
Dù sao cảm giác có người ở nhà chờ mình về cũng quá mức tốt đẹp.
Nếu như là tình nhân thì khó tránh khỏi cãi nhau, nếu như là vợ lại khó tránh khỏi việc dài dòng, còn nếu như là A Uy, vốn đơn thuần chỉ là chờ đợi mà thôi.
Nghe được tiếng Mạc Du mở cửa, A Uy từ trên cửa sổ nhảy xuống, sau đó ngồi chồm hổm ở trên tấm lót sàn mềm mại nơi cửa, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ là mỉm cười nhìn hắn.
Được rồi, có lẽ là mỉm cười nhìn hộp cơm tiện lợi hắn cầm trong tay…
Bởi vì A Uy nấu cơm cũng vô cùng khó ăn, thật sự rất là khó ăn, khó ăn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, Mạc Du tại lúc sau khi ăn món mỳ mà A Uy nấu liền thề là sẽ tiến hành cuộc sống ăn cơm bên ngoài.
Trên bàn chính xác là có hai bát mỳ vụn khét loạn cả lên, bên trong chứa mấy viên thịt nhìn mắc ói, mấy cọng rau hôi xì, vừa vào cửa là đã thấy được cái mùi hết sức quỷ dị, trong bụng Mạc Du liền muốn nôn, đối mặt với vẻ mặt vô tội của người trước mắt, nghe người này cười nói:”Tôi chỉ đun qua chút canh thừa, hết lần này tới lần khác tủ lạnh của cậu toàn đồ ăn thừa, rồi cả đống đồ ăn đã quá hạn.”
Lang thang lâu lắm rồi, hắn có thói quen với cuộc sống nhặt thức ăn thừa, Mạc Du cũng có thói quen sống của một người độc thân với thể loại ẩm thực không chút khỏe mạnh nào, nhưng vì cái dạ dày đáng thương của hai người, Mạc Du sau này chung quy lại là mua đồ ăn tiện lợi về nhà.
Hắn mua nhiều hơn ra một hộp đồ ăn, dành cho A Uy đến giữa trưa ngày hôm sau có thể đút lò vi sóng để ăn.
Buổi tối lúc xem TV, A Uy ở trên ghế salon co thân thể lại, nhìn vào TV mà ngủ gà ngủ gật, hàng lông mày vừa cong vừa dài đen tuyền dưới ánh đèn xanh dương của TV ẩn hiện ra sắc đen tím lộng lẫy, làm Mạc Du nhớ tới con bướm xanh của rừng nhiệt đới, một loài bướm hiếm có, trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng mà cơ hộ thì không thể cầu được, nếu mà gặp được người ta liền giữ trong lòng bàn tay, bóp chết, rồi cuối cùng làm thành tiêu bản.
A Uy đánh hắt xì một cái.
Mạc Du trong lòng bàn tay liền phát ngứa.
Đang muốn đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, người bên cạnh bỗng mơ màng nhích nhích lại gần, thân thể lạnh toát kia bỗng chui vào trong lồng ngực ấm áp của Mạc Du, lại tiếp tục ngủ yên, thần sắc bình thản như thể vũ trụ quanh Mạc Du lúc này cũng vậy, bộ dạng an tâm ngủ làm cho Mạc Du nhầm lẫn rằng người kia quá đỗi anh tuấn.
Quá đỗi bình yên, người đàn ông này.
Cho nên hắn không khỏi lộ ra vẻ xem xét con người này.
Nhưng nhìn vô mấy tiết mục chán phèo, phát đi phát lại vô số lần đến tận nửa đêm trên TV. Mạc Du lại có thể cảm thấy một cảm giác hưng phấn khó có thể tưởng tượng, ngày ấy giúp người kia tắm rửa trong trí nhớ hồi tưởng lại rất rõ ràng, ngón tay vẫn còn nhớ rõ cảm giác lướt qua trên da thịt kia, bây giờ ngón tay vì thế lại khao khát mà run lên, những mạch máu nhỏ trên đầu cũng dần nóng lên, nếu như không chạm đến (làn da kia ~_~), Mạc Du như cảm giác được bàn tay của chính mình giống y như ngọn nến bị tan chảy ra.
Hắn luồn tay xuống bên dưới lớp áo của người kia, bàn tay mò mẫn dọc theo đường cong của phần eo rồi dần đến phía những vết sẹo bỏng, da thịt mát lạnh lại mềm mượt non nớt kia làm cho người ta không khỏi cảm thán, hắn vì thế không sao khắc chế được cánh tay của chính mình, cứ thế yêu thương mà vuốt ve dọc theo sống lưng bắt theo những vết bỏng, hưng phấn làm cho nửa người bên dưới cũng có chút cương lên mất rồi.
Muốn tìm một người phụ nữ tới để phát tiết một chút, nhưng người phụ nữ nào có thể sở hữu một làn da tuyệt mỹ như thế này?
Mạc Du đỡ lấy cái trán của mình, hắn phát hiện ra không chỉ hắn nhặt về được một người kỳ quoặc, chính bản thân hắn cũng thành một người biến thái rồi, tự nhiên lại có thể mê muội làn da của một người đàn ông khác, hắn nghĩ muốn dời nhưng không thể, tay hắn tựa như bí người đàn ông này hấp dẫn, không còn chút năng lực chống cự.
Ông đây làm thế nào để chống lại cái lực hấp dẫn đáng nguyền rủa này đây!!
Sau đó, A Uy bỗng mở mắt, cặp con ngươi mê hoặc lòng người ngước lên nhìn Mạc Du, dường như khóe miệng cong lên một vòng cung, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên: “Cậu thật sự không phải đồng tính luyến ái sao?”
Mạc Du nuốt một ngụm nước miếng, vấn đề này A Uy đã hỏi hắn hàng trăm vạn lần, hắn trả lời càng lúc càng chậm, càng lúc càng chột dạ: “Ai đồng tính luyến ái chứ, tôi mới không phải đồng tính luyến ái.”
Nói xong, Mạc Du liền vô cùng hối hận, cái phương thức trả lời quá là ngây thơ rồi, thế lại càng lộ ra vẻ mình chỉ là một thiếu niên còn trẻ mà thiếu kiên nhẫn.
“Cậu không phải à…” A Uy cười mà như không cười nói: “Thật đáng tiếc, tôi vẫn nghĩ cậu vốn là…”
Sắc mặt Mạc Du càng ngày càng có vẻ không xong rồi, hắn rút tay về, cố giữ nét mặt bình thường mà nói: “Tôi bất quá chỉ sợ anh lạnh mà thôi, muốn giúp anh cọ xát chút cho ấm.”
Hắn nói xong thì liền (lại) thấy hối hận, đây là cái lý lo ngu ngốc gì chứ, hắn đã đọc một đống sách, sống đến hai mươi mấy năm, kết quả là nói ra mấy câu bỏ đi thế này.
Cái kia “Nhân viên có tiền đồ” chạy đi nơi đâu mất rồi.
“Uhm…” A Uy vươn vai, đánh ngáp một cái, lấy tay che đi bộ dạng biếng nhác đến mê người lại, rõ ràng nếu không tính khuôn mặt anh tuấn thì người này đã đầy vẻ mị hoặc rồi, hắn dùng cặp mắt mơ màng nhìn Mạc Du, mơ hồ không rõ mà nói: “Thật sự rất đáng tiếng, bởi vì tôi phải….”
“….”
A Uy không để ý đến Mạc Du đã hóa đá, duỗi lưng một cái, đem hai chân để giữa không trung một chút mới chạm tới mặt sàn, lại nhìn Mạc Du nói: “Tôi đi ngủ trước, ngủ ngon.”
Sau đó hắn không một tiếng động mà đi tới bên mép dường của Mạc Du, nơi được trải miếng đệm đó chính là chỗ ở nhỏ bé mà hắn đã ngủ hơn một tháng nay rồi.
Cái tính sạch sẽ lại còn vô cùng yêu giường của Mạc Du không cho phép A Uy bò lên trên cái giường cao cấp của hắn.
Hơn nữa hai người đàn ông mà cùng nằm chung một cái giường thì quả là buồn ói.
Mạc Du ngồi yên tại phòng khách một lúc lâu mới tắt đèn rồi nằm lên giường của chính hắn, sau đó thì không cách nào ngủ được.
A Uy vốn là đồng tính luyến ái…
Mạc Du phiền não…
Hắn hẳn là phải lo lắng cho trinh tiết của chính mình, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, hắn thực sự phải lo lắng chính là trinh tiết của A Uy kìa.