Hạc Minh Giang Hồ

Chương 25: Sinh tử không rời



Tất Mộ Thiên một tiếng “Lên”, mười mấy tên thủ hạ cùng nhau tấn công Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường. Tất Mộ Thiên chiết phiến vung lên, cũng đánh về phía hai người. Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường song kiếm đều tề xuất, chỉ thấy hai đạo hàn quang ở trong đám người biến ảo, làm cho mười mấy hồng y nhân liên tiếp lui về phía sau, rất nhanh liền tan thế trận. Nhưng mà hồng y nhân cùng Tất Mộ Thiên lấy lui làm tiến, trong lui có tiến, đem hai người gắt gao quấn lấy, tuyệt không cho các nàng dễ dàng thoát thân.

Hai người thấy tình huống không ổn, đều sử xuất sát chiêu, kiếm quang sắc bén đem hơn mười người liên tục đâm bị thương, xông ra vòng vây trùng điệp. Đoạn Vân Tụ một kiếm đâm trúng tên hồng y nhân gần nhất, sau đó nhảy đến bên người Diệp Tú Thường, giữ chặt tay đối phương, lập tức muốn phi thân rời đi, ai ngờ hai người vừa mới bay lên, một cái bóng đen liền lướt không mà đến, tựa như Thái Sơn áp đỉnh chắn ở trước mặt hai người, khí thế lẫm liệt, đúng là ma đao Lệ Phần Phong.

Hai người biến sắc, không khỏi lui về phía sau từng bước. Đoạn Vân Tụ nhỏ giọng nói: “Ta ngăn trở hắn, cô tìm cơ hội rời đi!”

Diệp Tú Thường nghe vậy hơi kinh ngạc, trong lòng mặc dù rất cảm động, nhưng vẫn tức giận nói: “Ai cần ngươi làm anh hùng! Sống chết của ta, ta tự chịu trách nhiệm!” Nói xong rút tay nàng ra khỏi tay Đoạn Vân Tụ.

Lệ Phần Phong thấy Đoạn Vân Tụ, cao thấp đánh giá một phen, cười lạnh nói: “Nguyên lai ngươi là nữ tử!”

Đoạn Vân Tụ đón nhận ánh mắt đối phương, sắc mặt bình tĩnh, “Lại như thế nào?”

“Như thế nào?” Lệ Phần Phong ánh mắt lộ ra một tia nham hiểm, “Ha ha, ngày đó ta bị ngươi cắt qua áo bào, hôm nay, ta muốn hai người các ngươi chết không có chỗ chôn!” Nói xong, hắc bào tung bay, rút ra Huyết Diễm Đao, đao phong mạnh mẽ cuồn cuộn nổi lên cuốn lá cây trên mặt đất hướng hai người đánh tới.

Đoạn Vân Tụ cầm Linh Ẩn kiếm nhất động, nghênh hướng Lệ Phần Phong. Diệp Tú Thường muốn đi trợ giúp, nhưng Tất Mộ Thiên cùng mấy tên hồng y nhân lập tức hướng nàng công tới, nàng đành phải trước nghênh chiến đám người Tất Mộ Thiên.

Đoạn Vân Tụ thân pháp cực kỳ linh hoạt, đem kiếm vũ như tật quang thiểm điện, nhưng ở đao thế cương mãnh uy liệt của Lệ Phần Phong chỉ có thể vừa đánh vừa lui, dần dần bị bức đến vách núi.

Lệ Phần Phong nhìn nhìn vách núi, cười lạnh một tiếng, “Ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của ngươi!” Đoạn Vân Tụ trong lòng biết không ổn, nhưng gặp phải tuyệt cảnh, nàng ngược lại trấn định dị thường, mỉm cười, đáp: “Chết chưa hẳn là một chuyện xấu...” Cha nương, huynh trưởng cũng đã mất khiến nàng thống khổ cho đến bây giờ, nếu hôm nay có thể cùng bọn họ gặp nhau, đối với nàng mà nói, quả thực không tính là chuyện xấu; Về phần báo thù, dưới cửu tuyền cũng có thể hóa thành lệ quỷ lai báo.

Diệp Tú Thường nghe thấy câu nói kia của Đoạn Vân Tụ, nộ hỏa bùng lên.

“Đoạn Vân Tụ, nếu hôm nay ngươi chết, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không được yên lòng!” Tại sao nàng có thể xem thường sinh tử như thế, chẳng lẽ trên thế gian này không có gì đáng giá cho nàng lưu luyến hay sao?

Đoạn Vân Tụ biết mình đã lỡ lời ---- đúng vậy a, chẳng phải nơi này còn có người đáng để nàng lưu luyến hay sao, hơn nữa, nếu như mình bỏ mạng ở nơi này, Diệp Tú Thường sao có thể một mình chống đỡ cường địch ở phía trước mà bình yên sống sót? Tuyệt đối không thể phát sinh tình trạng như vậy, nàng cùng Diệp Tú Thường đều phải sống sót! Nhưng là nên làm cái gì bây giờ? Giờ phút này đối mặt Lệ Phần Phong một đối thủ mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ tiếp qua mấy chiêu, chính mình sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn, mà Diệp Tú Thường cũng giống như thế. Mà thôi, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có dốc toàn lực đánh cược một lần, xem có thể có một tia sinh cơ hay không. Nghĩ đến đây, Đoạn Vân Tụ kiếm thế mạnh mẽ, công hướng Lệ Phần Phong. Lệ Phần Phong càng gia tăng lực đạo lên Huyết Diễm Đao, thề phải đoạt được tánh mạng của địch thủ.

Hai người lại hủy đi hai mươi mấy chiêu, Lệ Phần Phong thấy Đoạn Vân Tụ sống dưới đao của mình lâu như vậy, đã không thể nhẫn nhịn được nữa, liền sử xuất tám thành công lực, đao phong dịch chuyển vừa nhanh vừa mạnh mẽ, chém về phía cổ Đoạn Vân Tụ. Đoạn Vân Tụ dùng Linh Ẩn kiếm ngăn cản, tuy cách Huyết Diễm Đao, nhưng trên đao truyền đến nội lực bá đạo chấn đắc Đoạn Vân Tụ hổ khẩu run lên, huyết khí cuồn cuộn.

Lệ Phần Phong lạnh lùng cười, lại tăng thêm hai thành công lực, thôi động Huyết Diễm Đao quét đến Đoạn Vân Tụ.

Đoạn Vân Tụ thấy mình đã bị vây chặt trong đao phong, không thể rút lui, trong lòng tuyệt vọng. Cuối cùng nàng hướng Diệp Tú Thường liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Diệp Tú Thường lúc này vừa mới xoay người thấy ánh mắt kia của Đoạn Vân Tụ, trong lòng hiểu rõ, bi thống khôn xiết. Ánh mắt hai người ở trong sát na quấn quýt si mê không dứt, giống như đã trãi qua bách thế thiên sinh* (trăm kiếp nghìn đời).

“Vuuu...” Đao phong sắc bén bổ tới trước mặt, Đoạn Vân Tụ cổ tay phải chuyển động, nghịch lên đao phong đâm hướng ngực Lệ Phần Phong, định lấy mạng đổi mạng, hy vọng có thể tìm được một tia sinh cơ cho Diệp Tú Thường, mặc dù biết rõ mình sẽ chết, lại còn chết không được toàn thây.

Lệ Phần Phong tay trái một chưởng gạt ra kiếm Đoạn Vân Tụ, tay phải vẫn huy động Huyết Diễm Đao bổ về phía nàng. Ngay thời điểm lưỡi đao gần sát thắt lưng Đoạn Vân Tụ thì một thanh trường kiếm chắn ngang, chặn Huyết Diễm Đao. Đao thế bị kiềm hãm, nguyên bản đao phong kín không kẽ hở giờ lại lộ ra sơ hở, Đoạn Vân Tụ lập tức đằng không, lui ra ngoài.

Lệ Phần Phong liếc thấy kẻ ngăn trở mình chính là Diệp Tú Thường, trong lòng tức giận, lạnh lùng cười, Huyết Diễm Đao hồi chuyển, cuồng bạo quét về phía Diệp Tú Thường, Diệp Tú Thường giơ kiếm ngăn chặn, trên đao lại truyền đến nội lực tựa như bài sơn đảo hải chấn đắc làm nàng phun ra một ngụm máu, Lệ Phần Phong tay trái một chưởng phách về phía nàng, nàng bị đánh bay về phía sau, thân mình ngã ra vách núi, rơi xuống vực sâu vạn trượng. Cả người nàng tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng bay đi, đôi môi nàng mấp máy, gọi ra cái tên đã ăn sâu trong lòng, “Vân Tụ...” như là lời cáo biệt cuối cùng.

Đoạn Vân Tụ vừa mới - thoát ra liền thấy Diệp Tú Thường giống như con diều đứt dây hướng vách núi rơi xuống, đôi mắt kia như làn thu thủy vẫn hoàn vọng chính mình, một âm thanh mơ hồ “Vân Tụ...” của nàng ẩn chứa sự phẫn uất kéo dài vô tận. Cả người nàng cứng đờ, liền ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, tim như bị khoét một lỗ lớn, đại não trống rỗng. Một lát sau, nàng tỉnh táo trở lại, phi xuất nhất bộ dẫm lên vách đá, đạp một cước, tung người nhảy xuống vực sâu, muốn mượn lực hướng Diệp Tú Thường phóng đi, muốn bắt lấy nữ tử tựa như con bướm vàng kia đang sa xuống. Nàng cái gì cũng không để ý rồi, ngay cả tánh mạng của mình, ngay cả cừu gia! Nàng chỉ biết là, nếu để Diệp Tú Thường rời đi như vậy nàng sẽ vĩnh viễn hối hận!

Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ như một đám mây trắng hướng chính mình bay tới, buồn vui lẫn lộn, vui chính là nàng thế nhưng liều mạng tới cứu mình, buồn chính là cả hai đều mất mạng.

“Ngươi đừng!” Diệp Tú Thường muốn ngăn cản Đoạn Vân Tụ, nhưng quá muộn, Đoạn Vân Tụ đã bay ra khỏi vách núi, hướng nàng lao tới, trong đôi mắt sáng ngời kia chỉ có duy nhất một mình nàng.

Rốt cục, Đoạn Vân Tụ cũng ôm được Diệp Tú Thường. Nàng phát hiện khoảng trống trong tim nháy mắt đã được lấp đầy, giống như lúc này nàng mới là một người hoàn chỉnh, mà nước mắt cũng đã trào ra.

“Ngươi đây là làm cái gì...”

“Ta sẽ không để cho nàng chết ở trước mặt ta...”

“Nhưng bây giờ chúng ta đều phải chết...”

“Vậy thì hãy cùng nhau...” Đoạn Vân Tụ nở nụ cười thê lương mà hạnh phúc.

Diệp Tú Thường trong lòng dâng lên chua xót lợi hại ---- này xem như nàng thừa nhận tâm ý của mình ư, này tính là lời hứa của nàng sao? Nếu là ngày thường, mình sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng giờ đây, cả hai hồn đều phải về cửu tuyền rồi, thôi thôi, đây cũng là một loại song túc song phi (như hình với bóng)... Xem như sinh không thể cùng ngày, nhưng chết lại có thể cùng lúc, cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, cũng sẽ không cô đơn đâu...

Hai người gắt gao ôm nhau, rơi thẳng xuống phía dưới, không biết qua bao lâu, đột nhiên bùm một tiếng vang thật lớn, rồi rơi vào trong đầm nước lạnh như băng, bởi vì xung lực thật lớn nên cả hai chìm thật sâu xuống dưới, qua một lúc lâu, lại được sức nâng thật lớn mà nổi lên, toàn bộ quá trình mất một thời gian dài, cả hai người đều bị chấn đắc nhất thời mất đi tri giác, ngũ tạng lục phủ cũng bị tổn thương. Chờ lúc hai người trồi lên mặt nước, Đoạn Vân Tụ mới khôi phục tri giác, kịp phản ứng. Nhưng Diệp Tú Thường vốn không biết bơi, lúc này uống không ít nước, hơn nữa trước khi rơi xuống vực đã bị nội thương, nhất thời bị hôn mê.

Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, liền hô vài tiếng cũng không thấy nàng có phản ứng, trong lòng khẩn trương không thôi, ôm chặt Diệp Tú Thường bơi lên bờ. Nàng để Diệp Tú Thường nằm trên mặt đất xong, sau đó vận khí nhập vào huyệt Hợp Cốc, hướng tới các huyệt vị trong nội phủ lưu chuyển. Qua một lúc lâu, Diệp Tú Thường mới phun ra một ngụm nước lớn, chậm rãi mở mắt.

“Chúng ta đây là đang ở đâu? Đã tới điện Diêm Vương sao?” Diệp Tú Thường suy yếu hỏi.

“Không phải, đây không phải là điện Diêm Vương, chúng ta chưa có chết, mà là tiến vào một cái thủy đàm.” Đoạn Vân Tụ vốn cũng bị thương, lúc này lại hao phí không ít nội lực, thanh âm nghe cũng có chút yếu ớt.

“Thật vậy chăng?” Diệp Tú Thường không thể tin được. Nàng chỉ nhớ rõ mình rơi vào một cái không gian cực kỳ lạnh, bị lực đạo thật lớn bao lấy thân thể, sau đó liền mất đi tri giác.

“Thật sự.”

“Vậy thì tốt quá! Chúng ta đều còn sống!” Diệp Tú Thường nhất thời kích động, nghĩ muốn ngồi dậy ôm lấy Đoạn Vân Tụ, nhưng lại cảm thấy được toàn thân đau đớn, biểu tình có điểm méo mó.

“Cô đừng động! Cô bị thương không nhẹ, chỉ sợ ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương, cần nhanh chóng chữa trị!” Diệp Tú Thường quả thực thương thế rất nặng, cho nên Đoạn Vân Tụ vừa rồi không dám ấn vào ngực của nàng đem nước bức đi ra, chỉ có thể dùng biện pháp vận khí.

“Nhưng mà ngươi cũng bị thương, sắc mặt của ngươi rất kém!”

“Ta còn hảo, thương thế không nặng, nhưng một chưởng kia của Lệ Phần Phong là trực tiếp đánh vào người cô, mà nước này xung lực lại lớn như vậy, ta thực rất lo lắng cho cô...”

“Chúng ta từ trên vách núi cao như vậy ngã xuống cũng chưa chết được, có thể nói chúng ta phúc lớn mạng lớn. Ta nghĩ, Diêm Vương hiện tại cũng sẽ không dễ dàng thu nhận ta.” Diệp Tú Thường nói xong còn cười cười.

“Đúng, đúng, Diệp đại tiểu thư, Diêm Vương gia thấy cô tuổi trẻ mỹ mạo, đều không đành lòng lấy mạng của cô, cho nên cô hội hảo hảo sống tiếp đi.” Đoạn Vân Tụ vui vẻ nói đùa, lại nói tiếp, “Việc khẩn cấp trước mắt, là tìm một chỗ trị thương.”

Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn ở phụ cận, phát hiện đây là một cái sơn cốc rất sâu, sương trắng rất dày. “Cô cứ an tâm nằm ở chỗ này, ta đi tìm xem có chỗ nào thích hợp để nghỉ tạm hay không, rất nhanh sẽ trở lại!”

“Hảo.”

Một lát sau, Đoạn Vân Tụ chạy trở về bên người Diệp Tú Thường, “Ở phụ cận có một cái hang, ta sẽ ôm cô qua đó.”

Diệp Tú Thường lên tiếng “Ân”, nhưng có chút thẹn thùng, trên mặt thoáng hiện một chút ửng hồng.

Đoạn Vân Tụ cũng là người mẫn cảm, lúc này thấy nét mặt Diệp Tú Thường có điểm thẹn thùng, nàng biết thật không phải, nhưng lại không thể để Diệp Tú Thường chịu đau chỉ vì mình, đành phải cúi người xuống, dịu dàng ôm lấy nàng, sau đó đứng lên đi đến cái hang.

Đây là một hang động tự nhiên, khá khúc chiết, nhưng thập phần rộng rãi. Đoạn Vân Tụ buông Diệp Tú Thường, đỡ nàng ngồi tựa vào trên thạch bích xong, lại tìm đến một đống củi khô, đốt lên một đống lửa nhỏ.

“Ta sẽ giúp cô cởi xiêm y đem hong khô a, nước trong đầm rất lạnh, cô không thể để như vậy dễ nhiễm phong hàn...”

Diệp Tú Thường trên mặt càng thêm đỏ ửng, ngữ mang làm nũng, “Vậy ngươi cởi trước a...”

Đoạn Vân Tụ xấu hổ, nhưng nhìn mình cũng một thân toàn là nước, dứt khoát cắn răng một cái, quay lưng đi, bắt đầu giải khai đai lưng, nhưng thoát được một lúc, động tác lại càng ngày càng chậm, bởi vì nàng cảm thấy Diệp Tú Thường đang chăm chú nhìn.

Tuy cả hai đều là nữ tử, nhưng mà Đoạn Vân Tụ lại cảm thấy mặt mình muốn cháy rồi. Diệp Tú Thường cũng biết nhìn như vậy sẽ làm Đoạn Vân Tụ xấu hổ, nhưng trong lòng lại nổi lên ý trêu đùa, không chịu nhìn đi nơi khác. Đoạn Vân Tụ cố chịu ngượng ngùng cởi bỏ váy dài, trên người chỉ còn lại mỗi tiết y, sau đó xoay người nhìn Diệp Tú Thường, nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, nàng biết mình bị hí lộng rồi, nhưng nàng hiểu được trước đây mình đã làm tổn thương người ta, cũng không dám “Trả miếng”, chỉ là đi qua, cúi người, nói: “Ta tới giúp cô...”

Giờ đến phiên Diệp Tú Thường thẹn thùng, nhưng nàng biết không thể không cởi, chỉ hảo gật gật đầu.

Đoạn Vân Tụ không dám nhìn tới mặt Diệp Tú Thường, chỉ cúi đầu cởi vạt áo, từng cái từng cái cẩn thận cởi, cũng chỉ chừa lại tiết y. Mặc dù chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng nàng phát hiện mình trở nên thật vụng về mất hơn nửa ngày mới chuẩn bị hảo. Đợi nàng đem y phục ẩm ướt của cả hai giăng lên nhánh cây cạnh đống lửa để hong khô thì mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi quay người lại đối mặt Diệp Tú Thường, lại cảm thấy xấu hổ.

“Ta tới giúp cô trị thương.”

Dù có xấu hổ thế nào thì cũng không thể chậm trễ việc trị thương. Đoạn Vân Tụ đỡ Diệp Tú Thường ngồi dậy, song chưởng đặt trên lưng nàng, đem nội lực đưa vào trong cơ thể cô, bắt đầu trị thương.

------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.