Bởi vì thay đổi của Đoạn Vân Tụ, trong lòng Diệp Tú Thường bất an càng ngày càng thịnh ---- hành vi đêm đó của nàng thật sự quái dị, rõ ràng ở thân thiết, lại lãnh đạm như vậy, sau lại ôm chính mình khóc thật lâu, không thanh âm, lại càng lo lắng. Mình đã mở miệng hỏi vài lần, thậm chí thiếu chút nữa muốn nghiêm khắc chất vấn, nàng chỉ lại thản nhiên nói không có gì, rất nhanh ngươi liền sẽ biết thôi.
Rất nhanh ta sẽ biết sao? Là ác mộng bắt đầu hay là chấm dứt? Vì cái gì ta cảm giác mình đã ở bên trong mộng yểm, không thể tỉnh lại?
Mà từ đêm đó về sau, lại tựa hồ cả người ngươi thay đổi, trên mặt vẫn là cười ôn hòa, trong đôi mắt lại lãnh đạm khôn cùng, ngươi vẫn cùng ta ôm nhau ngủ, nhưng ôm ấp của ngươi lại làm cho ta cảm thấy được giá lạnh.
Vì cái gì? Đến tột cùng là vì cái gì? Sau đại hôn không phải là tân hôn yến ngươi rất vui vẻ sao? Nhưng mà ngươi, lại cách ta càng ngày càng xa, xa đến mức ta không thể chạm đến...
Mà Diệp Tú Thường bất an Đoạn Vân Tụ đều nhìn ở trong mắt, chỉ là nàng không còn cách nào.
Mỗi lần nàng nhìn vào gương mặt đó, thanh âm ca ca Đoạn Phong Tiêu lại vang vọng ngay tại bên tai nàng:
“Ngày đó không phải muội hỏi cừu gia của chúng ta là ai sao?”
“Hắn chính là Diệp Kính Thành...”
“Tụ Nhi muội thực thích Diệp Tú Thường?”
“Nàng là nữ nhi của Diệp Kính Thành...”
“Tụ Nhi muội đừng quên Đoạn gia ta tổng cộng đã chết bao nhiêu người, kể cả muội muội chưa xuất thế của chúng ta ở bên trong, tổng cộng mười sáu người!”
...
Nàng rất muốn che lại lỗ tai loại bỏ những lời này, nhưng chỉ phí công.
Lòng của nàng bị từng đao từng đao lăng trì, chính là mỗi lần tỉnh lại đều phát hiện mình còn sống.
Nàng nhớ tới bản thân mang theo thương tích luyện kiếm, mặc kệ máu từ mảnh vải chảy ra, nàng nhớ tới chính mình cầm dây treo trên vách núi luyện tập khinh công, mặc kệ phía dưới là vực sâu vạn trượng, nàng nhớ tới mình thường thường ở trong cơn ác mộng bừng tỉnh, nàng nhớ tới chính mình mỗi ngày đều thề muốn cho cái tặc nhân táng tận thiên lương kia trả máu đại giới...
Nhưng mà, chính mình lại gặp gỡ Tú Thường, ở bên bờ xuân thủy lê hoa, ở dưới đêm trăng ấm áp, ở bên trong lê hoa phi vũ, trong thâm cốc dưới tuyệt bích, ở Tuyết Bảo Đỉnh, tình như cổ độc, từng điểm từng điểm tiến vào trong lòng mình, làm cho mình ấm áp, làm cho mình quấn quýt, làm cho mình vui vẻ, làm cho mình cam nguyện nhảy xuống vực sâu, làm cho mình tình nguyện giả Phượng hư Hoàng, làm cho mình nguyện ý đem hết thảy đều cho...
Nhưng tại sao thượng thiên còn muốn đùa cợt chính mình! Không phải kiếp trước mình là cái tài chủ thối vô lương thấy người chết cóng đầy đường nhưng vẫn như cũ lầu son rượu thịt? Không phải kiếp trước mình là cái ma đầu giết người như ngóe tàn sát tất cả người vô tội?
Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì!...
Thế gian này không có khả năng còn có chuyện gì thống khổ hơn...
Lòng mình âm thầm rỉ máu, trên mặt chính là phải gió êm sóng lặng bày ra tươi cười...
Sáng sớm, Diệp Tú Thường nói: “Vân Tụ, chúng ta đi ăn điểm tâm...”
Đoạn Vân Tụ gật đầu, hai người liền hướng tiền thính Minh Viễn Sơn Trang đi đến. Trong tiền thính Diệp Kính Thành cùng Diệp Viễn Khâm đều ở, phu phụ Sở Liệt vì thuận tiện thương nghị sự tình tạm thời ở lại Minh Viễn Sơn Trang, lúc này cùng nữ nhi Sở Dao đã ở tiền thính.
Hai người vào tiền thính, tầm mắt Diệp Kính Thành đảo qua Đoạn Vân Tụ, mà tầm mắt Đoạn Vân Tụ cũng nghênh đón.
Ngươi, liền là đao phủ năm đó diệt cả nhà ta sao?
Nguyên lai ngươi chỉ có vẻ ngoài là chính nhân quân tử, thế nên trái tim cũng xấu xí...
Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ chết ở trên tay ta hoặc là ca ca, thi cốt vô tồn...
Năm ngón tay Đoạn Vân Tụ nắm chặc thật nhanh, nếu lúc này Linh Ẩn kiếm nơi tay, nàng thực muốn xông tới một kiếm kết liễu Diệp Kính Thành. Nhưng mà không được, nàng hiểu được thực lực của chính mình còn chưa đủ, nàng nhớ lại ca ca nói muốn chậm rãi tra tấn không thể để cho hắn thống khoái mà chết đi...
Diệp Kính Thành cảm giác được trong nháy mắt ánh mắt Đoạn Vân Tụ bất thiện, trong lòng kinh ngạc, chờ hắn tiếp tục đem ánh mắt ném trở lại thì ánh mắt kia đã muốn trở nên kính cẩn nghe theo.
Một bên Sở Dao ngẩng đầu nhìn Đoạn Vân Tụ, trong lòng tình cảm phức tạp như cũ, liền dời ánh mắt nhìn mỹ thực trên bàn.
Chúng nhân ngồi xuống dùng bữa. Trong lúc ăn cơm nói tới chuyện Ma giáo phóng xuất tin đồn, nói muốn đem bạch đạo tru diệt sạch sẽ để nắm cả võ lâm trung nguyên trong tay, Sở Liệt tức giận không thôi, nếu không phải trước mắt trên bàn cơm tất cả đều là đồ ăn chỉ sợ cũng muốn một quyền tạp đi xuống.
Mà Đoạn Vân Tụ trong lòng lạnh lùng cười ---- ngươi anh hùng bạch đạo mở miệng một tiếng “Ma giáo”, không biết minh chủ võ lâm thống lĩnh bạch đạo bên cạnh mới là ma đầu lớn nhất! Như vậy bạch đạo, vì sao không giết?
Diệp Tú Thường muốn thay đổi không khí dị thường, mở miệng hỏi: “Cha người nói, lần này đại chiến chúng ta có mấy phần thắng đây?”
Diệp Kính Thành trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Theo ý kiến Thường nhi thì?”
“Bạch đạo ta có Nhạn Đãng Môn Sở thúc thúc cùng Sở di, Ngụy gia bảo Ngụy bá bá, còn có Thiếu Lâm Cái Bang, Tiêu Tương phái, còn có ta Minh Viễn Sơn Trang, tổng cộng lục đại môn phái, tinh anh xuất hiện rất nhiều, nhân số cũng đông. Mà thực lực của ma giáo cũng không thể khinh thường, Ma giáo vốn có tứ đường, mỗi đường các hữu kỳ kỹ ---- Kỳ Môn Đường thiện trận pháp, Vạn Độc Đường chuyên dùng độc, Hồng Tiệm Đường thiện thu thập tình báo, mà Phích Lịch Đường có thể phục kích ngàn dặm, lần trước Phi Long Môn diệt môn chính là Phích Lịch Đường hắn làm. Mặt khác, hắc đạo Thiên Thứu Bang, Lạc Phong Cốc cùng Hắc Hổ Trại bản thân thực lực cũng không kém hơn bất kỳ một môn phái bạch đạo nào, vả lại nghe lệnh bởi Ma giáo, lại có những thứ khác ngưu quỷ xà thần lệ phụ thuộc vào Ma giáo, sở dĩ do Ma giáo thống lĩnh hắc đạo cũng xác thực vì chúng lợi hại...”
“Thường nhi ý của ngươi là nói, bạch đạo ta cùng hắc đạo tám lạng nửa cân?” Sắc mặt Diệp Kính Thành sa sầm, mà Sở Liệt cực muốn phản bác lại không có lý do gì.
Diệp Tú Thường gật đầu, nói tiếp: “Thường nhi vẫn cảm thấy, nếu muốn chính diện đối địch, coi như chúng ta thắng, nguyên khí cũng sẽ đại thương.”
Diệp Viễn Khâm ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Này muội muội, muội có ý kiến gì hay sao?”
“Ta nghĩ mấy ngày, nghĩ đến một cái.”
Tất cả mọi người nhìn đến nàng.
Nàng xem xem mọi người, chậm rãi nói: “Không bằng chúng ta cùng hắc đạo ước định, phái người tỷ thí, bên thua liền nghe theo hiệu lệnh bên thắng.”
“Nhưng ai có thể bảo đảm bạch đạo ta có thể thắng được tỷ thí đây? Hơn nữa coi như chúng ta thắng hắc đạo lại thật sự hội nghe lệnh bởi chúng ta sao?” Diệp Viễn Khâm nói nghi vấn của mọi người.
“Đích xác không thể cam đoan, nhưng nếu anh hùng bạch đạo ta một mình tỷ thí đều thắng không nổi hắc đạo, chúng ta đây sao có thể chắc chắn kiểm soát được trận đại chiến này? Mặt khác đại ca huynh nói đúng ---- coi như chúng ta thắng, hắc đạo cũng không nhất định thật sự nghe theo lệnh chúng ta. Nhưng chúng ta có thể cho giáo chủ ma giáo Nam Tích Thiên đối mặt làm ra hứa hẹn, cam đoan các môn phái hắc đạo không thể tiếp tục dấy lên giết chóc như Phi Long Môn lần trước vậy. Nam Tích Thiên ở hắc đạo tự xưng là một lời ngàn vàng, nếu hắn làm ra hứa hẹn, ít nhất mấy năm gần đây võ lâm trung nguyên ta sẽ không còn có phát sinh giết chóc quy mô lớn nữa, như vậy, cũng đạt đến mục đích.”
Trong lòng Diệp Tú Thường hiểu rõ mọi người cũng vô pháp phủ nhận điều đó, coi như giết chóc nhiều hơn nữa cũng vô pháp diệt trừ cả hắc đạo, bởi vì luôn luôn có người không muốn đi chính đạo, có thể ngăn chặn hắc đạo lạm sát kẻ vô tội đã là rất tốt rồi...
Diệp Kính Thành như có suy nghĩ gì sau gật đầu nói: “Thường nhi nói cũng đúng. Cái chủ ý này không tệ, bạch đạo ta nhân tài đông đúc, cùng lắm thì Diệp Kính Thành ta đem một mạng bồi lên.”
“Diệp huynh cũng không thể nói như vậy, Thiên Quân Kiếm của huynh đã là võ lâm trung nguyên đệ nhất kiếm, ta nhớ không lầm, mười năm nay huynh có lẽ chưa bại quá, Ma giáo coi như lợi hại hơn, ở trước mặt các vị anh hùng bạch đạo ta cũng phải nhận thua!” Sở Liệt lập tức nói.
Diệp Kính Thành đem râu vuốt vuốt, khẽ gật đầu.
Còn bên cạnh hầu hạ “Thúy Nhi” nhìn thấy mọi người, lại ngó Đoạn Vân Tụ nhìn như vân đạm phong khinh, không để lại dấu vết khinh miệt cười.
Đêm đó, chờ Diệp Tú Thường tắm rửa đi ra thì Đoạn Vân Tụ đã muốn nằm thẳng trên giường.
“Vân Tụ...” Diệp Tú Thường chui vào chăn, xoay người nhìn Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ ảm đạm cười, ứng thanh “Hmm?”
“Ngươi ở ngay bên cạnh ta, ta lại như thế nào cảm giác ngươi cách ta càng ngày càng xa đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vẫn là vấn đề này.
“Như thế nào sẽ đây? Ta ở chỗ này a.”
“Không cần lánh nặng tìm nhẹ, đêm đó ngươi quá mức khác thường, nếu không cho ta cái giải thích hợp lý, ta như thế nào cũng không thể an tâm.”
“Đêm đó a, là ta, là ta nhìn thấy một hồi hoả hoạn, đang nhớ lại đại hỏa trong nhà mình mười năm trước cho nên khống chế không nổi ma chướng trong lòng, làm nàng lo lắng.” Nàng đã nghĩ kỹ, nếu Diệp Tú Thường lại hỏi, liền dùng cái này đến qua loa cho có lệ.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Diệp Tú Thường tạm thời tiếp nhận đáp án này, nhưng vẫn cảm thấy được có cái gì không ổn, chính là nàng còn không kịp cẩn thận suy xét đã cảm thấy buồn ngủ đánh úp lại.
“Như thế nào đêm nay mệt mỏi như vậy đây?” Trước khi tiến vào mộng đẹp nàng lầu bầu một câu.
“Có lẽ vào ban ngày nàng quá mệt mỏi, hảo hảo ngủ một giấc...” Đoạn Vân Tụ đưa tay đem sợi tóc trên mặt nàng vuốt đến sau tai.
“Uh.” Diệp Tú Thường mở trừng hai mắt, lại nhắm lại.
Rất nhanh, hơi thở Diệp Tú Thường trở nên an ổn.
Đoạn Vân Tụ dựa vào ánh trăng nhìn đến người bên gối, trong lòng một trận bi thương.
Thật lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, xoay người xuống giường.
Bất tri bất giác qua nửa tháng, Đoạn Vân Tụ vẫn là bộ dáng này, trước mặt người khác trên mặt luôn cười ôn hòa, trong đôi mắt lại lãnh đạm khôn cùng, ban đêm vẫn là cùng Diệp Tú Thường ôm nhau ngủ, nhưng vây quanh lại dị thường giá lạnh...
Diệp Tú Thường có cảm giác cứ cách mấy đêm bản thân luôn ngủ được đặc biệt trầm, chỉ sợ là mình bởi vì lo lắng cho Đoạn Vân Tụ, đợi khi nàng thanh tỉnh suy xét lại, cảm giác không đúng chỗ nào.
Một đêm, Diệp Tú Thường tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, nhưng không có thấy Đoạn Vân Tụ.
Nàng vội vàng đi khắp nơi nhìn xung quanh, phát hiện có bóng người ngoài cửa sổ. Đi ra ngoài vừa nhìn, quả nhiên là Đoạn Vân Tụ, chỉ thấy nàng tóc dài tản mát, mặc tiết y, cỡi ra áo ngoài, trong tay mang theo một bầu rượu, hướng hai cái chén trên bàn đá châm, trên bàn đá còn có ba món ăn tinh xảo làm từ nấm hương.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường đi ra, nói: “Nàng xem này bóng đêm thật đẹp, chúng ta uống một chén.”
“Nhưng mà?” Diệp Tú Thường muốn nói đêm thu thâm hàn, hơn nữa tóc ngươi dài chưa thúc dễ dàng chọc người sinh nghi, nhưng thấy đôi mắt Đoạn Vân Tụ lúc này xuất hiện dịu dàng lâu rồi không thấy, trong lòng không muốn cự tuyệt, vì thế đã đi qua ngồi vào trên mặt ghế đá.
Đoạn Vân Tụ đứng dậy đem áo ngoài phi tới trên người nàng ngồi lại, nói: “Nàng mặc vào.” Thanh âm ôn nhu, lại không cho cự tuyệt.
“Đến, ánh trăng vừa lúc, chúng ta uống rượu ngắm trăng!” Tiếp theo nàng bưng chén lên.
Diệp Tú Thường ngẩng đầu, thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu treo lên một vòng huyền nguyệt, mà bầu trời đêm trong suốt như nước, xuyến một chút điểm đầy sao, nhưng phía tây một mảnh mây đen dần dần kéo đến.
Nàng cũng bưng chén rượu lên, “Hảo, khó được ngươi có hưng trí, ta phụng bồi.”
Hai người liền uống nữ nhi hồng ủ mười tám năm, thỉnh thoảng ăn chút điểm tâm.
“Đây là ngươi làm sao?” Diệp Tú Thường nếm một ít đồ ăn, chỉ cảm thấy thập phần ngon miệng.
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, “Đã lâu không có xuống bếp, thích không?”
Diệp Tú Thường cười rộ lên, “Chúng ta nên tỷ thí trù nghệ...”
Đoạn Vân Tụ nhợt nhạt cười, lại uống lên một chén rượu, hai má dần dần nhiễm lên đỏ ửng.
Uống qua mấy ly, Đoạn Vân Tụ đột nhiên hỏi: “Tú Thường, nếu có một ngày nàng phát hiện bên cạnh nàng hết thảy đều là kính hoa thủy nguyệt phải làm sao bây giờ?”
“Như thế nào sẽ đây?”
Đoạn Vân Tụ cười cười, thầm nghĩ: như thế nào sẽ không đây? Ngươi liền ở bên cạnh ta, lại như hoa trong gương trăng trong nước giống nhau hư ảo, ta đã ở bên cạnh ngươi, có thể cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phát hiện tất cả chuyện này càng hư ảo hơn hoa trong gương trăng trong nước...
Nàng thả chén rượu đứng dậy, cước bộ có điểm lảo đảo, “Đêm nay giống như đặc biệt lãnh...”
Diệp Tú Thường cũng đứng lên, muốn cởi áo ngoài cấp Đoạn Vân Tụ phủ thêm, ai ngờ Đoạn Vân Tụ lại xoay người cầm tay nàng, cúi đầu địa gọi: “Tú Thường...”
“Hm?” Diệp Tú Thường giương mắt, chứng kiến cặp đồng tử kia trong ngày thường thập phần thanh thiển giờ nhiễm lên dạ sắc trầm trầm.
“Ta...” Trong lòng Đoạn Vân Tụ có rất nhiều lời muốn đối người trước mắt nói, chính là, nhưng không cách nào mở miệng, mà này thiên ngôn vạn ngữ lại hóa thành nụ hôn, mang theo mùi rượu, dừng ở trên môi Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường không nghĩ tới Đoạn Vân Tụ giờ phút này đột nhiên xúc động, mà hai người còn đang ở ngoài phòng.
Nhưng là này nữ nhi hồng quá thơm, này môi quá mềm yếu, này hôn rất triền miên, đủ loại lý do làm cho nàng ngăn chận nghi hoặc trong lòng bắt đầu đáp lại.
Một bàn tay Đoạn Vân Tụ đem Diệp Tú Thường ôm chặt, hướng trong thân thể chính mình khóa chặt, tay kia thì nâng cái ót của nàng, tiếp theo cái lưỡi thơm tho thăm dò vào, triển chuyển phản trắc, hương thơm tràn ngập.
Hơi thở quyện theo đầu lưỡi đưa qua, giống như người chết đuối tuyệt vọng nhìn không tới tia sinh cơ cuối cùng.
Cũng không cần kỹ xảo gì, chỉ bằng bản năng liền có thể nhường này hôn càng sâu, càng nặng, càng cuồng loạn...
Nụ hôn nóng bỏng tiếp tục, mà trong lòng Đoạn Vân Tụ bi thê lan tràn ---- sau này, không còn ôn tồn như vậy, không còn triền miên như vậy, bởi vậy, phải chặt chẽ nhớ kỹ hương vị của nàng, nhiều năm sau, cũng không quên một chút...