Hạc Minh Giang Hồ

Chương 57: Phong vân đột biến



Nghe thấy mấy câu nói này, Diệp Tú Thường cũng nhịn không được nữa, huyết khí không ngừng dâng lên, cuối cùng một ngụm phun tới. Ánh mắt của mọi người tụ tập lại đây, Diệp Viễn Khâm đỡ lấy muội muội của mình, hét lớn: “Đoạn Vân ngươi!”

Sở Dao cũng vội lại đây dìu lấy biểu tỷ của mình, xuất ra khăn tay vì nàng lau vết máu ở khóe môi.

Đoạn Vân Tụ trông thấy bên môi Diệp Tú Thường nhuốm máu sắc mặt tái nhợt, cảm giác được trái tim đông thành băng đã bắt đầu nứt toác từ trong ra ngoài, cái khe này càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, giống như muốn làm trái tim nổ tung.

Nhưng không thể để cho nó nổ tung, bởi vì trước mắt còn đứng đó một người ---- Diệp Kính Thành!

Diệp Kính Thành quay đầu thấy thần sắc nữ nhi thống khổ, trong tay Thiên Quân Kiếm thét dài ra khỏi vỏ.

“Lão phu bất kể ngươi là Đoạn Vân hay là Đoạn Vân Tụ, ngươi dám can đảm thương tổn nữ nhi của ta, sẽ vì này mà trả giá đại giới, trả cho nữ nhi của ta một cái công đạo!”

“Trả giá đại giới? Ta đã trả giá rồi... Hơn nữa muốn đòi công đạo cũng nên là ta đến đòi. Ta một nữ tử, không chiếm được nàng vài phần tiện nghi, ngược lại thành thân không mấy ngày thiếu chút nữa chết ở Minh Viễn Sơn Trang ngươi, ngươi nói ta thiệt thòi hay là không thiệt thòi?” Nói đến cuối cùng, nàng nhìn hướng Diệp Tú Thường, cười đến xinh đẹp, “Tú Thường ngươi nói đúng không?”

Ngụy Thiếu Khiêm lúc này đã chạy vội tới bên người Diệp Tú Thường, sắc mặt lo lắng, “Tú Thường muội muội, ngươi sao có thể vì nữ tử điên này mà làm tổn thương thân thể, ta chắc chắn đem nàng bầm thây vạn đoạn trút giận cho ngươi!”

Nghe thấy Ngụy Thiếu Khiêm, Đoạn Vân Tụ lạnh lùng cười, “Ngụy công tử vì thu được nụ cười hồng nhan thật đúng là thích làm anh hùng...”

Ngụy Thiếu Khiêm bị câu này châm chọc kích động nhảy ra ngoài, “Họ Đoạn ngươi đừng cuồng vọng! Ngươi chưa từng nghe qua sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán* sao! Hôm nay ta liền muốn ngươi chết dưới chưởng của ta!”

*(câu danh ngôn thời Tam Quốc, Lỗ Túc khen Lã Mông học có tiến bộ hơn trước. “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán” ý là kẻ sĩ không gặp ba ngày, liền thay đổi cách nhìn)

Đoạn Vân Tụ ảm đạm cười, nhìn về phía Diệp Kính Thành, “Diệp minh chủ, trận thứ ba này là ngươi đến hay là Ngụy công tử đến?”

Diệp Kính Thành nhìn nhìn Ngụy Thiếu Khiêm, “Sự tình liên quan đến vận mệnh bạch đạo ta, Thiếu Khiêm ngươi đi xuống trước...”

Ngụy Thiếu Khiêm đem nắm tay nắm tới kêu khanh khách, oán hận nhìn chằm chằm Đoạn Vân Tụ, rốt cục lui xuống.

Đoạn Vân Tụ cười khẽ, “Xem ra Diệp minh chủ vẫn là đối với chính mình so sánh yên tâm a...”

Diệp Kính Thành sắc mặt nghiêm khắc, Thiên Quân Kiếm ám trầm lãnh triệt chỉ hướng Đoạn Vân Tụ, như là độc xà đói khát.

“Ngày ấy để cho tiểu tặc ngươi chạy thoát, hôm nay đừng trách lão phu kiếm hạ vô tình!”

“Vậy thì phải xem bổn sự của Diệp minh chủ...”

Diệp Kính Thành cũng nhịn không được nữa, cổ tay phiên động, Thiên Quân Kiếm đánh úp về phía Đoạn Vân Tụ.

Đoạn Vân Tụ nhìn kiếm phong như cuồng lan hướng chính mình đánh tới, lại chỉ mỉm cười, thân ảnh như gió nhẹ nhàng lui ra.

Diệp Kính Thành phát hiện người trước mắt thế nhưng ở giữa kiếm phong phô thiên cái địa của mình tiêu thất, không khỏi hoảng hốt. Hắn vội vàng xoay người, thấy Đoạn Vân Tụ ở phía sau người một trượng, mỉm cười nhìn về phía chính mình.

Hắn nhớ tới lần cuối cùng thấy người nọ là ngày tám đầu tháng chín, bất quá mới một tháng không thấy, võ công của nàng thế nhưng hơn xa lúc trước! Hắn biết đối phương thiên tư trác tuyệt, nhưng bực này đề thăng hắn sống gần năm mươi năm cũng chưa từng thấy qua...

Nghĩ đến một người có thể, trong lòng hắn đánh rùng mình.

Nhưng này cũng càng khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, hắn di chuyển nhanh mũi kiếm, cấp lôi phong chi thế lại công hướng Đoạn Vân Tụ.

Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó, tràn đầy tươi cười, chờ một khắc Thiên Quân Kiếm nhanh đến trước mắt, nàng bay lên trời, như cô hạc trùng thiên.

Mà nàng lao xuống dưới thì Linh Ẩn kiếm trong tay đã muốn ra khỏi vỏ, mang theo hàn khí thấu xương đâm thẳng ấn đường Diệp Kính Thành.

Diệp Kính Thành trên mặt biến sắc, thân vội vàng thối lui, khó khăn lắm mới tránh được kiếm kia, nhưng phía sau lưng lạnh toát, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Mọi người lại xem ngây người ---- bực này tiên tư xuất trần, tuyệt thế khinh công, sát khí sắc bén, thực sự chưa bao giờ thấy trước đây! Ngay cả Viên Không Phương Trượng cũng không khỏi vuốt chòm râu, âm thầm sợ hãi than.

Quần hùng hắc đạo bắt đầu hoan hô nhảy nhót, quần hùng bạch đạo lại bắt đầu bất an.

Thần sắc Đoạn Vân Tụ đã trở nên lạnh như băng, hàn quang chợt lóe, hướng trên cổ Diệp Kính Thành vạch tới. Diệp Kính Thành không dám sơ suất, nhất chiêu “Thôi sơn giảo hải” thổi quét sóng gió mà ra.

Hai người cứ triền đấu như vậy, kiếm quang bắn ra bốn phía, chân khí khuấy động.

Quần hùng hắc bạch thấy đều liên tục kinh hô. Mà Đoạn Phong Tiêu ôm cánh tay đứng ngoài cuộc, khóe miệng ngấn cười. Lệ Phần Phong xem hắn, lại nhìn xem trong sân gió giục mây vần, âm thầm hoảng sợ. Diệp Viễn Khâm cùng Sở Dao đều là kinh hãi, thần sắc trên mặt càng ngày càng ngưng trọng.

Diệp Tú Thường nhìn thấy thân ảnh màu trắng này, nhưng không có giật mình như vậy ---- nàng biết lấy tư chất cùng tuyệt học gia truyền của người nọ, kiếm kinh thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng nàng cũng rất kinh ngạc ---- người nọ dùng vẫn là Linh Ẩn kiếm pháp, lại cũng không phải Linh Ẩn kiếm pháp. Chiêu thức nhìn qua cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng tinh túy đã không ở trên chiêu thức, vô số kỳ biến ám tàng trong đó, làm cho cha của mình gian nan hủy đi. Nếu không phải kinh nghiệm phụ thân trước kia hơn xa thường nhân, chỉ sợ giờ phút này cũng chết ở dưới kiếm của nàng rồi!

Nhưng tại sao nếu hùng hổ dọa người như vậy, vì sao phải giết cha ta, ngươi như vậy so với giết ta còn đau hơn! Đến tột cùng là nguyên nhân gì, trừ phi ngươi muốn cùng ta trở thành địch nhân không đội trời chung!

Diệp Tú Thường vẫn còn lo lắng, cách đó không xa chém giết lại càng ngày càng kinh hiểm.

Kiếm Đoạn Vân Tụ như lưu tinh sát khí lẫm liệt. Thiên Quân kiếm pháp Diệp Kính Thành vốn chiêu chiêu trí mạng, nhưng giờ phút này đều bị đối phương hóa thành vô hình. Trong lòng hắn sợ hãi, đem mười thành công lực đều vận đến trên thân kiếm, kiếm thế hùng hồn tiến công ngăn cản đối phương.

Đoạn Vân Tụ nhìn thấy kiếm thế liên tục không dứt hướng chính mình bức tới, khóe môi thoáng hiện nét cười lạnh, vừa lui vừa nói: “Ngày ấy Diệp minh chủ ngươi không phải muốn lĩnh giáo Kinh Hạc Kiếm Pháp sao?”

“Hiện giờ, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi...”

Lời còn chưa dứt, nàng dừng lại cước bộ lui về phía sau, kiếm thế đột ngột thay đổi.

Diệp Kính Thành kinh hãi phát hiện Linh Ẩn kiếm lại ở trong chớp mắt công phá tường đồng vách sắt chính mình xây dựng, hướng mặt chính mình đánh úp lại. Hắn vội vàng huy kiếm đi chắn, lại thấy một đạo ánh sáng theo vô số kiếm ảnh bay ra, như một con kinh hạc phá vân mà ra mổ lấy mặt trời.

Trong khoảnh khắc, mọi người chỉ nhìn thấy Thiên Quân Kiếm hướng lên trời bay xéo trên không trung xẹt qua, sau đó xuy lạp một tiếng đâm vào mặt đất, lưu ở bên ngoài thân kiếm hãy còn chấn động lên.

Mà Diệp Kính Thành kinh ngạc nhìn thấy máu tươi từ cổ tay phải của mình tích lạc.

“Diệp minh chủ, vừa lòng hay không đây?”

Đoạn Vân Tụ đứng ở một trượng có hơn, mỉm cười lại nổi lên dung nhan tuyệt sắc.

“Ngươi...” Diệp Kính Thành ấp úng khó nói, cuối cùng chỉ phun ra một chữ. Hắn không thể tin được chính mình dĩ nhiên lại bị đánh bại như vậy, bại không thể tưởng tượng nổi, bại khó có thể vãn hồi, mà người đả bại chính mình, là một nữ tử không lớn hơn nữ nhi của mình...

Năm sáu trăm người ở đây cũng đều sợ ngây người. Bọn hắn không có thấy rõ kiếm kia là như thế nào bay ra ngoài, chỉ nhìn thấy Thiên Quân Kiếm rời đi chủ nhân hướng giữa không trung bay đi, chờ phục hồi tinh thần lại mới biết được bạch y nữ tử tự xưng là Đoạn Vân Tụ thắng, cái tung hoành giang hồ mới hơn hai mươi lại thắng, thống lĩnh bạch đạo lục đại môn phái minh chủ võ lâm...

“Cha!” Thấy trên tay phụ thân chảy máu, Diệp Tú Thường bất chấp thương thế của mình, chạy vội tới bên người phụ thân. Diệp Viễn Khâm cũng vội qua muốn đỡ cha của mình lên, lại bị đẩy ra.

“Đoạn Vân Tụ ngươi!” Thấy quần hùng kinh ngạc, thấy mấy Chưởng môn bạch đạo lắc đầu thở dài, thấy Hắc Long kỳ giơ cao phất phới, Diệp Kính Thành cảm nhận được sỉ nhục vô cùng, từ trong kẽ răng phun ra bốn chữ.

“Ta cái gì? Diệp minh chủ không phải muốn kiến thức Kinh Hạc Kiếm pháp sao? Ta không phải thỏa mãn tâm nguyện ngươi sao? Vừa rồi ngươi chứng kiến, đó là Kinh Hạc Kiếm Pháp thức thứ hai, 'kinh hạc trác nhật'...”

Nói cười nhàn nhã, mâu sắc lại lạnh như băng, còn mơ hồ lộ ra khí thế vượt trên thiên hạ.

Đồng tử Diệp Kính Thành phóng đại lại co rút lại, “Được lắm, được lắm...”

Diệp Tú Thường thấy phụ thân thậm chí có điểm thất thường, rút ra Linh Tuyền Kiếm chỉ vào Đoạn Vân Tụ, “Ngươi dám tổn thương cha ta!”

“Tú Thường, “ thấy hận ý trong mắt Diệp Tú Thường nó có thể làm cho vẻ mặt chính mình thất bại, Đoạn Vân Tụ lại cười nói: “Ta đã luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp, ngươi có muốn vì ta cao hứng hay không?”

Ta luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp, là sau khi bị ngươi đâm Linh Tuyền kiếm vào ngực, sau đó ta không cách nào tiếp nhận thống khổ này mà đem tâm đóng băng, kết quả luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp. Ngươi cũng từng giống như ta chờ mong đến giờ khắc này, mà hiện giờ, ngươi có phải hay không hối hận khi đó...

Hối hận đã thương tiếc ta, hối hận đã thân cận ta, hối hận đối với ta kiên định, hối hận đối ta, hết thảy...

Linh Tuyền Kiếm của ngươi lại chỉa vào người của ta, ngươi có phải là, hận không thể giết ta...

Nhưng ta không thể dễ dàng chết dưới kiếm của ngươi nữa, bởi vì phụ thân của ngươi, là cừu nhân diệt môn của ta, lại đứng ở bên cạnh ngươi. Trừ phi hắn chết, nếu không ta nhất định phải sống.

Vì thế tươi cười của nàng trở nên lạnh lùng, ngươi cho rằng ta còn giống đêm đó ngu như vậy sao, ngươi hiện giờ, đã không xứng làm đối thủ của ta, cho nên, xin lỗi.”

Nàng xoay người hướng ca ca của mình đi đến, thản nhiên nhận chú mục của quần hùng hắc đạo.

Nghe thấy lời nói khinh miệt này, nhìn thấy thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng tự nhiên bỏ đi, Diệp Tú Thường tay run đến lợi hại. Nhưng mà nàng hiểu được mình không thể lỗ mãng, bởi vì giờ phút này phong vân đột biến, đại cục đã định.

Chính là, đại cục sẽ biến hóa như thế nào, chẳng lẽ thật muốn hướng Tiềm Long Giáo cúi đầu xưng thần sao?

Diệp Kính Thành nhìn tay phải mình trống không, lại nhìn về phía thanh kiếm cắm trên mặt đất, trong lòng biết rõ dự cảm xấu này đã thành thực rồi, lại nhìn hướng Đoạn Phong Tiêu đối diện, phát hiện trên mặt đối phương quả nhiên là tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay.

Đoạn Phong Tiêu hiểu rõ giờ khắc mình chờ đợi đã đến, cười mở miệng, “Diệp minh chủ có phải rất kinh ngạc hay không?”

Diệp Kính Thành không có trả lời, mặt cũng đã trầm như nước.

Mà lời nói kế tiếp của Đoạn Phong Tiêu làm chấn kinh tứ tọa ---- “Thật sự là xin lỗi Diệp minh chủ rồi, vốn đã nói trận thứ ba này để cho bạch đạo ngươi thắng, ai biết ngươi này được xưng là 'Trung Nguyên đệ nhất kiếm' Thiên Quân Kiếm thế nhưng không địch lại muội muội mới xuất đạo không lâu của ta...”

Quần hùng hắc bạch lưỡng đạo đều đưa mắt nhìn nhau, như lâm vào trong sương mù dầy đặc.

Diệp Viễn Khâm gầm lên: “Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó!”

Đoạn Phong Tiêu lại không để ý tới Diệp Viễn Khâm tức giận, từ từ nói: “Bất quá ngươi bại cũng là chuyện trong ý liệu, ai bảo Thiên Quân kiếm pháp của ngươi là từ Đoạn gia ta học đây...”

Mọi người tại đây lại càng khiếp sợ, ngay cả Diệp Tú Thường cùng Diệp Viễn Khâm cũng vì ý tứ trong lời nói này mà ngây dại.

Diệp Kính Thành kịp phản ứng, chỉ vào Đoạn Phong Tiêu nói: “Nam Phong Dương ngươi đừng ăn nói bừa bãi!”

“Ta ăn nói bừa bãi?” Đoạn Phong Tiêu tươi cười biến mất, thanh âm trở nên ngoan độc, “Ha ha, Diệp minh chủ, ngươi hẳn là rất rõ ràng có phải ta ăn nói bừa bãi hay không...”

“Còn có, chớ gọi ta Nam Phong Dương, từ hôm nay trở đi, ta muốn khôi phục tên thật của mình, mà tên thật của ta, ngươi nghe cho rõ...” Đoạn Phong Tiêu từng chữ đem tên mình phun ra, “Ta gọi là, Đoạn Phong Tiêu, cha của ta, tên là Đoạn Hàn...”

Diệp Kính Thành hai mắt trợn to, mà quần hùng chấn động.

“Ha ha, không nghĩ đến Diệp minh chủ, năm đó ngươi muốn diệt cả nhà ta, muội muội của ta Đoạn Vân Tụ lại may mắn đào thoát, hiện giờ ngay cả ta, trong mắt ngươi là người đã chết, cũng đứng ở trước mặt ngươi, ngươi nhất định là kinh ngạc vì sao ta còn sống?”

Diệp Kính Thành sắc mặt càng ngày càng trầm, mà Diệp Tú Thường nâng lên hai mắt nhìn phía Đoạn Vân Tụ, trong lòng hoảng sợ.

Đoạn Vân Tụ nhận được ánh mắt Diệp Tú Thường, trong lòng đau khổ, nhưng trên mặt vẫn là băng lãnh.

Đoạn Phong Tiêu cánh tay khẽ rung, áo choàng màu đen tùy theo gió bay lên, “Các vị ở đây, không quản các ngươi là môn phái nào, Đoạn Phong Tiêu ta hôm nay muốn đem một cái mặt người dạ thú bắt lại, cho Đoạn gia ta đòi cái công đạo!”

Hắn chỉ hướng Diệp Kính Thành, “Năm đó liền là người này, trang chủ Minh Viễn Sơn Trang, minh chủ võ lâm bạch đạo, phái sát thủ đi vào Đoạn gia ta, đem phụ mẫu ta giết chết, đem thai nhi trong lòng mẫu thân ta giết chết, đem người hầu liên can Đoạn gia ta giết chết. Muội muội của ta Đoạn Vân Tụ nếu không phải bởi vì ra ngoài chưa về, cũng đã sớm chết ở dưới đao sát thủ hắn phái tới. Mà ta, nếu không phải bởi vì trái tim lệch so với thường nhân một chút, cũng sớm là vong hồn rồi.”

“Nhưng thượng thiên thương Đoạn gia ta, để cho ta may mắn còn sống, muội muội của ta cũng trưởng thành, còn học được một tay kiếm pháp tinh diệu!”

“Mà Diệp Kính Thành hắn, giết Đoạn gia ta nhiều người như vậy, nhưng vẫn tiêu diêu pháp ngoại, còn mua danh cầu lợi làm minh chủ võ lâm. Nhưng chính là hắn như vậy cũng còn chưa thỏa mãn, còn muốn thống lĩnh cả võ lâm trung nguyên!”

“Cho nên ta sẽ theo tâm ý của hắn, bố trí một cái cục...”

Nói đến chỗ này, tức giận trên mặt Đoạn Phong Tiêu chuyển sang âm trầm tươi cười, sau đó đem bố cục phía sau nói ra, ngoài số ít người trong cuộc, mọi người tại đây đều bị kinh ngạc.

Nguyên lai một năm trước, Đoạn Phong Tiêu mang theo thư tín do đích thân Nam Tích Thiên viết, lấy việc phân chia võ lâm trung nguyên làm lí do chủ động tìm tới Diệp Kính Thành. Diệp Kính Thành ngay từ đầu cự tuyệt, nhưng không chịu nổi du thuyết cùng hứa hẹn của Đoạn Phong Tiêu, cuối cùng ước định tiến hành hắc bạch đại chiến, mà hắc đạo giả vờ bại, Diệp Kính Thành trở thành người thống trị cả võ lâm trung nguyên trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế, dựa theo ước định hắn không thể can thiệp công việc nội bộ hắc đạo, hơn nữa phải âm thầm đem “Thái Hành sơn - Tuyết Phong sơn” phía tây nhường cho Tiềm Long Giáo quản hạt.

Như vậy Diệp Kính Thành chẳng những tháo gỡ vụ án diệt môn Phi Long Môn mang đến cho mình áp lực cực lớn, giải quyết tranh chấp ngày càng mãnh liệt của hắc bạch lưỡng đạo, còn chiếm được giang hồ nhân sĩ tha thiết ước mơ vô thượng danh vọng, mà Tiềm Long Giáo lại không tổn thất cái gì, ngược lại lần này đem “Thái Hành sơn - Tuyết Phong sơn” bạch đạo ở phía tây thế lực bài trừ, cũng cố địa bàn của mình.

Như thế, song phương đều không có tổn thất, ngược lại đều có thu hoạch. Cho nên sau khi Diệp Kính Thành lần nữa cân nhắc, thật sự đáp ứng rồi.

Mà mọi người nghe xong một mảnh xôn xao.

Không đợi phụ thân mở miệng, Diệp Viễn Khâm đã chỉ vào Đoạn Phong Tiêu trách mắng: “Ngươi người này thế nhưng ngậm máu phun người!”

Diệp Tú Thường cũng là tức giận dâng lên, nhưng thấy thần sắc Đoạn Vân Tụ lạnh lùng, trong lòng lại có ẩn ẩn bất an.

Đoạn Phong Tiêu khinh miệt cười, “Ngậm máu phun người? Tốt lắm, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem nhân chứng cùng vật chứng...” Nói xong liếc về phía Kim Xu.

Kim Xu hiểu ý, kêu lên: “Còn trốn ở trong đó làm cái gì!”

Một người do do dự dự từ chỗ tối đi ra. Chờ thấy rõ diện mạo người nọ, Diệp Viễn Khâm cùng Diệp Tú Thường đều giật mình không thôi, mà Diệp Kính Thành sắc mặt khó coi đến dọa người.

Người nọ nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, một chòm râu dê, đúng là quản gia Tiết Thuận của Minh Viễn Sơn Trang.

“Tiết quản gia, đem những gì ngươi biết đều nói ra, nếu không...” Kim Xu cười đến vũ mị, tay phải hữu ý vô ý vuốt cái vòng trên cổ tay trái.

Tiết thuận thấy động tác của nàng, trong lòng run rẩy. Hắn nhìn thấy Diệp Kính Thành, dạ thưa nói: “Trang chủ, xin lỗi rồi...”

Đoạn Phong Tiêu quát lạnh một tiếng: “Ít nói nhảm! Mau mau đem những gì ngươi biết nói đi!”

Tiết Thuận rụt rụt thân mình, chậm rãi nói: “Cái kia, năm đó đích thật là trang chủ phái người đi Đoạn gia, bảo là muốn tìm kiếm phổ Đoạn gia, kết quả người Đoạn gia không sai biệt lắm đều chết hết...”

“Tiết Thuận!” Diệp Kính Thành nhìn thấy quản gia của mình, tay lại phát run.

Đoạn Phong Tiêu lại cười đến thập phần đắc ý, “Diệp minh chủ, cái này kêu là nuôi chó bị chó cắn, ha ha.”

--------------

Chương sau là có đáp án Kinh Hạc kiếm được giấu ở đâu rồi, aizzz mọi người đoán được hết rồi chứ *cười* (ah tất nhiên là ta đã đoán trúng được từ lâu hì hì...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.