Hạc Minh Giang Hồ

Chương 71: Quyến luyến hồng trần



Tháng ba Giang Nam, nước chảy, cầu nhỏ, mưa rơi lất phất.

Tiểu trấn, trên con đường lát đá xanh nhỏ trơn bóng, nữ tử một thân khinh sa bạch y, thư thả tản bộ, có vẻ biếng nhác.

Nàng đúng là tiền nhiệm Giáo chủ Tiềm Long Giáo Đoạn Vân Tụ, gần đây từ biệt Kim Xu, rời đi Thái Bạch Sơn một đường đi tới Giang Nam. Về phần tại sao muốn tới Giang Nam, chính nàng cũng không phải quá rõ ràng, có lẽ là bởi vì đêm đó nằm mộng, trong mộng giống như đang ở Giang Nam, khắp nơi bích thụ phi hoa, một thân ảnh hoàng sắc đứng dưới tàng cây, ánh mắt đưa tình nhìn mình, làm cho mình lòng đau khó nhịn.

Một trận xuân phong thổi tới, đưa tới hương hoa nhàn nhạt. Nàng khép hờ đôi mắt, đem hương hoa nhẹ ngửi.

Nàng men theo hương hoa đi đến, thấy cách đó không xa một cây hoa lê đang bừng nở rộ. Hoa nhi oánh bạch, cành lá um tùm, vẻ đẹp mộc mạc mà lóa mắt.

Hình như cây trước mắt này giống lê hoa trong mộng, chỉ là dưới tàng cây lại không có thân ảnh hoàng sắc.

Nàng than nhẹ ---- có lẽ đây chỉ là giấc mộng mà thôi.

Nàng đang định rời đi, lại thấy dưới cây lê có một tòa tiểu lâu, cánh cửa tiểu lâu mở ra, dưới mái hiên treo đủ loại tú tán (cái dù thêu) nhiều màu sắc.

Một cô nương phấn y (y phục màu hồng nhạt) trông coi cửa tiệm treo một hàng dài tú tán, thấy Đoạn Vân Tụ đi tới, vội tiếp đón.

“Cô nương có muốn mua một cái hay không? Chúng ta bán tuyết ti tán vừa nhẹ lại vừa đẹp, cô nương mua một cái đi a?”

Gần đây thường có mưa bụi, mình cũng nên mua một cái mới được. Đoạn Vân Tụ mỉm cười gật gật đầu, nhìn nhìn một hàng dài tán dù treo dưới mái hiên.

Ánh mắt của nàng quét đến một cái tú tán màu lam nhạt trong đó, phía trên có thêu một cây hoa lê.

“Ta muốn xem cái kia.” Nàng dùng ánh mắt ý bảo.

Phấn y cô nương đem dù lấy xuống lấy lòng đưa cho Đoạn Vân Tụ. Nhìn thấy trên mặt tán dù có mấy cây hoa thuần trắng, trong lòng chẳng biết tại sao lại sinh ra nhè nhẹ đau.

Cô nương kia mặt lộ vẻ xin lỗi, “Ngươi muốn cái này...này tán sao? Thật sự phải xin lỗi rồi, cái này... lại không bán.”

“Vì sao không bán?”

“Cái này, ta cũng không biết. Đây là tỷ tỷ thêu, nàng nói không bán, ta cũng không dám bán cho ngươi.”

Nàng lại cố tình nhìn trúng tán dù này, chỉ là mình có thích đi nữa cũng không thể đoạt cái người khác yêu thích, chỉ có thể đành thôi, muốn xoay người rời đi.

Còn chưa đi được nửa bước, thanh âm của một nữ tử phía sau cánh cửa truyền đến, “Hiểu Hà, tuyết ti dùng hết rồi, ngươi phải chạy một chuyến đến chỗ Quý thúc a.”

Thanh âm này, tựa hồ nghe qua ở nơi nào.

Đoạn Vân Tụ xoay người, chỉ thấy một nữ tử từ trong tiểu lâu đi ra, mặc y sam vàng nhạt, gương mặt linh tú, phương tư nhã đạm.

“Hảo, ta đi đây, nơi này liền giao cho tỷ tỷ nha.” Cô nương tên là “Hiểu Hà” cười khẽ.

“Mau đi đi, bằng không trời liền...”

Nàng kia đảo mắt đã nhìn thấy nàng, có cái gì lại sinh sôi lên.

Nàng lại nghĩ tới giấc mộng của mình, bóng hình xinh đẹp dưới mưa hoa.

Nàng kia tựa hồ nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nói chuyện lại có điểm chậm chạp.

“Ngươi...”

“Đúng rồi tỷ tỷ, vị cô nương này nhìn trúng tán dù ngươi thêu đó.” Hiểu Hà đi không bao xa lại quay lại.

Đoạn Vân Tụ mỉm cười.

“Tán này là cô nương ngươi thêu sao? Rất đẹp, vì sao không bán?”

Thanh âm quen thuộc, người quen thuộc, Kim Xu quả nhiên đem nàng cứu sống rồi, nhưng là có chỗ nào không đúng đây.

Nàng hít sâu một hơi, nhịn xuống nước mắt.

“Tán này không bán, nếu có duyên, ta liền đưa cho nàng, nếu là vô duyên, ngàn vàng không đổi.”

“Thì ra là thế.” Đoạn Vân Tụ gật đầu, lại hỏi: “Xin hỏi cô nương như thế nào mới được xem là hữu duyên?”

Nàng kia nhìn đến nàng, thần sắc khác thường lại hồi lâu không nói gì.

Nữ tử này chính là Diệp Tú Thường. Ba năm trước, sau cái đêm đó, nàng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, biến mất trên giang hồ, đi tới tiểu trấn ở Giang Nam này, mua cái cửa hàng, lại thu nhận Cố Hiểu Hà một tiểu cô nương không nhà, hai người cùng nhau kinh doanh tiểu điếm. Năm đó Kim Xu đáp ứng nàng sẽ toàn lực cứu chữa sinh mệnh đang bên bờ vực của Đoạn Vân Tụ, nhưng mà nàng lại không biết 'nàng' sống hay chết. Ba năm qua, bản thân đã cố chịu đựng để tồn tại ngày qua ngày. Nếu không phải có Hiểu Hà tương bồi, có cửa hàng làm cho mình bận rộn, thật sự rất khó chịu đựng đến hôm nay.

Hôm nay trời xanh mở mắt, nàng lại đứng ở trước mặt mình, mặt mày sinh động, nói cười dịu dàng, mình thật rất muốn ôm lấy nàng, hướng nàng nói hết tưởng niệm cùng thống khổ ba năm qua.

Nhưng mà vì sao nàng giống như cũng không nhận ra mình, chỉ để ý tán dù kia. Có biết trên tán dù này, nhất ti nhất tuyến đều là mình đối với nàng lo lắng cùng tưởng niệm...

Hiện giờ nàng hỏi, “Như thế nào mới được xem là hữu duyên?” Chính mình nên như thế nào trả lời?

Từng thề non hẹn biển có tính là hữu duyên không? Từng đồng sanh cộng tử có tính hữu duyên không? Cho dù tách ra cũng chưa từng chặt đứt tơ tình có tính hữu duyên không?

Nhưng rõ ràng là tâm đầu hợp ý cũng lại là con gái của cừu gia, điều này có được xem là hữu duyên? Nhìn thấy người trong lòng giãy dụa bên bờ sinh tử chính mình lại muốn ly khai từ nay về sau không bao giờ gặp lại, này có được xem là hữu duyên? Ba năm không biết đối phương sinh tử, chỉ có thể đem tơ tình hóa thành từng đường kim mũi chỉ thêu đến trên tán dù, này lại có được xem là hữu duyên? Ba năm sau lại gặp nhau, nàng lại quên ta, vậy sao được xem là hữu duyên!

Tích tụ ở trong lòng, nàng oán hận thốt ra, “Ta không biết như thế nào mới tính là hữu duyên, nhưng ta cùng cô nương dĩ nhiên là vô duyên!”

Đoạn Vân Tụ nhẹ nhàng thở dài, “Vậy thì thật đáng tiếc, cứ để cho tán dù này chờ người hữu duyên đi.”

Nàng xem thấy hoàng y nữ tử, thấy khóe mắt nàng lại có lệ quang, hình như nhớ ra chuyện thương tâm gì đó. Nhưng mình cùng nàng vốn không quen biết, lại không tốt mạo muội, đành phải nói: “Cô nương bảo trọng.”

Diệp Tú Thường nhìn chằm chằm nàng, cũng không trả lời, ánh mắt lại u oán.

Nàng cảm thấy được có chỗ nào không ổn, nhưng lại không nói nên lời là tại sao, đành phải xoay người rời đi.

Người nọ vẫn cứ băng tư ngọc cốt, tuyệt sắc thiên thành, hơn nữa còn lộ ra một chút ấm áp, như mỹ ngọc ôn nhuận. Nhưng mà vì sao lại như vậy? Nàng nhìn thấy ta thế nhưng lại thờ ơ, cứ như vậy phiên nhiên rời đi? Diệp Tú Thường chỉ cảm thấy thiên ý quá mức trêu người.

Nhưng mình có thể nào để người tưởng niệm ba năm biến mất ở trước mắt?

Nàng phục hồi tinh thần lại, nhấc chân đuổi theo.

Nhưng mới vừa đi vài bước nàng liền dừng lại, bởi vì người nọ đã xoay người lại, một đôi mắt sáng trong như nước ngắm nhìn lên chính mình.

Hoa lê, bóng hình xinh đẹp.

Trong đầu Đoạn Vân Tụ lại hiện lên phong cảnh kia. Nhưng thân ảnh hoàng sắc này là ai? Là ai?

Mà lúc này cô gái kia đứng dưới lê hoa nở rộ, một trận xuân phong thổi tới, từng mãnh lê hoa theo đầu cành bay xuống, trên không trung xoay tròn vũ động, thật lâu không chịu hạ xuống. Nữ tử mái tóc nhẹ bay, y sam vàng nhạt bay nhè nhẹ, mà sâu trong ánh mắt này chứa đầy trìu mến đắm đuối lại đưa tình, còn có thật sâu tổn thương...

Tình này, cảnh này, tình này, cảnh này...

Mộng cùng sự thật đan vào cùng một chỗ. Ký ức ba năm phủ đầy bụi đột nhiên phá tan cản trở, hồi ức ào ạt tràn về.

''Còn nhớ rõ dưới xuân thủy lê hoa, nàng kiều nhan như họa

Còn nhớ rõ dưới mạn thiên hoa vũ, ta cười tươi như hoa.

Động tình kiếp này, bởi vì nàng mới sinh hồng trần quyến niệm

Kiếm khuynh Võ Lâm, vì nàng mà thu tay nhìn thiên hạ.''

Nàng nở nụ cười, đôi mắt ngấn lệ, “Tú Thường...”

-------o0o Toàn văn hoàn o0o--------

Haha cuối cùng cũng xong, này do trong một lần nổi hứng mà đi edit, mình cũng rất thích thể loại cổ trang nên làm liều, mình bắt đầu post vào 16/11/2015 nhưng đã chuẩn bị từ trước đó khoảng hai tuần, chậc cuối cùng sau ba tháng cũng hoàn rồi, ayzz thở phào nhẹ nhõm chỉ sợ mình đào cái hố cạn nhách mà lấp cũng không được, thân chào các bạn a ^_^

Arashi edit hoàn 17/02/2016

P/S: này coi như HE ha editor đâu có gạt người haha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.