Hắc Nho

Chương 86: Hành động yêu quái



Dư Hóa Vũ cả kinh nói:

– Lần đầu tiền lão phu nhìn thấy loại ám khí này.

– Hạt gai này có tẩm kịch độc, vào máu chết ngaỵ..

– Thiếu hiệp am hiểu ám khí này, ắt hẳn phải biết lai lịch của đối phương chứ?

– Điều nàỵ..

Bỗng Đinh Hạo nhớ ông lão có nói một câu:

– Chúng ta là người quen biết nhau, sực hiểu ra ngay, ông lão này chính là Hư Ảo lão nhân không sai, y tinh thông Dị Hình chi thuật, đương nhiên muốn cải biến hình dạng nào chẳng được, hèn gì y nói trúng lai lịch của mình, hắn nghĩ tới đây dậm chân nói:

– Y chính là Hư Ảo lão nhân chẳng sai rồi!

Dư Hóa Vũ cả kinh nói:

– Hư Ảo lão nhân? Ta chưa từng nghe nói bao giờ!

Đinh Hạo nghiến răng nói:

– Y tinh thông dị hình thuật, lai lịch chẳng rõ, tại hạ đã từng bị y ám hạị..

– Lai lịch chẳng rõ?

– Đúng vậy.

– Y đành giết chết đồng bọn của ỵ..

– Theo thiển ý của tại hạ, tên Cổ Lương Ngọc chỉ bị Hư Ảo lão nhân lợi dụng, thực ra bắt có lệnh thiên kim và mưu đồ cơ nghiệp của trang chủ chính là lão ma đầu này.

– Giang hồ quỷ quyệt, chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ...

Đinh Hạo nhướng đôi mày kiếm nói:

– Cổ Lương Ngọc cùng trang chủ?

Dư Hóa Vũ a một tiếng nói:

– Gia môn bất hạnh mới có chuyện nhục nhã thế này, mười mấy năm trước, vợ lão phu mất, do vì con cái còn ấy thờ, thiếu người chăm sóc, nhờ trung gian mai mối mới cười được một cô gái tên là Chung Tú Vân làm kế thất...

– A! Cô gái ấy là người phụ cận?

– Không sai, cô gái ấy là người giang hồ, hai cha con y mại nghệ múa thương tại thành Nhạc dương, phụ thân y trúng bệnh dịch tạ thế, y lưu lạc tới bản xứ không nơi nương tựa, được bà mai đua vào trang viện.

– A!

– Nửa năm sau, Cổ Lương Ngọc đầu nhập bản trang, lão phu trông thấy y thanh niên trai tráng đứng đắn bèn thu nhận lưu lại, không ngờ y dám dụ dỗ Chung Tú Vân làm chuyện xấu hổ được lão phu phát giác, lão liền phế đi võ công của cả hai người, và trục xuất khỏi trang viện...

Đinh Hạo gật đầu biểu thị thông cảm hoàn cảnh của lão.

Dư Hóa Vũ lại thở dài nói:

– Văn Lan bị đối phương bắt cóc, lão phu chẳng biết làm sao bây giờ, vì cứu y dù có hy sinh cơ nghiệp cũng chẳng sao, nhưng chỉ ngại rằng Nam phương võ lâm rơi vào tay bọn ác ma thôi, thế thì lão phu sẽ trở thành đại tội nhân chẳng sai.

Đinh Hạo suy nghĩ giật lát nói:

– Nếu tìm được sào huyệt đối phương thì có thể tìm cách giải thoát thiên kim tiểu thợ..

– Khó lắm hành tung của đối phương như quỷ u linh, võ công lại cay độc.

– Chắc đối phương vẫn còn ở lại lân cận đâu đó để do thám động tịch của trang chủ, có lẽ vẫn còn cơ hội vậy, bây giờ thế này, tại hạ tạm thời dời khỏi trang viện, sẽ ở trong bóng tối âm thầm theo dõi, mời trang chủ trở về trước, người thấy thế nào?

Dư Hóa Vũ cảm kích nhìn Đinh Hạo nói:

– Chỉ vì chuyện của tiểu nữ mà làm phiền thiếu hiệp như thế, thật khiến lão phu tâm cản bất an.

Đinh Hạo lên tiếng nói giọng sang sảng:

– Trang chủ chớ nên nói như thế, chút ít chuyện như thế đâu đáng nói nào.

Dư Hóa Vũ trầm tư giây lát nói:

– Lão phu xin ghi nhận thịnh tình của thiếu hiệp.

– Thế thì xin trang chủ về đi. A, đúng rồi! Vô Ảnh Phi Mang của Hư Ảo lão nhân vô cùng lợi hại, chiếc vòng Mực Chạc của Quan Nhất Trần bá phụ có diệu dụng giải độc, trang chủ cứ tạm thời mượn chiếc vòng ấy đeo vào người đề phòng bất trắc.

– Thôi được, lão phu rất đồng kiến nghị này.

– Tốt nhất trang chủ ra lệnh quý đệ tử chớ nên xuất trang để tránh đi sự bất trắc nếu có thể.

– Thiếu hiệp bảo trọng, lão phu về trang sẽ tái sắp xếp lại.

– Xin mời.

Dư Hóa Vũ chắp tay xá một xá phi thân chạy mất.

Đinh Hạo đào một cái hố tại chỗ chôn cất Cổ Lương Ngọc xong xuôi, sau đó ra khỏi khu rừng, phi thân chạy về hướng bắc.

Đinh Hạo phán đoán Hư Ảo lão nhân chắc phải rất cố kỵ bản thân mình, nếu mình lưu lại Tề Vân Trang đối phương sẽ chẳng dám công khai hành động mà dùng mưu kế hiểm độc đánh lẽn, thế thì càng đáng ngại hơn.

Hư Ảo lão nhân chưa dùng Vô Ảnh Phi Mang đối phó Dư Hóa Vũ, rõ ràng mục đích của y muốn bức hiếp Dư Hóa Vũ hai tay dâng nhường võ lâm thiên hạ Nam phương, để y tiếp quản Tề Vân Trang được như ý, nếu y dùng thủ đoạn quá khích đối phó với Dư Hóa Vũ, ắt phải dẫn tới tình trạng công phẫn, thế thì y sẽ bị vỡ mộng ngay.

Nhưng phân tích kỹ lại thì như chẳng có hợp tình hợp lý chút nào. Dư Hóa Vũ lãnh tụ võ lâm Nam phương là dựa vào tiếng tăm bản thân, Tề Vân Trang chẳng phải là quan phủ sao lại để người khác vào thay thế được?

Thế thì mục đích thực sự của đối phương là gì?

Trên đường ra hướng bắc, Đinh Hạo cố lựa đường lớn mà đi và nghỉ điếm ở những nơi dễ gây sự chú ý của đối phương, để bọn họ phát hiện hành tung tiến về phía bắc của hắn.

Hoàng hôn sắp đổ xuống thì hắn đến một đại trấn, bèn vào một khách điếm, giả vờ nằm ngủ, mãi cho tới trời tối, sau đó hắn thay đổi y áo, đeo mặt nạ Hắc Nho vào, vác kiếm lên vai, lặng lẽ rời khỏi khách điếm, chạy về hướng đông xác định được không có ai theo dõi, sau đó xoay về hướng nam tránh né đại lộ, lựa toàn những con đường nhỏ thanh vắng gia tốc chạy nhanh.

Khi đi tới phụ cận Tề Vân Trang trống đã điểm canh ba.

Hắn chọn một cây đại thọ cành lá sum suê gần trang viện, bèn phi thân lên trên ngọn cây ẩn thân ở đó, thế là hắn đã quan sát được xung quanh trang viện một cách dễ dàng...

Thình lình có một bóng người từ trong trang viện nhảy lên vượt tường ra ngoài, thân pháp lanh lẹ như hồn ma bóng quỷ, Đinh Hạo chẳng chút do dự cũng lượn mình nhanh như điện xẹt rượt theo.

Gần bờ hồ tại hướng Đông nam có một mảnh đất trống nho nhỏ, có một tiểu kiệu dừng tại đó, xung quanh chiếc kiệu chất đầy những mồi đốt như cỏ lá cây khô, hai gã hán tử áo đen đứng ở sau kiệu, còn phía trước chiếc kiệu thì có một quái nhân đứng đấy, không ai xa lại chính là ông lão mặc áo choàng da đã xuất hiện tại Đại phong lâm, đối diện phía trước một trượng với y chính là trang chủ Tề Vân Trang Dư Hóa Vũ.

Thế thì bóng người vượt tường ra lúc nãy chắc là Dư Hóa Vũ không sai rồi.

Gương mặt của Dư Hóa Vũ co rút lia lịa, thân người run lẩy bẩy không ngừng.

Ông lão mặc áo choàng da cười giọng nham hiểm nói:

– Dư Hóa Vũ người trong kiệu là con gái cưng của mi, xung quanh đã rải đầy lưu huỳnh đá lửa và cành cây lá khô, chỉ cần một đốm lửa nhỏ, tíc tắc thì cả người lẫn chiếc kiệu này hóa thành tro tàn ngay, người cứ đo lường đi.

Dư Hóa Vũ căm phẫn cực độ nói:

– Thủ đoạn của người quá độc ác chăng?

– Há há há...

– Người dung thứ ngươi được chứ trời chẳng dung thứ người đâu, người ắt sẽ gặp báo ứng...

– Lão phu có bao giờ ngó ngàng tới thiên lý báo ứng... con người dối gạt con người mà thôi.

– Ngươi muốn những gì cứ nói?

Ông lão mặc áo choàng da cười độc ác nói:

– Tạm thời lão phu đã thay đổi ý kiến, nói ra thì người chẳng thiệt thòi lắm đâu!

Dư Hóa Vũ gầm thét nói:

– Thay đổi ý kiến thế nào?

Ông lão cười khanh khách nói:

– Ý kiến này thật kỳ diệu, lão phu đã chọn một đối tượng tài sắc song toàn cho con gái ngườị..

Dư Hóa Vũ điên cuồng rống lên:

– Nói bậy!

Ông lão mặc áo choàng da thản nhiên vô sự nói:

– Đối tượng lão phu đã lựa chọn, là một người tài sắc xuất chúng, thuộc võ lâm hậu khởi chi tú rất xứng với con gái ngươi, và con gái người cũng đã bằng lòng.

– Nói láo, y chẳng bằng lòng đâu!

– Nhưng sự thực sờ sờ trước mắt!

– Mở cửa kiệu ra để ta hỏi y.

– Tạm thời chưa được, lời nói lão phu chưa dứt, hãy nghe đây, điều kiện của lão phu chẳng khắt khe đâu, người lui khỏi giang hồ, để con gái và con rể người tiếp quản Tề Vân Trang.

Dư Hóa Vũ nghiến răng cồm cộp nói:

– Ý đồ thực sự của người thế nào?

– Thành thật nói cho người biết, võ lâm hai miền Nam bắc cần phải thống nhất, cả võ lâm thiên hạ cũng chỉ có một minh chủ thôi.

Đinh Hạo cười thầm té ra y đang mơ mộng xưng bá thiên hạ, chẳng lẽ ông lão này là người của Vọng Nguyệt Bảo?

Dư Hóa Vũ nói:

– Cho biết lai lịch của người?

Ông lão mặc áo choàng da lạnh lùng nói:

– Chưa đến lúc nói ra!

– Ngươi là người của Bắc bảo?

– Bắc bảo, há há há chẳng còn bao lâu nữa thì Trịnh Tam Giang phải thoái vị rồi.

Đinh Hạo kinh ngạc quá đỗi, đối phương không phải là người của Vọng Nguyệt Bảo như mình phán đoán, mà y muốn gồm thâu cả Nam trang và Bắc bảo, tham vọng này đáng sợ thật, nhưng y là nhân vật như thế nào?

Dư Hóa Vũ theo bản năng tự nhiên thụt lùi ra sau một bước mỉa mai nói:

– Xử dụng thủ đoạn bỉ ổi thế này mà cũng vọng tưởng lãnh đạo võ lâm thiên hạ chăng?

Ông lão mặc áo choàng da tằng hắng một tiếng nói:

– Chớ phí lời vô ích, rốt cuộc người có bằng lòng điều kiện ta đề xuất không?

Dư Hóa Vũ nghiến răng nói:

– Không!

– Dư Hóa Vũ người chớ cứng đầu, nếu người đồng ý điều kiện của ta, thì con gái của người vẫn là bán chủ nhân của Tề Vân Trang, bằng người cự tuyệt, chẳng những con gái người mất mạng, mà cả sự nghiệp của người cũng chẳng còn.

– Ta nói không là không!

– Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chăng?

– Họ dư này không phải là hạng người thất phu như người tưởng đâu!

– Hắc hắc... khẩu khí ngạo nghễ thế báo cho ngươi biết là lão phu muốn giết người, chỉ cần vẫy tay một cái thì người không còn cơ hội phản kháng được, ta không dọa nạt đâụ..

– Ỷ vào Vô Ảnh Phi Mang loại ám khí độc ác của người?

– Đúng thế, nếu người cũng biết được Vô Ảnh Phi Mang, nhưng nếu dùng chân thật công phu, ta cũng dư sức giết chết người, chớ vọng tưởng Toan Tú Tài hiện thân ra cứu người nữa, vì hắn đã đến hướng bắc nạp mạng rồi.

Dư Hóa Vũ xúc động nói:

– Lão phu quyết chẳng chịu thua chúng bây.

– Ngươi muốn trông thấy con gái cưng của người bị hỏa táng chăng?

Dư Hóa Vũ rút trường kiếm ra gầm thét nói:

– Ta liều mạng cùng người thôi!

Ông lão mặc áo choàng da vẫy tay ra sau một cái, hai hán tử áo đen liền song song nhảy lùi ra cả trượng, châm sáng ngọn đuốc lên đưa ra thế chuẩn bị chờ lệnh phóng hỏa đốt kiệu.

Mặt mày Dư Hóa Vũ thảm biến, dù công lực của lão có cao đến đâu đi nữa, cũng không sao cứu được con gái y, lưu huỳnh đá lửa cây khô gặp lửa bốc cháy ngay, làm sao y có thể phá kiệu cứu người trong tíc tắc được, huống hồ ông lão lại đứng ở bên cạnh chiếc kiệu không xa.

– Ngươi dám...

– Có gì đâu chẳng dám, bây giờ hỏi người một lần cuối cùng, người có đồng ý chăng, nói mau!

Dư Hóa Vũ mặt mày tái mét, trợn mắt giận run:

Ngay lúc này một trận gió mạnh như vu bão cuốn tới, tiếng thảm kêu hoảng hốt vang lên, hai gã đại hán cầm đuốc lửa bị luồng gió lạnh thổi bạt bay ra xa vài trượng, té nhào vào bụi rậm đồng thời một văn sĩ áo đen bất thình lình xuất hiện ra trước sân.

Ông lão mặc áo choàng da chuyển người sang gầm thét nói:

– Ai đó?

– Ngươi không biết bản nho sao?

– Hắc Nhọ..

Ông lão thất kinh kêu lên một tiếng, y bất giác liên tục thụt lùi ra sau ba bước, sau lưng hoàn toàn đối đầu với lưỡi kiếm của Dư Hóa Vũ nhưng y cảnh giác ngay, nhanh như điện xẹt chuyển sang vị trí khác, liền biến thành thế đứng hình tam giác.

Gương mặt của Dư Hóa Vũ cũng lộ vẻ hoảng sợ không kém.

Hai mắt của Đinh Hạo bắn ra luồng ánh sáng kinh người như hai chấm sao băng trong đêm tối không bằng chăm chăm nhìn vào mặt ông lão nói:

– Dị Hình Thuật của người khá thật?

Ông lão kinh hãi lui thân ra sau hai bước run lẩy bẩy nói:

– Hắc Nho, các hạ hiện thân có chi chăng?

– Bản nho muốn tìm người!

– Tìm lão phu?

– Đúng vậy!

– Có việc chi chăng?

– Toan Tú Tài, người bạn thâm giao của bản nho phó thác bản nho lấy cái đầu của người! Dứt lời từ từ rút trường kiếm ra, trông khí thế ấy khiến người chẳng lạnh mà phát run.

Ông lão thoáng rùng mình nói:

– Toan Tú Tài là truyền nhân của các hạ chăng?

– Bản nho chẳng thể trả lời câu hỏi này của người, bây giờ hãy lấy cái mu che gió của người xuống.

– Lấy cái mu che gió xuống để làm gì?

– Bản nho phải xác minh toàn thân của người!

– Ý các hạ muốn nói sao?

Bây giò Đinh Hạo đã khẳng định sự phán đoán của mình chẳng sai chút nào, đối phương quả thật là Hư Ảo lão nhân rồi, lúc ở đình viện hoang vắng tại Tảo Dương, mình đã dùng chiêu Bút Hạ Càn Khôn cắt đứt lỗ tai bên trái của y, lão đội nón có vành tai che gió chính là để che giấu điểm này đây, hắn nghĩ đến đây bèn cười lạnh lùng nói:

– Xem ngũ quan (tai, mắt, mui, lưỡi, thân) của người có hoàn toàn đầy đủ chăng?

Ông lão thụt lùi ra sau hai bước nữa, gầm rống nói:

– Hắc Nho, người làm nhục người quá thế!

Tiếng gầm thét vừa dứt, hai tay cùng giơ lên...

Đinh Hạo đã phòng bị sẵn, biết trước đối phương sẽ có hành động này, nên hắn đã vận khởi toàn thân công lực, ngay lúc lão giở tay, Đinh Hạo nhanh như cắt, chấn kiếm ngang ngực, tức thì phía trước toàn thân hắn có ánh kiếm xoay vòng nhanh tốc.

Keng! Keng! Vài tiếng nổ vang, vô số Vô Ảnh Phi Mang bị dội ngược rớt xuống đất.

Ông lão xoay người nhanh nhẹn...

Đinh Hạo gầm thét:

Chạy đâu cho thoát, phi thân hất kiếm lướt theo, luồng kiếm khí mãnh liệt dài cả trượng bắn tới nhanh như điện xẹt.

Một tiếng ự nhẹ, ông lão loạng choạng thụt lùi ra sau bảy tám bước, luồng kiếm khí phớt qua đỉnh đầu nhỏ xuống vài giọt máu, đồng thời cái mũ che gió cũng bị cắt đôi rớt xuống.

Chẳng sau chút nào đối phương không có lỗ tai bên trái.

Đinh Hạo gầm thét nói:

– Hư Ảo lão nhân, người phải chết thôi!

Trường kiếm trong tay chém tới nhanh như điện xẹt, phát ra tiếng vù vù những luồng gió lạnh buốt kinh người.

Hư Ảo lão nhân chuyển mình bằng thân pháp quỷ khốc thần sầu lướt khỏi kiếm phong ra xa cả hai trượng, ẩn vào rừng cây.

Đinh Hạo cấp tốc rượt theo, động tác trước sau của hai bên mau lẹ trong tíc tắc.

Đinh Hạo vận công phóng mắt nhìn theo, thì đối phương đã chạy xa cả vài chục trượng, thân pháp mau tốc như thế, ở võ lâm khó tìm kiếm được địch thủ.

Đinh Hạo biết dù cố sức thế nào đi nữa, cũng chẳng sao rượt kịp, đành phải buông tay, may mà tiểu kiệu vẫn còn đó, xem như đã cứu lại được Dư Văn Lan, nếu muốn kiếm Hư Ảo lão nhân đòi nợ, đành phải đợi dịp khác.

Thế rồi hắn phi thân chạy tới một nơi khá hoang vắng, vội vàng hồi phục lại diện mạo Toan Tú Tài lượn mình chạy về chỗ lúc trước.

Hắn vừa tới nơi bất giác hồn vía lên mây, chợt trông thấy Dư Hóa Vũ té nằm trước kiệu, cánh cửa tiểu kiệu mở tung ra, bên trong trống rỗng chẳng có chi cả.

Hắn vội tiến gần bên Dư Hóa Vũ cúi người khám xét, thấy toàn thân lão co rút, hơi thở yếu ớt, cặp mắt hoảng loạn vô thần, thoáng nhìn biết ngay đây là hiện tượng trúng độc.

Hắn vội lấy ra Tỵ độc châu mà Uy Linh phu nhân đã tặng chạy ra bờ hồ, lấy tay tát một ít nước lên làm thuốc lấy viên Tỵ độc châu sau đó bỏ vào miệng Dư Hóa Vũ.

Chỉ trong chốc lát Dư Hóa Vũ ngồi bật dậy, nhả ra viên châu, kinh hoảng nói:

– Đinh thiếu hiệp đó chăng?

Đinh Hạo gật đầu nói:

– Vâng chính là tại hạ.

– Sao thiếu hiệp lại biết được mà tới nơi đây?

– Tại hạ vốn tuần hành chung quanh đón địch, ngẫu nhiên lại gặp Hắc Nho và người đã chỉ tại hạ tới đây.

– Hắn đâu rồi?

– Rượt theo kẻ địch rồi!

– A! Đêm nay nếu chẳng nhờ Hắc Nho hiên thân thì hậu quả khó lường được rồi, đối phương quỷ kế đa đoan, lão phu lại trúng ác kế...

– Có người đột kích đánh lén chăng?

Dư Hóa Vũ nói:

– Không phải thế đó là lão phu sơ ý, nếu thiếu hiệp chẳng đến e rằng lão phu đã mất mạng...

Đinh Hạo rùng mình nói:

– Chuyện thế nào vậy?

Dư Hóa Vũ căm phẫn nói:

– Lão ma ấy nói dối rằng tiểu nữ ở trong chiếc kiệu này, dùng hành động đốt kiệu hủy người, uy hiếp lão phu giao ra cơ nghiệp, sau khi bị Hắc Nho đánh đuổi, lão phu bèn mở cửa kiệu ra khám xét...

– Thế nào?

– Trong kiệu trống rỗng chẳng có chi cả, mà lại xịt ra khói độc, lão phu liền trúng độc té ngã ra đất.

Đinh Hạo giận run tằng hắng một tiếng nói:

– Ma đầu quỷ quái, toàn những hành động bỉ ổi quỷ quyệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.