Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 32



Ô tô lái vào đại viện Nghê gia, dừng trước cửa tòa nhà.

Nghê Già xuống xe, trực tiếp lấy hành lý từ trong xe ở một bên, mới vừa lấy hành lý, không biết từ bao giờ Trương Lan đã chạy đến.

Bà nắm chặt tay, dáng vẻ vừa thấp thỏm vừa bất an, lại quẫn bách, nhỏ giọng:

“Già Già, cả ngày còn chưa ăn cơm đi! Mẹ làm mì trường thọ cho con, sinh nhật phải ăn mì trường thọ mới được, trước tiên đi ăn mì, được không?”

Nghê Già mặt không cảm xúc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, kéo hành lý hướng xe Việt Trạch mà đi: “Mười hai giờ rưỡi rồi, sinh nhật đã qua, có ăn hay không, đều không còn ý nghĩa!”

Trương Lan đuổi theo: “Già Già, một ngày nay con còn chưa ăn gì, tốt xấu…”

“Thật hiếm thấy lúc này lại được ai đó quan tâm!!” Nghê Già bỗng quay đầu, ánh mắt lạnh như băng, “Mẹ – một nhân vật như vậy, đối với tôi mà nói, trước giờ chưa từng tồn tại. Có hay không, cũng không quan trọng!”

Trương Lan choáng váng, đôi môi run rẩy, đau thương nhìn cô nửa ngày, cuối cùng xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Nghê Già hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng, lại chuẩn bị rời đi, Nghê Lạc tiến lên một bước bắt lấy tay cô: “Nghê Già, trễ rồi, trước ăn cái gì đã, được chứ?”

Cậu ngừng một chút, giọng nói có chút ương ngạnh, “Nói ra, hôm nay, không, hôm qua, là lần đầu chúng ta hưởng sinh nhật cùng nhau đấy! Cùng nhau ăn một bát mì trường thọ, được không?”

Sống lưng Nghê Già cương lại, không lên tiếng, cũng không tiếp tục đi về phía trước.

Nghê Lạc sốt ruột, không biết phải làm sao bây giờ, nhìn thấy Việt Trạch, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh: “Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn cơm tối, nếu không, ở lại cùng ăn cơm đi!”

Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan toàn bộ dừng trên người Việt Trạch.

Việt Trạch: …

Không hiểu áp lực này là xảy ra chuyện gì…

Anh trầm mặc một lúc, nhìn về phía mặt không cảm xúc ánh mắt trống rỗng của Nghê Già, không được tự nhiên nói: “Quả thật có chút đói! Hay là, trước ăn bát mì, sau đó đưa em về trường, được chứ?”

Nghê Già không lên tiếng, đã cô làm phiền Việt Trạch, xác thật không thể để người ta đói bụng. Mà Nghê Lạc cái tên chết bầm này, đầu óc đột nhiên lại nhạy bén như vậy nghĩ ra chiêu này!

Quên đi, tâm tình cô không mấy xấu, cũng không mâu thuẫn.

Một bát mì sợi mà thôi.

Vào nhà, đi đến phòng ăn, phát hiện bà nội đang chờ.

Nhìn thấy Nghê Già, bà nội có chút kích động, liên tục gật đầu mấy cái, ánh mắt không nói lên được phức tạp, có chút tang thương, có chút áy náy, giống như tự trách, lại vừa bất đắc dĩ, Nghê Già xem mà không hiểu.

Việt Trạch lễ phép chào bà nội Nghê, mới ngồi xuống bên người Nghê Già.

Bữa ăn này thức ăn rất phong phú, người mới ngồi xuống, người hầu liền bưng lên hai mươi, ba mươi món ăn to to nhỏ nhỏ, cuối cùng, là bát mì trường thọ.

Bà nội chậm rãi nói: “Già Già, vắt mì này, còn có những món ăn này, đều do mẹ con làm từ chiều. Vừa nãy Nghê Lạc gửi tin nhắn nói con sẽ trở lại, liền cho người hâm nóng.”

Cư nhiên lại đâm thọc! Đứa em trai này sao còn không quên chuyện này đi!

Nghê Già lườm Nghê Lạc một cái, mặt không cảm xúc cầm lấy chiếc đũa, chỉ là, nhìn chằm chằm mì sợi, tay ngừng lại.

Trương Lan ở đối diện sốt sắng nói: “Già Già, sao thế?”

Nghê Già lẳng lặng: “Tôi không chịu được mùi vị của rau thơm và hành thái!”

Trương Lan nhìn bát của cô một tầng xanh xanh, vội nói với người hầu: “Mau lên, đổi một bát khác!”

Mặt Trương Lan lộ vẻ xấu hổ, trong lòng không hiểu vì sao lại chua xót, lại vội gấp thức ăn cho Nghê Già, chỉ hận không thể gấp mỗi lần một món cho cô.

Nghê Già nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bình tĩnh nói: “Khoai tây, khoai nưa, dưa gang, con ba ba, còn có thịt chó, tôi xưa nay đều không ăn.”

Trương Lan ngây ngốc, lại vội vàng đem những món gấp sai đi, một mặt thấp giọng quát lớn với người hầu bên cạnh: “Bình thường đều là các người làm cơm, sở thích và kiêng kị của đại tiểu thư, tất cả các người chả lẽ đều không biết, hôm nay thế nhưng không ai nhắc nhở tôi!”

Nghê Lạc cắn răng, mũi có chút chua.

Cậu trước giờ chưa từng nghĩ đến Nghê Già phải trải qua những thấp kém như vậy, bà nội, mẹ và em trai, là người thân duy nhất của cô cũng không biết cô thích, không thích cái gì, liền ngay cả những người hầu chuyên quản này, đem những sở thích và kiêng kị của thành viên gia đình khác nhớ rõ rõ ràng ràng, nhưng lại chưa từng để ý đến cô.

Chờ người hầu bưng một tô mì khác lên, Trương Lan nhận lấy, tự mình đưa đến trước mặt cô, ngữ điệu chờ đợi gần như là cầu xin: “Già Già, đây vẫn là lần đầu mẹ làm mì trường thọ cho con, con nếm thử, xem có ăn được hay không, có thích hay không?”

Nghê Già rũ mắt, không nhìn bà, tay cầm lấy chiếc đũa dừng một chút, tùy ý gấp một đũa, bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Trương Lan hấp tấp hỏi: “Thế nào? Thích không?”

Nghê Già nuốt sợi mì, trầm mặc một hồi, nói: “Mặn quá!” Cuối cùng, bỏ thêm một câu, “Tôi không mấy thích ăn mặn.”

Cái này Trương Lan cũng không biết.

Viền mắt bà đỏ hoe, cầm lấy bát Nghê Già đứng dậy: “Mẹ đi nấu lại cho con!”

Nghê Già một tay tóm chặt lấy bát, nhàn nhạt nói: “Không cần đâu!”

Nói xong, cầm lấy ly nước bên cạnh, trực tiếp đổ một nửa ly nước vào, đảo mấy lần, “Như vậy là được rồi!”

Lòng cô trước nay chưa từng bình tĩnh như vậy, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Sau khi trải qua một ngày phát tiết, chấp niệm trong lòng, đã buông xuống rất nhiều.

Nhưng phản ứng của những người khác không phải như vậy.

Trương Lan nhìn cô một lúc, ngơ ngẩn mà thu tay về.

“Nghê Già!” Nghê Lạc gọi cô một tiếng, nén nước mắt cười, “Mì trường thọ không thể cắn đứt nha!”

Nghê Già vẫn không ngẩng đầu, khóe miệng giật nhẹ, “Cái này chị biết, chị có nghe nói qua!”

Nghe nói qua!!!

Trương Lan không ngồi yên được nữa, ném chiếc đũa, trốn vào trong phòng bếp khóc.

Nước mắt Nghê Lạc cũng không nhịn được, toàn bộ chảy ra.

Màn đêm thăm thẳm, trong ngôi nhà cổ kính hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc mơ hồ của phụ nữ từ trong phòng bếp, âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng của thiếu niên, cùng tiếng thở dài đau thương của bà nội.

Không giống với Trương Lan mất khống chế cùng Nghê Lạc bi thương, Nghê Già lại rất bình tĩnh, trên mặt tí xíu vẻ mặt đều không có, không có bi thương, không có thống khổ, càng không có oan ức.

Cô chỉ là không nói tiếng nào, từng ngụm từng ngụm ăn mì sợi, không ngừng hướng trong bát mình gấp, sau đó toàn bộ nhét vào trong miệng, dùng sức nhai kỹ.

Cô thật sự không nghĩ bất cứ điều gì. Chỉ cảm thấy rất đói, rất mệt, rất muốn ăn để bổ sung năng lượng.

Việt Trạch đã sớm buông đũa, ngược lại không phải là anh ăn nhanh, mà là Nghê Già ăn quá nhiều, quá lâu. Sau khi dừng lại, ánh mắt vẫn cứ nhàn nhạt đậu trên người cô.

Nhìn cô im lặng, liều mạng nhét đồ ăn vào trong miệng, trên mặt là không buồn không vui lại vô vị.

Nhưng anh lại mơ hồ cảm nhận được, đây là một loại thờ ơ rất sâu sắc, không phải là vẻ mặt một cô gái ở tuổi này nên có!

Anh chợt nhớ tới, thời điểm anh còn học trung học, cùng Duẫn Thiên Dã ăn lẩu ở quán ven đường. Đám người ở bàn kế bên đi rồi, có một bé gái chạy đến, tay nhỏ như móng vuốt, cầm lấy rau xào còn lại trên bàn, cùng thức ăn còn chưa luộc chín, thật nhanh hướng về trong miệng nhét.

Bà chủ chạy tới nắm lỗ tai cô: “Mạc Doãn Nhi, mày lại chạy đến ăn vụng! Mỗi ngày có nhiều đàn ông đến nhà mày như vậy, chả lẽ mẹ mày lại không có tiền?”

Bé gái bị bà ta nắm đau nhảy lên, còn nói năng rất hùng hồn: “Người khác trả tiền, cháu không có ăn vụng!”

Bé gái đó, anh kỳ thực đã gặp rất nhiều lần.

Nghê Già cuối cùng ăn xong mì, đặt đũa xuống, cầm khăn lông nóng lau tay, liền đứng lên, nhìn về phía Việt Trạch: “Em xong rồi, có thể đi!”

Việt Trạch gật đầu, không bình luận gì, dù sao, đây cũng là việc nhà người khác!

“Già Già, đừng đi!” Trương Lan nghe thấy tiếng Nghê Già muốn rời đi, từ trong phòng bếp vọt ra, gần như gào khóc, “Già Già, đừng rời bỏ mẹ, mẹ sai rồi! Già Già!”

Trương Lan chạy quá nhanh, lập tức trượt ngã trên mặt đất, mà Nghê Già đi rất dứt khoát rất kiên quyết, cũng không quay đầu lại, biến mất ở cửa.

Việt Trạch từ trên bậc thang đi xuống, bỗng ngừng một bước: “Nghê Già, em xác định, sẽ không hối hận sao?”

Nghê Già bước chân dừng lại, có chút phức tạp nói: “Cũng chỉ ở cùng nhau sáu tháng, tình cảm có thể sâu bao nhiêu?”

Có điều lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét bi thương: “Chị!!!”

Nghê Già chấn động, tâm giống như bị ai đó mạnh mẽ gõ một cái.

Bất kể là kiếp trước, kiếp này, đây là lần đầu tiên cô nghe Nghê Lạc gọi cô như vậy.

Đời trước, duy nhất một chữ “Chị”, là ở bên trong tin nhắn:

“Chị, trước kia em không bảo vệ được chị, xin lỗi! Chờ em!”

Sau đó, cậu cũng không trở về nữa! Nghê Già ngơ ngác, còn đang suy nghĩ chuyện khi đó. Nghê Lạc từ trên bậc thang nhảy xuống, trực tiếp từ phía sau nhào tới, ôm chặt lấy Nghê Già:

“Đừng đi! Chị, đừng đi! Không nên bỏ nhà mà đi! Chị nói trong cái nhà này không còn gì chị lưu luyến nữa, nhưng là, trong nhà còn có em, em chính là người thân của chị! Bà nội lạnh nhạt, mẹ không thương chị, thì có can hệ gì? Có em thương chị là được rồi!!!”

Vẻ mặt Nghê Già mờ mịt, nhìn đêm đen vô tận phía trước. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, tràn ngập một tầng hơi nước nồng đậm, bóng đêm dập dờn, khúc xạ ra một tia sáng óng ánh.

“Xin lỗi! Cãi nhau hôm đó, là em không đúng, là em sai!” Nghê Lạc cúi đầu, cằm dán chặt vào mặt cô, khóc không thành tiếng, “Nếu như em sớm biết 18 năm qua chị thống khổ cay đắng như vậy, đánh chết em cũng sẽ không nói những lời làm tổn thương chị! Tha thứ cho em!”

“Đừng đi có được không? Chị đi rồi em sẽ lo lắng, sẽ lo lắng chị có vui hay không, sẽ lo lắng chị có phải một người yên lặng khóc, lo lắng hơn là bề ngoài chị nhìn rất kiên cường, người khác không nhìn ra nhưng trong lòng lại đau đến chảy máu!”

Nước mắt Nghê Lạc một giọt lại một giọt rơi trên bả vai Nghê Già, ướt nhẹp áo cô,

“Mặc kệ là đi đâu, chị cũng sẽ cảm thấy cô đơn, không phải sao? Chị sẽ cảm thấy thế giới vứt bỏ chị, không ai quan tâm chị, không ai yêu thương chị, đúng không? Nhưng, còn có em! Còn có em mà!”

Cậu khóc đến cả người run rẩy, Nghê Già bị cậu ôm, thân thể cũng không tự chủ được mà lay động theo cậu, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm hư không, ánh mắt tan rã, nước mắt trong suốt như kim cương rơi xuống đất, trong đêm đen vẽ ra một đạo ánh sáng màu trắng bạc.

“Đừng đi, từ nay về sau em sẽ nghe lời chị.” Cậu từng trận nức nở, nghẹn ngào đến cơ hồ mồm miệng không rõ,

“Em nhất định sẽ trở thành sự kiêu ngạo của chị. Để cho người khác nhìn thấy chị liền nói, đó là chị của Nghê Lạc, ai cũng không thể đụng đến cô ấy, ai cũng không thể nói xấu cô ấy, ai cũng không thể thương tổn cô ấy!”

“Chị không thích Đường Tuyên, em liền cắt đứt quan hệ với cậu ta; chị không thích Mạc Doãn Nhi, em liền không tìm cô ta; chị không thích mẹ, em cũng sẽ đứng về phía chị.” Cậu khóc đến khàn giọng,

“Em sẽ cố gắng quản lý Hoa thị, cố gắng học tập, sẽ không đem quyền kinh doanh giao cho người khác! Em sẽ để Hoa thị ngày càng lớn mạnh! Chờ sau này chị kết hôn, sẽ tặng đồ cưới tốt nhất cho chị, để anh rể cùng gia tộc anh rể, không dám bắt nạt chị. Ba không còn, em dẫn chị đi trên thảm đỏ!”

“Ba không còn, để em bảo vệ chị!” Cậu thắm thiết cúi đầu, mặt ướt nhẹp vùi vào cổ cô, khóc rống, “Em muốn chị có được một đời hạnh phúc!”

Nghê Già vẫn mờ mịt nhìn đêm đen, nước mắt không tiếng động chảy xuống gò má cô, có điều, cô không thương tâm, mà là cảm thấy rất hạnh phúc.

Sinh nhật qua rồi, nhưng vẫn nhận được quà, thật tốt mà!

###

“Tiệc rượu của Mạc Mặc, em thật sự không đi?” Nghê Già liếc mắt nhìn càng ngày càng gần cửa trường quân đội, nghiêng đầu hỏi Nghê Lạc.

“Không đi!” Nghê Lạc ra dáng, “Em nói rồi, em hẹn thầy cho em học bù, quản lý kinh tế cùng hành vi tổ chức. Em không có thời gian!”

“Lạc Lạc ham học như thế, là thật, ngược lại tiệc rượu lần này của dì Mạc Mặc, phần lớn khách mời đều là người Tống gia bên kia, người quen biết ít, Lạc Lạc khẳng định ngồi không yên.” Ngồi ở ghế phía trước Trương Lan quay đầu lại nói, nhìn Nghê Già cười.

Nghê Già mím nhẹ môi.

Mấy ngày nay, cô cùng Trương Lan cam kết, hài hòa ở chung, không can thiệp chuyện của nhau. Người mẹ này thích làm thế nào, thời gian lâu dài, phỏng chừng cũng sẽ không như thế tìm cô bắt chuyện.

Đúng là mấy ngày nay, bà nội thay đổi rất nhiều, đối với cô rất tốt, đối với Nghê Lạc cũng rất tốt, không chỉ để Từ Hiền mang Nghê Lạc đi tập đoàn thực tập, có lúc còn tự mình truyền thụ kinh nghiệm cho cậu.

Nghê Lạc cũng thật biết điều, đi chỗ nào cũng đều cầm sách vở ghi chép.

Cô liếc nhìn Trương Lan một cái, lại trầm tĩnh nhìn Nghê Lạc, cười: “Tuy là em đột nhiên trở nên ham học, chị rất vui. Thế nhưng, em xác thực, thật không phải vì chị họ Nghiên Nhi chứ?”

Nghê Lạc không vui, mặt đen lại: “Tại sao lại vì cô ta?”

“Buổi tối ngày hôm ấy em không phải mắng cô ấy một trận sao? Còn giận à?” Nghê Già cười ha ha, “Chị biết em đứng về phía chị, nhưng mà, tấm hình kia không phải Nghiên Nhi phát ra, cô ấy nhiều nhất là bị người khác lợi dụng!”

Nghê Lạc không bắt trọng điểm, vẻ mặt rất khó chịu trừng cô một cái: “Ai đứng về phía chị? Em không có mắng cô ta, là chị nghe lầm!”

Nghê Già nhún nhún vai, không lại đùa giỡn cậu.

Đứa em trai kiêu ngạo này, từ rạng sáng ngày hôm đó sau khi ôm cô khóc điên cuồng, gặp cô liền có biểu hiện khó chịu, giống như ở trước mặt cô khóc ròng một lần, làm cậu rất ngượng ngùng.

Chẳng qua, Nghê Già biết da mặt cậu mỏng, nên không nói gì.

Cô nhìn cậu xuống xe, cảm thấy bóng lưng cậu giống như một tiểu đội viên, lòng Nghê Già hơi động, không nhịn được gọi cậu: “Nghê Lạc!”

Cậu quay đầu lại, lẳng lặng chờ.

Cô nhoài người ra cửa sổ xe, hướng cậu giơ lên ngón tay cái: “Cố gắng học tập nhé!”

Ánh mặt trời mờ ảo trong mắt cậu, môi giật giật, cuối cùng, chỉ phát ra một tiếng “Xí”, nhịn cười quay đầu chạy.

Trương Lan lại nghiêng đầu, cười hiền hòa: “Già Già, Lạc Lạc được con dẫn dắt, thật sự trở nên tốt hơn rất nhiều!”

“Phải không!” Nghê Già không hứng thú đáp một tiếng, cũng lại không nói chuyện.

Nghê Già nâng cửa kính xe lên, điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn.

Nghê Già đọc tin nhắn, khẽ mỉm cười, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại: “Đúng ạ, chú Trương Minh, con là Doãn Nhi, mẹ con bảo con mời chú! Hơn hai năm, mẹ vẫn rất nhớ chú. Chú nhớ lát nữa đúng giờ đến nhé!”

Thời điểm Nghê Già đến Tống gia, Tống Nghiên Nhi liền chạy đến tiếp đón cô, vừa thấy mặt đã nhào đến, nước mắt ào ào:

“Già Già, xin lỗi, là mình phá hủy sinh nhật cậu. Mình cũng không biết bức ảnh lộn xộn kia là từ đâu đến. Mình thật sự không biết, vốn là muốn cho cậu một kinh hỉ, cũng không biết là trò đùa dai của ai, phát tấm hình như vậy! Thật không phải mình làm, cậu tin mình đi!”

Nghê Già vừa nghe “Trò đùa dai” trong lời nói của cô ta, đại khái đoán được, tấm hình khiêu dâm không thấy rõ mặt người kia, kỳ thực là sống chết mặc bay.

Hiện tại nói tới, cũng chỉ là có người muốn quấy rối phát ra bức ảnh, náo loạn tiệc sinh nhật của nhà họ Nghê mà thôi.

Nghê Già cười nhạt, hỏi: “Mình nghe Từ Hiền nói, cậu làm mất USB?”

“Đúng, quá kỳ quái rồi!” Mắt Tống Nghiên Nhi rất đẹp, kiềm lấy nước mắt, càng thêm điềm đạm đáng yêu, “Bà ngoại rất tức giận, muốn tìm USB đến tra, nhưng là, không hiểu ra sao lại không thấy! Già Già, bà ngoại tức giận, hoài nghi mình đúng không? Cậu nhất định phải giúp mình nói một tiếng! Thật sự không phải mình làm, cậu phải tin mình!”

Nghê Già kéo tay cô ta, tốt tính vỗ nhẹ: “Quan hệ hai chúng ta tốt như vậy, cậu là người thế nào làm sao mình lại không biết! Mình đương nhiên tin cậu rồi!”

Tống Nghiên Nhi tuy là vô tình bị lợi dụng hại cô, nhưng nói tới bụng dạ hại người, cô ta ngược lại sẽ không làm!

Nghe xong lời này của Nghê Già, nước mắt Tống Nghiên Nhi càng thêm vỡ đê, ào ào chảy ra ngoài, hầu như nhào lên ôm lấy Nghê Già: “Già Già, mình…” Cô nghẹn ngào đến nói không ra lời, trước cô cảm thấy tính cách Nghê Già càng lúc càng quái lạ càng không thích hợp ở chung, nhưng hôm nay vừa thấy, Già Già đối với cô ở thời khắc mấu chốt, vẫn rất tin tưởng!

Tống Nghiên Nhi nhớ tới hiểu lầm trước đó của mình với cô, vô cùng tự trách.

Nghê Già đơn giản an ủi cô ta vài câu, lại hỏi: “Cái kia, USB của cậu, có người nào chạm qua chưa?”

“Không có!” Tống Nghiên Nhi cầm khăn tay lau nước mắt, “Sau khi mình nghĩ sẽ tạo một kinh hỉ cho cậu, cũng chỉ ở nhà lúc ăn cơm cầm xem, người khác cũng không biết.”

Nghê Già càng nắm chắc hơn, không phải Mạc Doãn Nhi thì còn là ai?

Cô thờ ơ cười cười: “Quên đi, đều nói rồi là trò đùa dai, không có chuyện gì!”

Nghê Già đi vào phòng khách lớn tiệc rượu của Tống gia, quay đầu về tấm gương cạnh cửa tiệc rượu nhìn một cái, hôm nay cô mặc một bộ lễ phục ngắn màu đỏ rực, hai vai thắt dây, buộc eo thiết kế, thoáng bồng lên làn váy, không ấu trĩ, cũng không quá thành thục.

Còn cố ý trang điểm, vị trí con mắt, đặc biệt dày, đã như thế, nguyên bản con ngươi đen nháy có vẻ càng thêm u tĩnh.

Trong gương, Nghê Già nhìn thấy Mạc Mặc.

Một bộ váy bóng channel màu đỏ sậm, sớm không còn là người phụ nữ kinh tế túng quẫn phải mặc hàng giá rẻ.

Mạc Mặc cũng từ tấm gương nhìn thấy Nghê Già, trong nháy mắt mặt liền cười như hoa: “Doãn Nhi, mẹ đã lâu không nhìn thấy con…”

“Bà Tống!” Nghê Già cười khẽ xoay người, không chút khách khí đánh gãy lời của bà ta, “Tôi không gọi là Doãn Nhi, tôi tên Nghê Già! Còn có, xin chú ý cách xưng hô của bà!”

“Bà không phải mẹ tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.