Vinh Kính rột rột hút nước dưa hấu, múa tay trên máy tính liên hệ với Kolo, nghe nói Lạc Thần bị thương không nặng, Vinh Kính thực sự không biết giao anh ta cho Kolo có phải lựa chọn đúng đắn hay không. Thế nhưng cũng không còn cách nào, dựa theo thương thế và tình cảnh của Lạc Thần, nhận sự bảo hộ của Kolo là lựa chọn an toàn nhất hiện nay.Lúc này trong phòng tắm đang quay cảnh Jeff tranh đấu.
Vinh Kính chuyên chú lướt tay trên máy tính tiến hành diễn luyện thực chiến, mặc dù trong mắt người ngoài thoạt nhìn chỉ là cậu trẻ nghiện Internet đang chơi game.
"Vinh Kính." Đạo diễn chọc chọc anh, "Động tác của Jeff có muốn chỉ đạo một chút không?"
Vinh Kính ôm lấy máy tính không thềm ngẩng lên mà lắc lắc đầu, "Kêu người chỉ đạo võ thuật đến làm đi, tôi không thể cứ cướp bát ăn cơm của người ta được."
"Thế nhưng lỡ đâu đánh rồi hiệu quả không có tốt như Lê Thần..."
"Càng tốt a, diễn viên chính với phụ phân biệt rõ ràng rồi." Vinh Kính ấn phím shift bắt đầu nạp máu, hỏi đạo diễn, "Tiến độ có thể nhanh hơn không? Hiệu suất chính là tiền tài."
"Ha ha, không thành vấn đề, hôm nay đã quay rất nhanh rồi, vốn cảnh vừa rồi tôi còn cho rằng chí ít phải quay đến nửa đêm."
"Vậy chiều hôm nay nếu như quay thêm mấy cảnh nữa, ngày mai là có thể nghỉ ngơi một ngày sao?" Vinh Kính hỏi, "Buổi chiều cũng quay ở phòng tắm?"
"À... Cơ bản là như thế này, buổi chiều còn có một cảnh rất quan trọng, là cảnh Jeff và Lê Thần đối chiến, nhất định phải đánh có đẳng cấp nha!"
"Làm sao vậy?" Đạo diễn thấy Vinh Kính giống như đang suy nghĩ cái gì, liền hỏi.
Vinh Kính nhìn đạo diễn, lại nhìn Jeff ở đằng kia đổi vai với một người đóng thế, cùng với Tạ Lê Thần nằm trên ghế trên uống nước khổ qua.
Hiện tại nếu như nói Tạ Lê Thần đánh nhau với Jeff, chắc chắn không chiếm được thượng phong! Chiếu lên TV đó, thắng bại tuy rằng là chuyện nhỏ, bất quá bại bởi một tay người nước ngoài vẫn sẽ khiến người ta khó chịu. Hơn nữa hiện tại đều cùng làm việc trong CROW, lỡ đâu sau này lộ ra, người đưa Tạ Lê Thần theo hành sự... Không phải sẽ bị chê cười sao?! Nói chung Tạ Lê Thần mất mặt, mình cũng mất mặt, hết thảy đều không được.
Vinh Kính nghĩ tới đây, gác chân nhỏ giọng nói với đạo diễn, "Đạo diễn, thương lượng một chuyện này."
"Cứ nói!" Đạo diễn hắc hắc cười, "Tôi đang muốn đàm đạo với cậu chuyện hợp tác quay phim đây. Có thể sau khi biên kịch viết xong nội dung bộ phim, cậu giúp tôi thiết kế cảnh hành động được không? Tôi sẽ tìm một họa sĩ chuyên nghiệp vẽ lại hết!"
Vinh Kính gật đầu, "Không thành vấn đề, nhưng mà..."
"Sao?" Đạo diễn hỏi, "Cứ nói, tôi đều làm theo tất!"
Vinh Kính âm thầm gật đầu, nói, "Chiều nay, với ngày mai, hai ngày này, có thể chỉ quay cảnh của Jeff không? " Nói rồi, chỉ chỉ camera, tối này gửi phim mẫu cho Lê Thần, cảnh của y, ba ngày sau rồi diễn! Tôi đảm bảo ông sẽ có một cảnh đối chiến siêu cấp kinh điển!"
"Không thành vấn đề!" Đạo diễn vỗ tay một cái, nói như thế nào cũng chỉ có hai ngày, trước tiên cứ quay cảnh của mấy diễn viên khác vậy.Vinh Kính cảm thấy mỹ mãn đứng lên, đi qua vỗ vỗ Tạ Lê Thần, "Này, đi thôi."
"Đi?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Đi đâu? Bỏ trốn a?"
Vinh Kính đạp một cước vào cái ghế, "Tôi thương lượng qua với đạo diễn rồi, chúng ta ngày kia trở lại quay phim, hai ngày này quay cảnh của Jeff trước."
Tạ Lê Thần ngẩn người, ngoài dự liệu của Vinh Kính, y thoáng có chút khó chịu, "Vậy... Bằng không cậu về trước đi, tôi ở lại xem sao đã?"
Vinh Kính ngồi xổm xuống ghé vào tai y nói, "Anh muốn đánh thắng Jeff, phải tập huấn thêm vài ngày! Nói cách khác là thua chắc rồi! Tôi trở về tập huấn cho anh a, hơn nữa hai ngày sau, chuyện của Philips cũng giải quyết xong!"
Tạ Lê Thần đảo mắt nhìn Vinh Kính, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm anh, "Tôi không thích cậu nghĩ giúp tôi mọi việc thế này đâu nhé!"
Vinh Kính nhíu mày, mình có ý tốt, Tạ Lê Thần lại không cảm kích, "Cục đồ ăn!"
Tạ Lê Thần vẫn nghiêm nghị, "Cục đồ ăn là vấn đề nhỏ, tôi cũng không thua kém gì cậu, có một số việc tôi có thể tự mình giải quyết."
Vinh Kính ngẩn người, Tạ Lê Thần nói sự thật, bất quá đôi mắt Vinh Kính nhìn chằm chằm lại rất vô tội, thấy vậy không hiểu sao y có chút cảm giác tội lỗi... Kỳ thực cũng có thể diễn đạt uyển chuyển hơn một chút, dù sao thỏ Vinh cũng chỉ có ý tốt thôi, bất quá lòng tự trọng vẫn là không thể cho qua, không thể lúc nào cũng dựa vào cậu ấy được.
Hai người giằng co một hồi, Vinh Kính đứng lên, xoay người đi.
Tạ Lê Thần thấy anh đến cạnh nhóm Philips, nói nói mấy câu, cùng nhau đi.
Philips ban đầu còn nghĩ quay phim rất thú vị, bất quá xem đến trưa đã phiền chán, Tạ Lê Thần đại bộ phận thời gian cũng không mặc khăn lông ngắn ra ngoài, vẫn là mặc quần áo tựa trên ghế nằm xem kịch bản, hơn nữa bên trong cái khăn rõ ràng có mặc quần soóc nhỏ kìa!
Vinson vừa nghe Vinh Kính nói phải về, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Lê Thần nhìn ba người rời đi, hơi nhíu nhíu mày, cũng muốn cùng đi ra ngoài, bất quá hiện tại đứng lên thật mất mặt! Do dự một chút, chính nghĩ nằm lại một hồi rồi đi.
Tạ Tảo Thần thấy đoàn làm phim dừng lại chuẩn bị ăn, đến hỏi một tiếng, nghe nói buổi chiều không có cảnh của Tạ Lê Thần, nhanh chóng chạy đi kéo y, "Anh, mình về đi, cảnh của anh xong rồi, trở về cùng Kính Kính đi ăn hải sản nhé? Em mang rất nhiều hải sản đông lạnh về đó, kêu Kính Kính nấu!"
"Ờ..." Tạ Lê Thần nghĩ quên đi, trở về rồi xin lỗi con thỏ nhỏ sau vậy. Nhưng y vừa đứng dậy, bỗng nhiên chợt nghe bên ngoài nổ "Ầm" một tiếng, toàn bộ trường quay đều chấn động, sau đó vang lên một chuỗi dài tiếng ô tô cảnh báo.
Ở đây tất cả mọi người sửng sốt, Tạ Lê Thần mơ hồ một lúc mới nghĩ đến là phát nổ... Loại uy lực này không có khả năng là đoàn làm phim phá trang bị, lập tức trong lòng nảy lên dự báo chẳng lành -- Vinh Kính!
Chờ Tạ Lê Thần hiểu được y đã vọt ra bên ngoài, nhìn quanh... Thấy chiếc xe màu đen của Vinh Kính đang hừng hực cháy, vành bảo hiểm đầu xe văng sang bên cạnh, thủy tinh nát bấy, ở bên trong xe lửa cháy ngùn ngụt."Vinh Kính!" Tạ Lê Thần hét to một tiếng định tiến lên, phía sau Tào Văn Đức kéo mạnh y, "Đợi đã, cẩn thận phát nổ tiếp!"
Quả nhiên, Tào Văn Đức vừa dứt lời, liền nghe được tiếng nổ mạnh thứ hai truyền đến... Lần này là nổ bình xăng, nguyên chiếc xe chỉ còn lại có khung xe cháy đen, nát thành từng mảnh nhỏ.
"Báo cảnh sát, báo bảo vệ!" Đạo diễn cũng hét lên.
"Vinh Kính!" Tạ Lê Thần nhìn chiếc xe bị nổ, chỉ cảm thấy trong đầu trống trơn. Hai tai ong ong kêu, cũng không rõ là tiếng nổ khiến ù tai, hay là cái gì khác. Chỉ là trong đầu trống rỗng, trong ngực càng trống rỗng -- không thấy Vinh Kính đâu! Thỏ Vinh của y không thấy đâu nữa!
"A! Kính Kính!"
Chính lúc này, chợt nghe Tạ Tảo Thần kích động hô một tiếng. Thấy Vinh Kính đi ra từ đống phế tích trường quay ở gần đó, anh cùng Vinson đều che chở Philips, Philips thoáng chốc gầy đi rất nhiều, bởi vì áo lót phồng bị hỏng, bay hơi. Cánh tay trái của Vinh Kính có máu, có lẽ là bị mảnh vỡ vành xe bắn tới làm bị thương, ba người trên mặt đều dính bụi, thế nhưng không có thương tổn gì khác.
"Tôi không sao!" Vinh Kính đi ra, thấy Tạ Lê Thần đứng ở kia đờ ra, có chút may mắn nói, "May là vì cục đồ ăn hay cáu kỉnh nhà anh, tôi đi tới cửa, ngẫm lại vẫn nên trở vào gọi anh một tiếng, vậy mà tránh được một kiếp! Nếu không đã bị nổ chết..."
Vinh Kính nói còn chưa dứt lời, Tạ Lê Thần phóng qua ôm anh dụi tới dụi lui, "Thỏ thỏ, tôi sau này sẽ không phản kháng nữa, cậu cứ thoả thích S tôi đi!"
...
Hiện trường trầm mặc chốc lát, Vinh Kính một cước đá văng y, "Quấy rối tình dục!"
Một bác sĩ trong trường quay lấy thuốc ra giúp tẩy rửa vết thương một chút, rồi Tạ Lê Thần đưa nhóm Vinh Kính, lái xe của mình về nhà trước.
Trước khi lên xe, Vinh Kính gọi điện thoại cho Kolo. Thế nên, trên đường đi, được nửa đường có mấy người cao thủ cực mạnh Kolo phái đến lái xe bảo hộ... Nhưng cuối cùng không có xảy ra ám sát hay là đánh lén gì nữa, chẳng lẽ sát thủ đã rời đi? Thế cũng không tránh khỏi quá không chuyên nghiệp đó!
Về đến nhà vừa ngồi xuống, có người ấn chuông cửa.
Vinh Kính cầm súng cùng Tạ Lê Thần tới cửa... Hệ thống an ninh vô cùng toàn diện, còn có rất nhiều thành viên tổ chức bốn phía bảo hộ, bởi vậy không hẳn là sát thủ, có lẽ là bác sĩ tổ chức phái tới.
Quả nhiên, Vinh Kính từ lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy được khuôn mặt quen thuộc.
Thở phào nhẹ nhõm, Vinh Kính thu hồi súng mở cửa, có hai người, một chú chó đứng đó.
"Gâu!" Chú chó bẹc-giê Đức vẫy đuôi lao vào, Vinh Kính ngồi xuống bên sô pha, bị nó vừa vặn phóng tới, liều mạng liếm.
"Bolt!" Vinh Kính rất thân thiết với chú chó kia, Tạ Lê Thần trừng mắt nhìn -- quả nhiên tất cả mọi người đều thích thỏ!
Hai người kia đi vào, một ông chú tóc vàng có vẻ chán chường xách một cái vali kim loại, người này Tạ Lê Thần biết, Vinh Kính có chat video vài lần, tên Sara, là chuyên gia nghiên cứu sáng chế vũ khí của tổ chức.Mà phía sau Sara có một ông chú tóc đen khác theo vào, mái tóc dài buộc sau đầu, thoạt nhìn rất nhã nhặn, đeo kính, như đang có chút phiền muộn. Ông ấy mặc áo blouse trắng, trên tay xách theo một thùng y tế, đi vào nói giọng lạnh băng băng, "Bolt, chờ tao chữa trị xong rồi mày liếm tiếp, sang một bên ngồi xuống."
Bolt vô cùng nghe lời, chạy sang bên cạnh ngồi xuống, ngẩng mặt nhìn ông ấy đi tới, giúp Vinh Kính xử lý vết thương.
Vinh Kính cho Tạ Lê Thần giới thiệu, "Ông ấy tên An Minh Nghĩa, là chuyên gia y học.
An Minh Nghĩa lấy dụng cụ ra giúp Vinh Kính tiêu độc, liếc mắt nhìn Tạ Lê Thần, hỏi Sara, "Đây là Tạ Lê Thần mà anh nói, người khiến Kính Kính bị huyễn tưởng sao?"
Vinh Kính mí mắt dựng thẳng, "Nói bậy!"
Tạ Lê Thần thì khóe miệng nhướn lên, "Sao? Có thật không?"
"Ông ấy nói bậy!" Vinh Kính liếc mắt lườm Tạ Lê Thần, "Tôi không có!"
"Yên nào, phân bố adrenalin của con yếu quá!" An Minh Nghĩa lấy băng gạc giúp Vinh Kính băng bó vết thương, "Nhưng mà lúc cậu ta nhìn con đồng tử trong mắt cậu ta rõ ràng giãn nở, biểu thị cậu ta muốn con vô cùng!"
"Này này, Nghĩa, đừng có nói mấy câu đùa của người lớn với trẻ con, phải để bọn chúng tự mình tìm hiểu, như vậy thời thanh xuân mới tràn ngập ý nghĩa được."
An Minh Nghĩa không đáp lời, ánh mắt chuyên chú nhìn vết thương của Vinh Kính. Ông khẽ nhíu mày, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái nhíp, hơi vạch miệng vết thương, gắp ra một hạt đậu tằm đã biến dạng.
"Đây là hạt đậu?" Vinson và Philips một vết thương cũng không bị, may là Vinh Kính có phản ứng tinh tường y như dã thú, cùng với cái vận phân chó của Tạ Lê Thần, thấy trên cánh tay Vinh Kính có hạt đậu, không hiểu gì.
"Bom đã thu về, tôi muốn nói chính là cái đó." Sara ném cái vali lên trên bàn trà, "rầm" một tiếng... Bàn trà xuất hiện một vết rạn.
"Ư ử..." Bolt nằm úp sấp xuống, xoay đầu về hướng bên kia, giống như là nói lại nữa rồi, cuồng bạo lực vô cùng ghê gớm!
"Phải đền tiền đó." An Minh Nghĩa băng kín miệng vết thương cho Vinh Kính, bắt đầu dùng khăn lau mặt cho anh, hành động vô cùng dịu dàng, Tạ Lê Thần rất để ý ho khan hai tiếng.
An Minh Nghĩa rót ly nước cho Vinh Kính, thản nhiên nói, "Không cần ho khan, tôi là ba ba nó."
"Sao?" Mọi người giật mình mở to hai mắt sau đó há to miệng, đếm thế nào cũng thấy tuổi không thích hợp... Không phải chứ, thoáng như vậy sao? Hơn mười tuổi đã làm cha... Hơn nữa tuyệt đối là dưới 15 tuổi!
"Là cha nuôi." Vinh Kính trả lời một câu, hỏi Sara, "Bom có vấn đề gì?"
"Tên này là một người thường!" Sara từ trong vali lấy ra ba cái ống kim loại, "Đây là bom năm ống, chỉ tiếc phương pháp lắp đặt không chính xác, chưa nổ hết toàn bộ kíp, nếu không, nhóm Vinh Kính hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Loại phương pháp lám bom này dùng mạng online có thể tra được."
"Lại cục đồ ăn?" Vinh Kính khẽ nhíu mày, "Gần đây các tổ chức lớn thịnh hành chuyện tuyển cục đồ ăn sao? Khủng hoảng kinh tế khiến chi tiêu eo hẹp sao?!"An Minh Nghĩa bùng trên ót anh một cái, "Không được đùa giỡn nhạt nhẽo!"
Vinh Kính xoa xoa cái trán, Tạ Lê Thần có chút khó chịu, Vinh Kính thân thiết với cha nuôi hơn mình...
"Gâu!"
Lúc này, Bolt cũng sủa một tiếng, giống như là tại nhắc nhở Tạ Lê Thần, nó cũng thân hơn so với y, dù sao Vinh Kính cũng còn để nó liếm! Còn y ngay cả sờ cũng không sờ được!
"Chỉ có cục đồ ăn mới có thể nhét thêm đậu Hà Lan, đậu tằm, mảnh thủy tinh các loại trong bom!" Sara đóng vali, điểm điếu thuốc, "Như vậy có thể tăng lực sát thương, mở rộng ảnh hưởng, sát thủ nếu như muốn giết Vinh Kính thật, kích nổ thành công toàn bộ kíp và ống dẫn nổ, có hiệu quả hơn nhét từa lưa đậu vào! Thế nên kết luận lại -- không phải do tổ chức sát thủ nhằm vào Thái tử Philips làm."
Vì vậy... Tất cả mọi người trầm mặc.
"Nói như vậy..." Tạ Lê Thần hiểu ra, nhìn trái phải, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Vinh Kính, "Có người muốn giết cậu?"