Tạ Lê Thần nhìn quét một vòng, phát hiện kẻ mang nã vũ khí lạnh kia không thấy đâu, đảo mắt nhìn Vinh Kính. Y biết Vinh Kính không đeo kính, hẳn là nhận không ra người kia là ai, bên người lại đính theo Triệu Duệ dễ dàng bị công kích.
Mặt khác, Tạ Lê Thần lại có chút khó hiểu, không phải lần này mục đích đối phương hành động là bắt cóc Triệu Tạ sao? Nhưng dựa theo hành vi của sát thủ vừa nãy, mục đích duy nhất hình như là muốn giết Triệu Duệ... Phản ứng của Triệu Tạ cũng rất cổ quái.
Đang nghĩ ngợi, đầu kia người của Kolo tổ chức đã giải quyết xong bốn tên sát thủ, đưa Triệu Tạ bí mật vào nhà.
Vinh Kính kéo Triệu Duệ tới bên Tạ Lê Thần, hỏi, "Người đang ở đâu?"
"Không thấy..." Tạ Lê Thần nói còn chưa dứt lời bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một thứ trên mặt đất xa xa.
Vinh Kính theo ánh mắt y nhìn qua, thấy trên mặt đất có một bộ âu phục, nhìn lại đám quan khách đang hoảng loạn tập trung cạnh đó, nhịn không được nhăn mày.
Tạ Lê Thần tháo mắt xuống giao cho Vinh Kính, nhưng Vinh Kính không đeo cũng đã đoán được, bộ âu phục kia là của tên sát thủ mang vũ khí lạnh. Nếu âu phục bị cởi ra vứt trên mặt đất, chứng tỏ tên sát thủ đã phát hiện dị trạng, có khả năng đã lẻn vào trong đám người, cũng có thể nhân lúc rối loạn đào tẩu, nói chung là một tai hoạ ngầm.
Cả nùi người ở cùng một chỗ, camera phân hình cũng vô dụng.
Vinh Kính kéo y, nói y kéo Triệu Duệ, còn mình đi bên cạnh, thấp giọng hỏi, "Hình dáng tên kia anh có nhớ rõ không?"
"Có vẻ không thấy được chính mặt." Tạ Lê Thần lắc đầu, "Hắn có thể là cố ý."
Hai người đi về phía biệt thự, lúc này, Mejia cũng đã tới.
"Còn có một sát thủ thoát rồi." Vinh Kính nhắc nhở Mejia.
Nhưng Mejia giống như không thèm để ý, "Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất xuất sắc, hai người có thể đi, cô ta hiện tại do chúng tôi bảo hộ là được." Nói rồi, kéo Triệu Duệ qua.
Triệu Duệ lại có vẻ không đồng ý lắm, nhìn Triệu Tạ trong biệt thự nhìn ra bên ngoài, biểu cảm trên mặt phức tạp.
... Một diễn viên giỏi, ngoài giỏi về biểu hiện ra càng phải giỏi về quan sát người khác. Tạ Lê Thần liếc mắt là nhìn ra, ánh mắt Triệu Duệ có vấn đề, cô ta ngoại trừ sợ ra, hình như còn cả không hiểu và phẫn nộ... Nói chung khi nhìn phía Triệu Tạ, biểu cảm của cô ta rất phong phú.
Vinh Kính nhìn Mejia, tiếp thu tin tức lóe lên trong mắt người kia, gật đầu, kéo Tạ Lê Thần bên cạnh, "Đi thôi."
"A? Đã đi rồi sao?" Tạ Lê Thần giống như đang định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Vinh Kính đã kéo tay áo y đi.
Tạ Lê Thần quay đầu lại, thấy Triệu Duệ đứng ở đó, nhìn mình, tuy rằng trang phục là thiếu nữ bất lương, thế nhưng ánh mắt đó, không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, Triệu Duệ như đang cầu cứu vậy.Tạ Lê Thần trong lòng có chút không thoải mái, đây là chuyện gì? Cứ như vậy mà đi cảm giác như chuyện chưa giải quyết xong vậy, sát thủ không bắt được toàn bộ, động cơ lại không rõ, giống rùa chứ quạ gì, co đầu rụt cổ.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Vinh Kính bên người thấp giọng nói, "Đi thôi, tôi hiểu rồi!"
Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức không còn quấn quýt, thỏ nhất định có kế hoạch khác, cứ đi theo cậu ấy đã.
Ra cửa lên xe, Vinh Kính cũng không có lái xe đi, mà là ngồi ở ghế lái trên mở máy tính, nói chuyện với Kolo.
"Sao rồi?" Video đầu kia xuất hiện hình dạng Kolo quen thuộc.
"Mục tiêu chủ yếu của sát thủ giống như không phải Triệu Tạ mà là sát hại Triệu Duệ!" Vinh Kính nói, "Mejia đã ổn định mọi người, chúng tôi ở bên ngoài."
"Đối phương muốn giết Triệu Duệ?" Kolo nhíu mày, "Video ám sát đã gửi tới, chúng tôi phân tích một chút, hai cậu đừng làm gì cả, tại chỗ đợi mệnh."
"Được!" Vinh Kính gật đầu vừa định tắt video, lại nghe Kolo bỗng nhiên nói, "Đúng rồi, có một tin xấu nói cho hai người."
"Cái gì?" Tạ Lê Thần và Vinh Kính đều nhìn phía video.
"Cậu bé mất tích hai người vừa nãy nói muốn tìm kia." Kolo nói, trên mặt có chút thương cảm, "Đã chết."
"Cái gì?!" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều kinh ngạc, "Con trai chị Lưu đã chết?!"
Kolo bất đắc dĩ gật đầu, "Thi thể phát hiện sáng nay, bởi vì không thể xác nhận thân phận, thế nên cảnh sát còn đang tìm kiếm người nhà."
"Cậu bé chết như thế nào?" Vinh Kính hỏi.
"Kết quả kiểm tra sơ bộ là do hít ma túy quá liều, đương nhiên còn phải tiến thêm một bước kiểm tra." Kolo nói, "Tôi sẽ gửi tài liệu và ảnh chụp người chết đến hộp thư của cậu, hai người nếu như muốn điều tra nói, nghiên cứu một chút, hình như cũng không phải là vụ án riêng lẻ." Nói xong, tắt video.
Vinh Kính rất nhanh mở hộp thư, vừa nhìn ảnh chụp, hai người lập tức hiểu vì sao Kolo nói đây không phải là vụ án riêng lẻ, bởi vì trên vai nạn nhân, cũng có một hình xăm.
"Đầu lâu và quả táo sao!" Tạ Lê Thần chỉ chỉ, "Giống như hình trên người Triệu Duệ!"
"Có điểm không giống lắm." Vinh Kính nhìn kỹ, chỉ vào màn hình nói, "Hình xăm trên người Triệu Duệ, quả táo nhét vào miệng đầu lâu, cái này thì lại ở phía dưới miệng, một tay nâng lên."
"Logo trang web kia cũng là một cái đầu lâu và một quả táo, thế nhưng vị trí đặt có vẻ không giống nhau." Tạ Lê Thần tìm trang web vừa mở, đối lập, "Anh xem... Có chút khác."
"Quả táo và đầu lâu, vị trí khác nhau." Vinh Kính xoa xoa cằm, "Chẳng lẽ là một loại ký hiệu, hình không giống nhau đại diện cho thân phận khác nhau."
Hai người đang nghiên cứu sự khác nhau của hình xăm , Kolo lại liên hệ Vinh Kính, "Chúng tôi đã tách riêng Triệu Duệ và Triệu Tạ để bảo vệ, cần hai người điều tra câu lạc bộ Skull Fruit kia.""Chúng tôi đi điều tra?" Vinh Kính giật mình, Tạ Lê Thần cái tên vừa ló ra đường là bị nhận ra này làm thế nào tham gia điều tra?!
"Hạ thủ từ Triệu Duệ, nếu là Tạ Lê Thần hỏi, cô ta hẳn là sẽ đồng ý mở miệng." Nói rồi, Kolo nháy mắt với Vinh Kính.
Vinh Kính nheo lại mắt, "Dùng mỹ nam kế sao?"
"Ừ." Kolo gật đầu, "Tôi càng muốn biết Triệu Tạ kia đến tột cùng trong hồ lô muốn làm cái gì, đêm nay hai người về đi nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho hai người và Triệu Duệ gặp mặt."
Video tắt đi, Vinh Kính khởi động xe về nhà.
Bởi vì tin con trai chị Lưu chết, hai người đều trầm mặc không nói lời nào.
Tạ Lê Thần tựa trên ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đờ ra. Xe chạy một lúc lâu, y bỗng nhiên nói, "Tôi cũng cũng không phải vai nào cũng có thể diễn... Có mấy vai tôi diễn không được."
"Ừm."
Ngoài Tạ Lê Thần dự liệu, Vinh Kính không hỏi là vai gì, mà trực tiếp gật đầu, "Kiểu vai quá bình phàm."
"Kỳ thực biến thái dễ diễn hơn." Tạ Lê Thần cười, "Bởi vì biến thái đều có đặc điểm rất rõ ràng, nhưng đổi lại là người thường rất khó diễn."
"Cũng không hắn thế a." Vinh Kính có lẽ là đói bụng, lấy ra một thanh năng lượng cắn, "Chủ yếu là anh không có tâm tính bình thường ."
"Có ý gì?" Tạ Lê Thần lần đầu mới nghe cách nói này.
"Người thường, đại thể đều có điều lo lắng, có một trọng tâm và nương tựa cuộc sống." Vinh Kính chậm rãi nói, "Bọn họ có người có đam mê có người chịu ràng buộc, thế nên sống được bình thường. Ngược lại, nếu như người suy nghĩ quá mức hoặc một chút cũng không suy nghĩ, đều là biến thái, anh là kiểu một chút cũng không suy nghĩ."
Tạ Lê Thần nghe xong không nói, giống như đang tiêu hóa lời Vinh Kính nói, cười hỏi, "Cậu là nói tôi không có gì để ý? Cũng không có đam mê gì thế nên không có cách nào hiểu được tâm tính người thường?"
"Ừm, cũng có thể nói anh có tất cả rồi, mà nếu muốn, bằng năng lực của anh lại đều đa số để lấy được." Vinh Kính nhét hết thanh năng lượng vào trong miệng, rào rạo nhai, hàm hàm hồ hồ kết luận, "Cái này gọi mà không có đam mê sẽ không có hạnh phúc!"
"Vậy còn cậu?" Tạ Lê Thần cánh tay khửu tay chi trứ cửa sổ xe thủ nâng hạ ba, trắc kiểm nhìn Vinh Kính, "Con thỏ bạo lực nhà cậu mỗi ngày chỉ làm nhiệm vụ, cũng có đam mê?"
"Tôi có rất nhiều đam mê và lý tưởng." Vinh Kính liếc mắt lườm Tạ Lê Thần.
"Cậu có đam mê gì?" Tạ Lê Thần cảm thấy hứng thú hỏi, "Đừng nói với tôi thế giới hòa bình nha."
Vinh Kính cười cười, giống như rất đắc ý, "Không nói cho anh, lý tưởng phải giấu ở trong lòng!"
Tạ Lê Thần mất hứng, trong óc bắt đầu suy nghĩ lời Vinh Kính nói —— không có đam mê sẽ không có hạnh phúc... Mình hình như đúng là chìm trong trạng thái sống này....
Xe đi ngang qua siêu thị, Vinh Kính mua chút thức ăn, lúc đi ra, thấy trên TV của siêu thị đang chiếu quảng cáo cho bộ phim mới của Tạ Lê Thần, đoạn phòng tắm quay siêu cấp hay.
Vinh Kính chậc chậc hai tiếng, trở lại xe.
Đóng cửa lại, thấy Tạ Lê Thần đang nói điện thoại, trừng mắt nhìn Vinh Kính, ấn mở loa ngoài.
"Cậu xác định câu lạc bộ kia đang buôn bán ma túy?" Tạ Lê Thần hỏi.
"Đúng vậy!" Đang nói chuyện điện thoại với Tạ Lê Thần, chính là nam sinh buổi chiều đã liên hệ, "Em hỏi thăm qua vài người bạn, nghe nói bên đó đang bán một loại thuốc cổ quái, thu về không ít tiền."
"Thuốc gì?" Vinh Kính hỏi.
"A, chị dâu hả!"
Vinh Kính lập tức nheo lại mắt, Tạ Lê Thần cảm giác được một trận sát khí.
"Là thế này, nghe đồn, loại thuốc này không khác mấy với aspirin bình thường, thế nhưng uống vào hiệu quả rất giống ma túy. Thế nhưng có vẻ lại tra không ra dược tính, nghe nói còn không bị nghiện."
"Không nghiện?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần kinh ngạc, không nghiện thì là ma túy kiểu gì?
"Nói chung là loại rất quỷ dị, em chỉ biết có thế."
Nam sinh nói xong cúp điện thoại, Vinh Kính khởi động xe, "Thuốc... Ma túy loại mới sao?"
Tạ Lê Thần lấy một quả táo từ túi thực phẩm đằng sau ra ăn, "Triệu Tạ chế thuốc a, có thể là nghiên cứu được loại thuốc mới, lén buôn bán?"
"Thế nhưng không nghiện, không thể tính là ma túy mà?" Vinh Kính dừng xe ở bãi đỗ xe dưới lầu, cùng Tạ Lê Thần lên phòng, lập tức mở video thông báo cho Kolo, nói ông ta phái người tìm cách kiếm thuốc từ câu lạc bộ kia, nghiên cứu thành phần.
Bận rộn một đêm cũng nên ngủ, Vinh Kính tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tạ Lê Thần ôm một cái máy tính bảng, tựa bên cửa sổ ban công gõ gõ, khó hiểu —— Tạ Lê Thần đang làm gì?
Mới vươn qua nhìn, Tạ Lê Thần nhanh chóng khép lại máy tính bảng, y đang sắp xếp ảnh chụp Vinh Kính, lấy ra hết ảnh chụp lén và chụp quang minh chính đại hôm nay kiểm tra một chút, lưu vào ổ cứng.
Vinh Kính thấy y thần thần bí bí, hỏi cũng không nói, bất mãn đứng lên.
Tạ Lê Thần đóng máy tính, ngâm nga hát đi tắm. Vinh Kính chờ y đi rồi đã định mở máy tính y kiểm tra, lại nghe từ trong phòng tắm Tạ Lê Thần nói, "Thỏ, máy tính tôi khởi động bằng vân tay."
Vinh Kính khó chịu.
Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào cùng tiếng Tạ Lê Thần cười truyền đến.
Trở lại sô pha, Vinh Kính bắt đầu tiếp tục viết nhật ký quan sát cục đồ ăn:
Cục đồ ăn gần đây đang bí mật tiến hành hoạt động gì đó, dựa vào tâm lý học và hành vi con người học mới, tạm thời không thể giải thích ngọn nguồn hành động này!
Vinh Kính vừa viết, vừa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn phòng tắm, tiếp tục ghi lại:
Bất quá, vài lần nhiệm vụ gần đây, biểu hiện của cục đồ ăn không tệ, chỉ có điều, cái gọi là tiềm lực khai phá 100%, vẫn nhìn không ra, còn chờ tiếp tục quan sát.Viết xong, định máy tính nhưng lại bổ sung một câu:
PS, cục đồ ăn ngày mai phải đi thực thi mỹ nam kế.
"Kính..."
Chính lúc này, Tạ Lê Thần đột nhiên mở cửa phòng tắm.
Vinh Kính "sập" một tiếng dong máy tính, đầy mặt chột dạ.
Hai người nhìn nhau một hồi, Tạ Lê Thần chỉ sô pha, "Đưa hộ tôi khăn tắm."
Vinh Kính giơ tay ném khăn tắm cho y, nhanh chóng tắt máy.
"Tôi nói này..." Tạ Lê Thần lau tóc đi ra, cũng không truy hỏi Vinh Kính đang viết cái gì, tự biên tự diễn nói, "Tôi trước đây vẫn nghĩ, người không có đam mê cũng bình thường, người có đam mê trái lại không tầm thường, bất quá hiện tại ngẫm lại, có vẻ không phải như vậy."
Vinh Kính nghi ngờ nhìn y, thế này là đang thay đổi một trọng tâm câu chuyện sao?
"Vậy cậu nói, một tên biến thái nếu có đam mê bình thường, có phải sẽ biến thành người thường không?" Tạ Lê Thần hỏi.
"Còn phải xem là loại biến thái gì đã." Vinh Kính mơ hồ có chút ý thức nguy cơ.
"Vừa rồi, tôi suy nghĩ cho mình một đam mê và một lý tưởng." Tạ Lê Thần cười nói.
"Lúc tắm?" Vinh Kính bật cười.
"Nói đến cũng kỳ quái, có hai thứ đó rồi, lập tức cảm thấy lên tinh thần gấp trăm lần." Tạ Lê Thần nghiêm túc nói, "Quả nhiên đời phải có đam mê!"
"Lên tinh thần gấp trăm lần hay tăng bệnh tâm thần gấp trăm lần a." Vinh Kính nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tạ Lê Thần cười đến bên giường.
"Vậy anh có đam mê và lý tưởng gì?" Vinh Kính chính hiếu kỳ hỏi một câu.
"Đam mê hả." Tạ Lê Thần cười tủm tỉm trả lời, "Chính là siêu hơn cậu!"
Vinh Kính nghiến răng, "Vọng tưởng!"
"Vậy còn lý tưởng?" Một lát sau nhi, Vinh Kính lại truy hỏi.
Tạ Lê Thần giảo hoạt cười, "Không nói cho cậu, lý tưởng phải giấu ở trong lòng!"
Nói xong, vẻ mặt thỏa mãn đắp chăn, vẫy tay với Vinh Kính, "Đừng viết nữa, đi ngủ sớm một chút."
Vinh Kính thầm nghĩ Tạ Lê Thần giảo hoạt, trước khi tắt máy, gõ thêm một câu phía dưới cùng nhật ký —— cục đồ ăn hình như có kế hoạch gì đó, phải chú ý a!