Y Lai Ân quan sát người trong lòng, mặc dù Lạp Đức nói người này thoạt nhìn giống hắc bào pháp sư, nhưng tựa hồ không quá giống.
Nhân loại muốn làm pháp sư, không phải chuyện dễ dàng, cùng tinh linh vĩnh sinh so sánh, thời gian của nhân loại thực sự quá mức ngắn ngủi, tri thức có thể học tập cùng nắm giữ quá ít.
Mà niên kỷ của thanh niên này thoạt nhìn thậm chí không phải một pháp sư nên có.
Tỉ mỉ quan sát, hắn bỗng nhiên nghĩ chính mình hình như ở nơi nào gặp qua thanh niên này, có loại cảm giác phi thường quen thuộc.
Từ góc độ của hắn có thể thấy mái tóc đen dài của đối phương, cùng với lông mi mềm mại bên dưới những sợi tóc mất trật tự. Y không phòng bị nằm trong lòng mình thở dốc, lấy thể trạng của nam nhân mà nói, y có chút tinh tế, làn da bởi vừa nãy chạy trốn nổi một tia đỏ ửng.
Nhìn lông mi y rung động, tâm Y Lai Ân phảng phất theo đó phập phồng.
Pháp Nhĩ Tư ngẩng đầu, mờ mịt nhìn, đôi mắt đen tựa hắc ám vô biên, sâu đậm mà yên lặng.
“Đôi mắt cùng mái tóc màu đen, tại Á Cách đại lục rất hiếm thấy.” Lạp Đức bỗng nhiên thổi một tiếng huýt sáo, Y Lai Ân nháy mắt thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi là thế nào gặp con rồng kia? Hoặc là nói… con rồng kia là do người triệu hồi?” Lạp Đức nheo mắt hỏi. Thanh niên này toàn thân tản mát một loại khí chất đặc biệt, tuyệt đối không phải người thường, lẽ nào Y Lai Ân nhìn không ra?
Tuy bị đối phương đoán trúng, bất quá Pháp Nhĩ Tư sẽ không thừa nhận.
Y uỷ khuất mếu máo, nhìn kỵ sĩ đối y rõ ràng có địch ý, “Quang Minh Chi Thần tại thượng, ta chỉ đi ngang qua…”
“Vì sao ngươi mặc loại áo choàng màu đen này?” Lạp Đức tiếp tục hỏi.
Pháp Nhĩ Tư cẩn thận quan sát kỵ sĩ trước mặt, kẻ gọi Lạp Đức này so Y Lai Ân thấp hơn chút, hơn nữa tại y xem, kẻ này một điểm lễ phép không có, cùng bán thú nhân quả thực không có gì khác biệt —— mặc dù trong mắt những pháp sư kiêu ngạo, bất luận kỵ sĩ nào đều cùng bán thú nhân không khác nhau.
Hắn có một mái tóc màu nâu, niên kỷ xấp xỉ Y Lai Ân, mặc khinh giáp, cầm trong tay trường kiếm kỵ sĩ.
Quang mang lạnh lẽo đặc hữu kim chúc khiến Pháp Nhĩ Tư co rúm, Y Lai Ân phản xạ đem y ôm càng chặt, cảm thấy thân thể trong lòng có chút cứng ngắc, vừa định an ủi vài câu, Lạp Đức đã tiếp tục nói.
“Y Lai Ân vương tử, ngươi có thể đem bàn tay của ngươi từ lưng y lấy ra không?” Lạp Đức giơ trường kiếm chỉ vào Pháp Nhĩ Tư.
Pháp Nhĩ Tư trời sinh chán ghét loại vũ khí kim chúc cứng rắn, càng miễn bàn trên đó dính bao nhiêu máu tươi —— pháp sư luôn đối bạo lực trực tiếp tràn ngập chán ghét, nhưng dã man nhân chưa bao giờ thu liễm loại thói quen này. Lẽ nào bọn họ nghĩ máu tươi đầy đất là một chuyện rất nghệ thuật?
“Ngươi đừng như vậy đe doạ y, y chỉ là một người thường.” Y Lai Ân bất mãn thấp mắng, tay nhưng không từ lưng Pháp Nhĩ Tư rời đi.
“Trời a, Y Lai Ân, lẽ nào ngươi nhìn không ra người này không đơn giản?” Lạp Đức trừng hắn, rất không chịu nổi hắn nhất phó bộ dáng chuẩn bị bảo hộ nhược tiểu, “Y tuyệt không đơn giản, thoạt nhìn rất giống hắc bào pháp sư!”
“Hắc bào pháp sư? Không không, Lạp Đức, ngươi hiểu lầm.” Y Lai Ân lập tức nghiêm túc nói, “Y tuổi rất trẻ, thoạt nhìn không giống loại sinh vật màu đen này.”
“Được rồi, Y Lai Ân, ngươi nên biết những tên hắc bào giảo hoạt sẽ chơi ra thứ đa dạng gì!” Lạp Đức giơ kiếm, “Ta đến xem y tột cùng đúng hay không!”
“Đừng như vậy, Lạp Đức…” Y Lai Ân lập tức đem người trong lòng hộ đến phía sau, “Y chỉ là một người thường, ngươi biết triệu hoán hắc long vừa nãy cần bao nhiêu ma pháp sư? Y không có khả năng một mình làm được——”
“Chết tiệt, Y Lai Ân, ngươi trúng tà gì?” Lạp Đức thất bại nhìn hảo hữu.
Tốt nhất là bọn họ đánh nhau! Pháp Nhĩ Tư không chịu trách nhiệm nghĩ, như vậy nghiên cứu đối Y Lai Ân có thể toàn diện một chút. Tuy không rõ Y Lai Ân vì sao như vậy bảo hộ chính mình, thế nhưng đây đều là râu ria.
Bỗng nhiên, áo choàng trên người bị Y Lai Ân giật đi, Pháp Nhĩ Tư vô thức muốn đem hắn đẩy ra.
“Ngươi xem, y chỉ là một người thường.” Y Lai Ân hoàn toàn không nhìn phản kháng của y, bởi lực lượng bé nhỏ đến không đáng kể. Hắn tự cố hướng hảo hữu giải thích thanh niên tóc đen này chỉ là một người qua đường bình thường, y trùng hợp mặc một thân trường bào màu đen. Tại Á Cách đại lục không có pháp luật quy định người thường không thể mặc trường mào màu đen.
“Y nhất định không phải người thường!” Lạp Đức vẫn cự lý tranh luận, tuy ngoài sơn động ngồi một đầu hắc long phi thường nguy hiểm, tình huống bọn họ cũng rất khẩn cấp, thế nhưng hắn cho phải đem thân phận hắc bào thanh niên này biết rõ, như vậy bọn họ mới tốt thương lượng bước tiếp theo làm gì.
Ánh mắt Lạp Đức rơi vào người Pháp Nhĩ Tư bị kéo đi áo choàng.
Pháp Nhĩ Tư có chút chật vật nhìn hắn. Ta cùng những tên kỵ sĩ như bán thú nhân này một điểm tiếng nói chung cũng không có, thế nào tuỳ tiện kéo y phục ta? Y bất mãn nghĩ. Những tên dã man nhân không lễ phép, thế nào xui xẻo như vậy, xui đến cùng những tên như vậy hỗn chung một chỗ…
Bên trong áo choàng màu đen của Pháp Nhĩ Tư là một trường bào màu đen, bất quá này có vẻ rách nát. Đây là vừa nãy y tăng hiệu quả chân thật mà dùng ma pháp tạo thành, dù sao nếu là một người thường, trong quá trình bị rồng truy đuổi, không có khả năng không có bất luận sát thương.
“Ngươi tốt nhất nói một chút chính ngươi là chuyện gì xảy ra.” Lạp Đức tàn bạo trừng y, mỗi chữ mỗi câu ép hỏi, “Con rồng kia là chuyện gì xảy ra, hắc bào ngươi mặc trên người lại là chuyện gì xảy ra? Nếu dám lừa gạt chúng ta, ta nhất định đem từng đầu ngón tay của ngươi chém xuống!”
“… Ta là… ách… ta chỉ là thời điểm chạy trốn… gặp đầu hắc long kia, thỉnh tin tưởng… ta vốn không biết hắc long rốt cuộc từ đâu tới…” Pháp Nhĩ Tư gian nan phát ra thanh âm, mở miệng ngốc nghếch giải thích. Rất ít có người có thể trước mặt y nói những lời hiếp bức địch ý như vậy, cho nên y đối loại chuyện “giải thích” phi thường không thuần thục.
“Lạp Đức, ngươi chẳng lẽ không nghĩ y tựa hồ có nan ngôn chi ẩn?” Y Lai Ân bỗng nhiên chen vào nói, “Quang Minh Chi Thần là khoan dung, hơn nữa y trên người bị thương nghiêm trọng, ngươi lẽ nào không thấy?”
“Bị thương nghiêm trọng?” Lạp Đức hồ nghi nhìn, chỉ thấy áo choàng màu đen trên người đối phương bị xé rách, mơ hồ nhìn được làn da bạch tích, mặt trên là từng đạo hồng ngân.
Dừng một chút, Lạp Đức đem trường kiếm thu hồi, sau đó cổ quái nhìn thoáng hảo hữu, “Xin lỗi, Y Lai Ân, ta nghĩ ngươi đúng.”
Y Lai Ân trái lại bị hắn khiến cho có chút mạc danh kỳ diệu, “Lạp Đức?”
“Ta nghĩ ta biết y là ai.”
Pháp Nhĩ Tư kinh ngạc nhìn kỵ sĩ. Trò lừa của y tuy không cao minh, thế nhưng những tên kỵ sĩ giống bán thú nhân này cũng không thông minh đi nơi nào, chính là hiện tại đối phương nhất phó bộ dáng hiểu rõ, lại khiến y khẩn trương.
Nếu bọn họ xác định ta là một hắc bào pháp sư, hẳn phải lập tức giơ kiếm bổ tới? Hiện gọi Y Phàm xông vào không biết kịp hay không?!
Y nghĩ cách Y Lai Ân một chút, để y có thể đọc chú ngữ. Chính là chú ngữ đối kỵ sĩ này vô dụng, nhưng đây là thứ duy nhất y có thể dựa vào.
Đã thấy Lạp Đức nhìn y một cái, khinh thường nói: “Ta nghĩ, y có thể là nam sủng một vị quý tộc nào đó, hẳn là chạy trốn.”
“Cái gì?!” Pháp Nhĩ Tư cùng Y Lai Ân song song vô cùng kinh ngạc kinh hô.
Lạp Đức tựa như không việc gì đem kiếm sáp về vỏ, sau đó tới trước mặt hai người, đem tay áo Pháp Nhĩ Tư vén lên.
“Y Lai Ân, nói thật, ta nghĩ từ khi nãy bắt đầu, sức phán đoán của ngươi một mực giảm xuống.” Lạp Đức không tán thành nhăn mi.
Y Lai Ân trừng to mắt nhìn những vết thương trên tay Pháp Nhĩ Tư, những vết này giống như vết roi, trên làn da bạch tích thoạt nhìn có loại cảm giác yêu diễm xúc mục kinh tâm.
Pháp Nhĩ Tư bởi không biết Lạp Đức muốn biểu đạt gì, cho nên không đem tay thu hồi, chờ hắn nói xong.
“Ngươi đang nghe sao, Y Lai Ân?” Lạp Đức kế tục nói, “Tay y rất mềm rất trắng, một chút vết chai không có, thoạt nhìn không giống người làm việc nặng… Ngươi xác định ngươi đang nghe sao, Y Lai Ân? Những vết tích giống như vết roi… Ngươi minh bạch ý ta không?” Lạp Đức lần thứ hai cùng Y Lai Ân cường điệu.
“Ta nghĩ… hẳn không sai biệt.” Y Lai Ân nhìn người trong lòng, y tinh tế có chút quá phận, nếu như nói là nam sủng, tựa hồ… có điểm khả năng.
Hắn đau lòng nhìn từng đạo vết thương, có loại xung động muốn đem nam nhân tạo thành những vết thương này lôi ra quyết đấu…
“Không, không phải như vậy!” Pháp Nhĩ Tư cuối cùng nghe hiểu, vội vàng giải thích. Trời biết loại vết thương này có nhiều thuyết pháp như vậy! Trong đôi mắt màu lam của Y Lai Ân hiển lộ thương tiếc khiến y rất không tự nhiên.
“Không cần giải thích.” Lạp Đức kiên định nhìn y, “Đây là khả năng duy nhất.”
Được rồi, nếu như phủ định thuyết pháp này, sẽ bị coi thành pháp sư… Pháp Nhĩ Tư có chút khiếp đảm liếc nhìn Lạp Đức. Mục đích của ta là tiếp cận Y Lai Ân, làm rõ hắn trên người tột cùng có bao nhiêu lực lượng, trước đó, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vậy, dưới ánh mắt thương tiếc đau lòng của Y Lai Ân, Pháp Nhĩ Tư không thể làm gì khác hơn bỏ qua tôn nghiêm, gian nan gật đầu.
“Được rồi, ngươi tên gì?” Y Lai Ân vội chuyển chủ đề, bởi người trong lòng thoạt nhìn rất khổ sở, hắn không hy vọng y xấu hổ.
“… Ta là Pháp Nhĩ Tư.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng nói, tận lực cúi đầu. Tuy Y Lai Ân không khả năng nhớ y —— người này thần kinh thoạt nhìn rất thô, nhưng vì ngừa vạn nhất, y vẫn cúi đầu thật thấp.
“Ta là Y Lai Ân, Y Lai Ân. Hoài Đặc.” Kỵ sĩ tự hào nói, hướng y giới thiệu chính mình.
Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng gật đầu, y tuy sớm biết tên người này, thế nhưng tên đầy đủ là lần đầu nghe.
“Ta là Lạp Đức.” Kỵ sĩ kia nói, “Đợi đến nơi an toàn, chúng ta sẽ để ngươi ly khai.”
“Ly khai?!” Y Lai Ân lần thứ hai kinh ngạc nhìn hảo hữu, lúc này mới ý thức, hắn căn bản không dự định để nam nhân yếu ớt đáng thương này ly khai.
“Có vấn đề gì sao?” Lạp Đức phân tâm hướng ngoài động nhìn một chút, phát hiện con rồng kia còn ngồi, mới quay đầu nhìn Y Lai Ân.
“Đương nhiên.” Y Lai Ân tựa như không việc gì nói, “Y thoạt nhìn thân thể rất kém, chúng ta nên chiếu cố y.”
“Chúng ta có thể cho y tiền, sẽ có người nguyện ý chiếu cố y.” Lạp Đức lập tức nói: “Ta nghĩ trong thành sẽ có người nguyện ý thu lưu y.”
“Thế nhưng…” Y Lai Ân suy nghĩ một hồi, không tha nhìn thanh niên chính mình ôm trong lòng. Y rất đẹp, mái tóc đen dài cùng đôi mắt tựa màn đêm tịch tĩnh, toả ra một loại lạnh lùng cùng quyến rũ đặc biệt, hơn nữa loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy quen thuộc cùng thân thiết không gì sánh được…
“Thế nhưng ta khuyết thiếu một tuỳ tùng, đúng vậy, ta thiếu một tuỳ tùng.” Ngữ khí không xác định của hắn chuyển thành khẳng định.
Lạp Đức dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn hắn, “Thân ái vương tử điện hạ, mời ngẫm lại thân phận của y, hơn nữa y thoạt nhìn cả một ấm nước đều nâng không nổi.”
“Nhưng chúng ta không thể như vậy vứt bỏ y.” Y Lai Ân tận khả năng dùng bộ dáng chính trực nói, “Lạp Đức, tên làm y bị thương rất khả năng tìm đến y, đáng thương Pháp Nhĩ Tư, y cả người bị thương, chúng ta hẳn phải phát huy tinh thần kỵ sĩ bảo hộ y.”
“Nhưng y không phải công chúa.” Lạp Đức nhịn không được thốt ra.
“Đúng vậy.” Y Lai Ân cười cười, vẻ mặt xán lạn, “Cho nên y có thể làm tuỳ tùng của ta.”
“Nhưng…” Lạp Đức còn muốn phản đối, thế nhưng Y Lai Ân tựa hồ tâm ý đã quyết.
Hắn vui vẻ nhìn người trong lòng, không biết vì sao, hắn đối Pháp Nhĩ Tư có cảm giác quen thuộc cường liệt, tuy đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, thế nhưng hắn… chính là muốn bảo hộ y. Có lẽ vì tinh thần kỵ sĩ hoặc thứ gì khác, nhưng này không quan trọng, y hiện dựa vào chính mình, thế là đủ.
Pháp Nhĩ Tư hoang mang nhìn hắn.
“Úc, xin lỗi, ta quên hỏi ngươi, ngươi nguyện ý làm tuỳ tùng của ta sao? Sẽ không khổ cực, ta bảo chứng với ngươi.” Y Lai Ân mỉm cười hỏi.
“Uy, ngươi còn không biết y là nam sủng của ai!” Lạp Đức lập tức nhắc nhở.
“Quản là ai, ta nếu biết, sẽ cùng tên đó quyết đấu!” Y Lai Ân nghiêm túc tuyên cáo, sau đó đầy kỳ vọng nhìn Pháp Nhĩ Tư.
Làm tuỳ tùng —— thực sự là chuyện bất khả tư nghị, bất quá… Pháp Nhĩ Tư suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Này nghe không sai, y có thể nhân cơ hội tiếp cận Y Lai Ân, biết rõ vấn đề kết giới trên người hắn, sau đó trả thù.
Nghe chừng là một kế hoạch rất hoàn mỹ, y nghĩ.
“Được rồi, nếu đã giải quyết vấn đề này… tuy ta nghĩ kỳ thực không có giải quyết.” Lạp Đức rất bất đắc dĩ, “Hiện chúng ta có ba tuyển chọn.”
“Nói nghe xem.” Y Lai Ân rất có hứng thú ôm Pháp Nhĩ Tư, nhìn Lạp Đức nói.
“… Y đã không cần ngươi ôm như vậy, bởi thân phận hiện tại của y không phải nam sủng mà là tuỳ tùng.” Lạp Đức lạnh lùng nói, “Hoặc là chúng ta cùng còn rồng kia liều mạng, hoặc là ở đây chờ nó ngủ… Ta nghe nói rồng không cần ngủ.”
Đương nhiên cần, ngươi cái này ngu xuẩn. Pháp Nhĩ Tư rất nhẫn nại đem lời muốn nói nuốt vào, tận lực sắm vai một nam sủng hoặc vô tri tuỳ tùng.
“Hoặc là, chúng ta có thể nhìn có lối ra khác hay không.” Lạp Đức nhẹ nhàng nói.
Y Lai Ân không tình nguyện đem tay từ trên người Pháp Nhĩ Tư lấy ra.
Pháp Nhĩ Tư thở phào nhẹ nhõm, nhặt lên áo choàng bên cạnh, vừa định mặc vào đã bị Y Lai Ân ngăn cản.
“Màu sắc này không thích hợp với ngươi.” Hắn đem áo choàng tượng trưng hắc bào pháp sư đoạt lấy, tựa một khối vải rách ném xuống đất, sau đó cởi xuống áo choàng màu đỏ trên người mình, vì Pháp Nhĩ Tư phủ thêm.
Pháp Nhĩ Tư chỉ có thể đối Hắc Ám Chi Thần nói xin lỗi, trên thực tế, rất ít người có thể nhận ra áo choàng của hắc bào pháp sư cùng áo choàng màu đen bình thường có gì khác nhau —— trừ phi người đó bản thân là một hắc bào pháp sư.
Y Lai Ân nghĩ từ khi nhìn thấy Pháp Nhĩ Tư, chính mình tựa hồ không hiểu vô pháp đem đường nhìn từ người y dời đi, tất cả lực chú ý đều bị vững vàng nắm bắt, tựa như hiện tại.
Màu đen kỳ thực rất có thể phụ trợ khí chất Pháp Nhĩ Tư, phảng phất từ một góc âm u kéo dài, mang theo một loại tịch tĩnh trầm ổn vĩnh hằng, mà y khi phủ thêm áo choàng màu đỏ càng hơn phần diễm lệ cùng đầu độc.
“Hai vị, chuẩn bị đi sao?” Lạp Đức tức giận liếc nhìn hảo hữu. Ngoài cửa động mơ hồ có tiếng long ngâm, bọn họ phải lập tức trở lại trong thành, làm tốt công tác rút lui cùng phòng ngự.
Hắc long như vậy đương nhiên không thể trông cậy vào đám cung đình pháp sư, hy vọng không gặp thương vong quá lớn, Y Lai Ân suy nghĩ một chút, sau đó hít sâu một hơi, quan sát sơn động.
Sơn động không phải lớn, tựa hồ là thiên nhiên hình thành, nhìn không ra điểm nào nguy hiểm, hơn nữa không phải rất dài, không khí cũng không nặng nề, hẳn còn một lối ra khiến sơn động có thể thông gió.
“Đi thôi.” Hắn đối Pháp Nhĩ Tư nói.
Pháp Nhĩ Tư rất muốn nói cho bọn họ, kỳ thực sơn động này không quá an toàn, tốt nhất không nên đi vào, bất quá nghĩ lại nghĩ, bây giờ vẫn nên ngoan ngoãn ngậm mồm tương đối tốt, y không muốn làm ra chuyện gì khiến dã man nhân gọi Lạp Đức hoài nghi.
Bởi vì Y Lai Ân cùng Lạp Đức là đi ra săn thú, cho nên không mang hoả khí, bất quá viên lam bảo thạch xinh đẹp trên thanh kiếm Y Lai Ân có thể tản mát quang mang trong bóng đêm, vì thế ba người đi lại không quá khó.
Chỉ là sơn động an tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng là một sơn động rất bình thường, không khí rất lưu thông, thế nhưng, có thứ gì phảng phất đặt trong lòng người, khiến người có một loại cảm giác áp lực.
Không biết từ khi nào bắt đầu, bầu không khí trở nên không giống. Lúc trước tối thiểu có thể nghe một ít tiếng gió thổi cùng tiếng côn trùng kêu, thế nhưng ở đây tựa hồ ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt, liền thanh âm gì cũng không có.
“Ta nói… sơn động này đúng hay không có chút không thích hợp?” Đi không biết bao lâu, Lạp Đức bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn Y Lai Ân.
Y Lai Ân từ lâu chứng nào tật nấy ôm Pháp Nhĩ Tư, hai mắt rất nghiêm túc nhìn Lạp Đức, dùng thanh âm rất trầm thấp trở về một câu, “Phải không?”
Lạp Đức nhịn xuống động tác trợn trắng, kế tục nói: “Sơn động này rõ ràng không quá dài, nhưng chúng ta hầu như đi ba giờ, thời gian này đủ để chúng ta về thành.”
Vương tử tóc vàng nhưng tiếp tục không quan tâm trả lời, “Phải không?”
“… Thân ái vương tử điện hạ, ngươi không cảm thấy sơn động này rất kỳ quái sao?” Lạp Đức ngữ khí có chút áp lực, hầu như có xung động rút kiếm. Trời biết vương tử này trong đầu suy nghĩ gì, bất quá hắn cho cùng nam sủng gọi Pháp Nhĩ Tư tuyệt đối không thoát quan hệ.
Hắn hầu như muốn tức giận, dù sao cửa sơn động có một con rồng, mà sơn động này cũng quỷ dị cực điểm, nhưng vương tử của hắn hoàn toàn một điểm ý thức nguy cơ không có.
“Sơn động này quá dài, hơn nữa nơi này chúng ta đã đi qua bốn lần.” Hắn cưỡng chế tức giận nói.
Pháp Nhĩ Tư nhún nhún vai, nhất phó bộ dáng không sao cả, “Bốn lần, này thật là điềm xấu.”
“Ta cũng cho như vậy.” Y Lai Ân lập tức tán thành, tuy hắn hoàn toàn không biết lời này có căn cứ gì.
Lạp Đức oán hận trừng mắt nhìn bọn họ, Xem vương tử tốt đẹp của hắn biến thành bộ dáng gì! Quả thực như một đồ ngu bị ái tình trùng hôn ý nghĩ, cả một điểm cảm giác nguy cơ cơ bản cũng không có!
Kết quả Y Lai Ân thấy đường nhìn phẫn nộ của hắn, lại thêm dầu vào lửa nói: “Ta nghĩ sơn động này cùng sơn động khác không có gì khác nhau, ngoại trừ tảng đá chính là tảng đá.” Sau đó Y Lai Ân vươn tay, vỗ nhẹ vai hảo hữu, “Thân ái Lạp Đức, ngươi không cảm thấy ngươi có chút thần kinh nhạy cảm? Có lẽ đi thêm vài bước, chúng ta có thể tới lối ra, ngươi không cảm thấy ánh sáng ở đây có chút sáng?”
Khẩu khí Y Lai Ân nghe rất nhẹ nhàng, thế nhưng giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên xoay người rút ra trường kiếm, đối hắc ám phía sau dọn xong tư thế, mũi kiếm loé hàn quang chỉ vào hắc ám.
Bởi hoàn toàn không một tia dấu hiệu, Pháp Nhĩ Tư quả thực bị doạ, ôm vai đứng cạnh trừng hắn.
“Ngươi hẳn trước nói một tiếng.” Y rất không vui, “Kiếm phong cũng rất sắc bén, nó sẽ khiến ta bị thương.”
Y Lai Ân bảo trì động tác này chừng một phút đồng hồ, mới nghi hoặc đem kiếm thu lại, “Vừa nãy, ta hình như nghĩ có vật gì nhìn chằm chằm chúng ta, thế nhưng xoay người liền không thấy.”
Pháp Nhĩ Tư hướng hắc ám phía sau nhìn thoáng, nơi không có quang mang bảo thạch chiếu đến, tựa như mặt nước thâm sâu, phảng phất cả hắc ám đều biến thành thực thể. Ánh sáng tiến một bước, bóng tối lui một bước, thuỷ chung cách không xa, thế nhưng đoạn cự ly này đủ khiến người cảm thấy bất an.
Bất quá hắc bào pháp sư đối hắc ám luôn có nhận thức bất đồng, đối với hắc ám bình thường, hoặc một loại hắc ám khác…
Lạp Đức trầm mặc một hồi hỏi: “Vậy hiện làm sao? Tiếp tục đi về trước?”
Y Lai Ân gật đầu, lại đem Pháp Nhĩ Tư ôm lấy, “Chúng ta hẳn nên tiếp tục đi về phía trước, dù sao không có khả năng chờ lối ra chạy đến trước mặt chúng ta.”
Hành tẩu đối kỵ sĩ, quả thực không đáng nhắc tới. Tuy bọn họ còn mặc một chiếc toả tử giáp mỏng cùng đôi giày trầm trọng, lưng đeo thanh kiếm chế tạo từ sắt thép, còn có cung tên cùng vân vân trang bị, nhưng Y Lai Ân cùng Lạp Đức không lộ chút mệt mỏi
Bất quá này đối một pháp sư, quả thực là hạng vận động đòi mạng, hơn nữa Pháp Nhĩ Tư biết, bọn họ dù đi tới tận thế cũng không đến được lối ra.
Ngực y rất nhanh đánh chủ ý, vừa nãy chính mình thừa nhận là nam sủng, hiện đổi giọng không thể không chọc người hoài nghi, thế nhưng… Y hướng phía sau liếc nhìn, thấy trong bóng tối có một đôi mắt màu đỏ, nháy mắt tiêu thất trong hắc ám.
Cảm giác bị theo dõi thật phi thường không tốt.
Y có chút phiền não gãi mái tóc đen, không nhịn được thở dài.
Y Lai Ân lập tức ngừng cước bộ, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy, đúng hay không mệt mỏi?”
Thấy y gật đầu, Y Lai Ân gọi Lạp Đức đi trước dừng lại, ba người dựa vào thạch bích ngồi xuống.
“Các ngươi nghĩ, nếu như chúng ta trở về còn có thể thấy con rồng kia không?” Lạp Đức thân thắt lưng.
“Muốn trở về sao?” Y Lai Ân hỏi.
Lạp Đức nhún nhún vai, “Còn hơn sơn động không đáy này, ta tình nguyện quay về xem con rồng kia còn ở đó hay không.”
Y Lai Ân gãi gãi đầu, tựa hồ thiên hướng ý kiến đồng bạn, cuối cùng lắc lắc trường kiếm, quang mang bảo thạch theo đó toả ra lay động, “Được rồi, hy vọng ngươi đúng, có lẽ thông đạo chết tiệt này thông hướng cùng mục đích chúng ta tương phản.”
“Có lẽ con rồng kia đã đi.” Lạp Đức cũng bắt đầu thuyết phục chính mình, “Ngươi xem, chúng ta đi lâu như vậy, có lẽ nó sớm ly khai, nó lớn như vậy, không thể vào được sơn động.”
Hai vị kỵ sĩ kinh ngạc nhìn nam sủng vừa thăng thành tuỳ tùng vương tử, dùng nhãn thần phẫn nộ nhìn bọn họ.
“Lẽ nào các ngươi muốn đi tới chết?”
Lạp Đức nheo mắt, tay để lên chuôi kiếm, “Có ý gì?” Hắn thuỷ chung đối thanh niên tóc đen này ôm thái độ hoài nghi, trên thực tế, chỉ có pháp sư mới có thể dùng loại khẩu khí này nói chuyện, nhưng hiện tại chủ nhân của hắn —— Y Lai Ân vương tử, tựa hồ hoàn toàn bị thanh niên tóc đen này mê hoặc, nếu như hắn thực sự rút kiếm, như vậy vương tử cũng có thể dùng kiếm đối mình, vì thế hắn nhẫn nại tính tình.
Pháp Nhĩ Tư nỗ lực báo cho chính mình đừng đem sự tình đập hư, y biết tính tình của mình không được tốt, lại thêm trước mặt mấy tên kỵ sĩ, y rất muốn rống to, “Các ngươi những tên ngu! Dùng cái đầu bán thú nhân của các ngươi ngẫm lại, sơn động này thế nào khả năng dài như vậy? Đây không phải ma pháp còn có thể là gì?”
Thế nhưng nếu thực sự nói như vậy, kiếm của Lạp Đức nhất định chém qua, vì vậy y tận lực ôn hoà, “… Ý của ta là, còn hơn một cái sơn động, nơi đây càng giống một ma pháp mê trận?”
“Ma pháp? Ta chán ghét từ này.” Lạp Đức đứng lên, đôi mắt thiển nâu thẳng theo dõi y, “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là nam sủng của ai?”
“Lạp Đức!” Y Lai Ân cũng thoáng đứng lên, “Thỉnh đừng như vậy.” Sau đó quay đầu trấn an Pháp Nhĩ Tư, “Ngươi không cần để ý hắn.”
“Quang Minh Chi Thần tại thượng, thân ái vương tử điện hạ, lẽ nào ngươi không cảm thấy y không phải một nam sủng bình thường!” Lạp Đức nhịn không được rút kiếm, quang mang lạnh lẽo khiến Pháp Nhĩ Tư lui bước.
Cho dù y mặc áo choàng màu đỏ tiên diễm, vẫn như cũ dung nhập hắc ám. Quang mang lam sắc bảo thạch buộc vòng quanh đường viền tinh xảo của y, ở chỗ sáng có vẻ nhu hoà động nhân, mà tại nơi tối lại lạc vào hắc ám mập mờ, thoạt nhìn biến hoá phi thường kỳ lạ.
Lạp Đức nhìn chằm chằm Pháp Nhĩ Tư, đối Y Lai Ân nói: “Nếu như y là nam sủng bình thường của một lĩnh chủ hoặc kẻ có tiền, sẽ không nói như vậy, ta rất khẳng định chỉ có pháp sư mới có thể dùng loại ngữ khí này, càng không thể chắc chắn chúng ta trúng ma pháp —— không có nam sủng nào làm được như vậy.”
Y Lai Ân mắt điếc tai ngơ, nắm tay Lạp Đức, khiến mũi kiếm tận khả năng rời xa Pháp Nhĩ Tư, “Được rồi, Lạp Đức, không ai quy định pháp sư nên có loại ngữ khí gì, ngươi như vậy rất không phong độ.”