[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử

Quyển 2 - Chương 9



Bối Đế Á ủy khuất nhìn hắc bào pháp sư khó được nổi trận lôi đình, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Trên người vị vương tử điện hạ kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là lực lượng bảo hộ ngài cho hắn sao?”

Pháp Nhĩ Tư tuyệt không muốn hướng vu yêu lỗ mãng này giải thích cái gì, rất có xung động đem oán khí phát tiết trên người nàng, thế nhưng rất nhanh tỉnh lại.

“Huyễn thuật đối hắn không có tác dụng?” Y lạnh giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Bối Đế Á trả lời, “Bất quá thực vật đơn thuần có thể đối hắn sản sinh ảnh hưởng.”

Pháp Nhĩ Tư gật đầu.

Y bỗng nhiên nhớ tới thành phần của lọ xuân dược.

Lọ xuân dược đó y sử dụng đại lượng thôi tình thực vật, phối phương thập phần phức tạp, nếu như dùng trên nhân loại, có thể tạo thành hiệu quả phi thường tốt, hơn nữa trọng yếu nhất là, lọ xuân dược đó căn bản không tăng thêm bất luận ma pháp chú ngữ, nói cách khác hoàn toàn là thành phần thiên nhiên.

Có chút thực vật trời sinh chứa thành phần ma pháp, y trong phối phương dùng thí nghiệm cũng từng sử dụng những thứ đó, tỷ như quả táo, loại quả cây trời sinh có phân tử ma pháp, cho nên dễ bị hắc ma pháp lợi dụng, mà biến thành kịch độc.

Lại tỷ như nguyệt quế, đốt cháy hoặc cắn nát lá nguyệt quế sẽ khiến người sản sinh huyễn giác, đem lá nguyệt quế đặt dưới gối có thể làm mộng tiên tri.

Nghĩ đến loại thực vật Bối Đế Á thiêu đốt đại khái không một chút thành phần ma pháp, mới có thể đối Y Lai Ân sản sinh tác dụng.

Giải ra bí ẩn, Pháp Nhĩ Tư thật cao hứng, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục vẻ mặt thâm trầm nhìn Bối Đế Á.

Bối Đế Á bị y nhìn ngực sợ hãi, phía sau rụt lui. “Ta nghĩ biện pháp đem hắn diệt trừ là được…”

“Quên đi.” Pháp Nhĩ Tư nghe thấy lời nàng, không chút nghĩ ngợi lập tức phủ quyết, kế có chút không tự nhiên hạ giọng lẩm bẩm, “Đó coi như ta tự nguyện… Khái khái… Cái kia, bữa tiệc tối qua thế nào?”

“Thành công.” Bối Đế Á chọn chọn mi, rất nhanh bị dẫn tới chủ đề khác.

“Thủy tinh đâu?”

“Đã đến tay Ngả Luân.” Bối Đế Á chớp chớp mắt, “Nha đầu ngốc kia làm không sai.”

Pháp Nhĩ Tư mị đôi mắt, “Như vậy tối nay là lần vũ hội cuối cùng?”

“Không sai.” Bối Đế Á nhíu mày, “Nhưng chúng ta nên làm thế nào?”

Pháp Nhĩ Tư tựa trên nhuyễn ***, đôi ngươi đen trầm tịch, “Ta sẽ nghĩ biện pháp.”

Bối Đế Á cười cười, “Như vậy, ta trước cáo từ, hy vọng tối nay có thể thấy ngài ở vũ hội.”

Pháp Nhĩ Tư nghe ra trêu tức trong giọng nàng, không khỏi hận đến nghiến răng.

Bối Đế Á vừa định ly khai, lại bị Pháp Nhĩ Tư gọi, “Chờ một chút.”

“Làm sao vậy?”

“… Chuyện Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc.” Pháp Nhĩ Tư trầm giọng hỏi.

Có chút kinh ngạc y đối quốc gia kia nhớ thương như vậy, Bối Đế Á lộ một tiếu dung ngọt ngào, “Úc, quốc gia kia… Chờ ta nhận được thân thể Tiên Đỗ Thuỵ Lạp, lúc đó, ta sẽ nói cho ngài chuyện ngài muốn biết.”

Nói, liền xoay người tiêu thất trong không khí.

Trong phòng tràn ngập khí tức hắc ma pháp, Pháp Nhĩ Tư chán ghét nhăn mày, tuy bản thân y chính là hoá thân của hắc ma pháp.

Từ góc độ y nhìn lại, có thể thấy hoa viên ngoài cửa sổ, hoa hồng dưới sự bảo vệ của quang minh kết giới, nở đến động nhân mà kiều diễm, như máu tươi những nữ hài đã chảy.

Pháp Nhĩ Tư chuẩn bị vì trầm luân hôm qua tìm giải thích hợp lý, cửa nhưng lúc này bị người nhẹ đẩy.

Thân thể y thoáng cứng đờ, cho dù nhìn thấy Hắc Ám Chi Thần, y cũng chưa từng khẩn trương như vậy.

“Pháp Nhĩ Tư?” Nam nhân đi vào thử kêu một tiếng.

Nhưng y không quay đầu, rõ ràng là nam nhân kia thương tổn y, thế nhưng y sợ nhìn thấy đôi mắt trạm lam.

Bởi vì đôi mắt thanh triệt kia sẽ khiến y hận ý tiêu thất… Có lẽ y kỳ thực tuyệt không hận hắn.

Thiện lương cùng ngay thẳng, thậm chí là ngây thơ của nam nhân, đều là thứ y từng có, nhưng theo thời gian, y từ lâu chôn dấu.

Y cảm thấy chiếc giường dưới thân hạ xuống, kế nghe được thanh âm trầm thấp của nam nhân.

“Pháp Nhĩ Tư?”

Thở sâu, y quay đầu, chống lại đôi mắt vô tội của nam nhân —— hắn dựa vào cái gì có thể vô tội như vậy?! Pháp Nhĩ Tư có chút bất mãn nghĩ.

“Xin lỗi…” Y Lai Ân nhỏ giọng nói, “Ta không cố ý…”

“… Đây là lời xin lỗi kém cỏi nhất ta nghe được.” Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nói, không hiểu có loại nan kham bị cự tuyệt, nhưng lại không rõ vì cái gì.

Y Lai Ân không nói tiếp, dùng nhãn thần vô tội nhìn y, bầu không khí nhất thời có chút ngưng kết.

Pháp Nhĩ Tư căm giận quay đầu, bỗng nhiên, Y Lai Ân vươn tay đem y ôm vào ngực.

“Buông… Úc!” Pháp Nhĩ Tư giãy dụa, không động hoàn hảo, khẽ động liền tác động tứ chi đau nhức, đau đến y rên rỉ.

Y Lai Ân yêu thương hôn môi y, “… Ta thích ngươi… Ta không quá xác định hôm qua ta làm sao, nhưng ta chỉ là muốn… chỉ là muốn cùng ngươi một chỗ.” Y Lai Ân ngữ khí thành khẩn, đôi mắt trạm lam phảng phất một hồ sâu, mà Pháp Nhĩ Tư luôn không am hiểu ứng phó loại nhãn thần này.

Vương tử tóc vàng tiếp tục nói: “Ta chưa từng nói luyến ái, không biết biểu đạt thế nào, Ngả Luân tại phương diện này tựa hồ so ta am hiểu rất nhiều…”

Pháp Nhĩ Tư mặt nhăn nhíu, nếu như muốn y định nghĩa, như vậy chính là Y Lai Ân vương tử có chút nói năng lộn xộn.

“Ta yêu ngươi.” Y Lai Ân nhìn Pháp Nhĩ Tư, mặc kệ đối phương làm sao tránh đi đường nhìn, ngữ khí hắn như cũ kiên định, “Không phải lấy thân phận một vương tử, mà là lấy danh nghĩa một kỵ sĩ Quang Minh giáo hội hứa hẹn. Quang Minh Chi Thần tại thượng, Pháp Nhĩ Tư, ta yêu ngươi, thẳng đến một khắc ta tử vong.”

Pháp Nhĩ Tư nhất thời ngây người.

Hứa hẹn của kỵ sĩ tại Á Cách đại lục, không thể nghi ngờ so hứa hẹn của quốc vương càng đáng giá, bởi vì hứa hẹn cùng vinh dự của kỵ sĩ, vô pháp dùng tiền để mua.

Nhưng càng khiến y kinh ngạc, là tâm tình của y sau một phen nói của sắc lang vương tử, cấp tốc từ ác liệt biến thành… vui sướng?

Không sai, chính là vui sướng.

Pháp Nhĩ Tư ảo não rên một tiếng, bộ dáng này khiến vương tử tóc vàng trước mặt y càng thêm khẩn trương.

“Pháp Nhĩ Tư? Ngươi… tốt không?”

“Không tốt!” Y buồn bực trừng hắn.

Không nhìn thái độ ác liệt của y, Y Lai Ân lập tức đem y ôm vào lòng kiểm tra, “Vì sao? Còn khó chịu?”

Thân là một hắc bào pháp sư ác danh rõ ràng, Pháp Nhĩ Tư tuyệt đối không cho phép chính mình nói ra bất kỳ thông báo đáp lại tổn hại uy danh của Hắc Bào Giáo Phụ, nhưng vô pháp phủ nhận chính là, trái tim e sợ của y tại trước khi Y Lai Ân biểu lộ, đã từng bước trầm luân trong ôn nhu đối phương.

Mặt đối diện nhãn thần chân thành tha thiết của đối phương, Pháp Nhĩ Tư có chút không thể chống đỡ giả ho một tiếng.

“Bị cảm sao? Ta đi gọi y sinh!” Y Lai Ân khẩn trương muốn đứng dậy.

Pháp Nhĩ Tư thở dài, “Ta không khó chịu.”

Phát hiện y nói xong câu đó liền an tĩnh, Y Lai Ân càng sốt ruột, “Làm sao vậy, Pháp Nhĩ Tư. Ta biết ngươi cần thời gian suy nghĩ, thế nhưng, chuyện hôm qua…”

Pháp Nhĩ Tư lắc đầu, ôn nhu nói cho hắn, y đói bụng, cần một chút thức ăn, Y Lai Ân tự nhiên vội gật đầu, đi thay y thu xếp cơm trưa.

Pháp Nhĩ Tư nhìn cánh cửa chậm rãi đóng, phòng quay về yên tĩnh, tâm tình mới dần bình phục.

Y sống thật lâu, nhìn đại lục này sinh mệnh mới sinh ra, sinh mệnh già mất đi, chỉ có tinh thần quang mang vĩnh viễn không đổi, vì thế, cho dù thật vất vả đối một nhân loại động tâm, kinh hỉ chỉ một khắc thoáng trôi, bởi vì, trở ngại chắn giữa hai người có thể nói đếm mãi không hết.

Loại tâm tình này, có lẽ chỉ có Tinh Linh Vương trong Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải mới có thể lý giải, thậm chí thể hội càng sâu.

Nghĩ nghĩ, Pháp Nhĩ Tư bỗng nhiên nhớ tới vị Tinh Linh Vương đáng sợ kia.

Trong truyền thuyết Tinh Linh Vương có một mái tóc dài màu bạc, đôi mắt màu đỏ như hồng toản thạch rực rỡ nhất chôn trong nền đất, mắt hắn một bên là từ bi, một bên là thần thánh.

Thời điểm Á Cách đại lục vừa xuất hiện, bầu trời chưa có mặt trời cùng mặt trăng, giữa thiên không màu đen chỉ có những ngôi sao rực rỡ.

Tinh Linh Vương tỉnh lại trong Đông Chi Hải Dương, ánh mắt đầu tiên chính là thấy tinh quang rực rỡ, vì vậy hắn đem tinh quang đặt vào mắt mình. Hắn là người đầu tiên của Tinh Linh tộc, sau khi du lịch toàn bộ Á Cách đại lục, tại Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải trung tâm đại lục thành lập bất tử quốc độ thuộc về Tinh Linh vương quốc.

Tinh Linh Vương cổ xưa như đại lục, thời gian dài dòng như vậy hắn làm sao vượt qua, phải hay không từng giống y đối mặt nan đề?

Không biết tự hỏi bao lâu, y thấy Y Lai Ân bưng khay tiến vào.

“Pháp Nhĩ Tư, buổi tối muốn đi vũ hội sao?” Chủ tử tóc vàng ôn nhu hỏi.

Pháp Nhĩ Tư suy nghĩ một chút, gật đầu, hơi chút hoạt động thân thể, cảm giác tốt hơn rất nhiều. Dù sao thân thể không phải thực sự bị hủy, hơn nữa —— đây không phải lần đầu tiên, y đỏ mặt nghĩ.



Buổi tối rất nhanh đến.

Hoàng cung Phỉ Địch Á thành như trước đăng quang rực rỡ, ma pháp quang cầu khinh phiêu trôi nổi giữa không trung, theo khí lưu chậm rãi chuyển động, mỹ lệ như đom đóm buổi tối mùa hè.

Trước cửa lớn hoàng cung dừng rất nhiều xe ngựa, người trông ngựa ăn mặc hoa lệ hôm nay phá lệ tinh thần.

Những công chúa xinh đẹp từ trên xe bước xuống, làn váy thật dài xẹt qua tấm thảm đỏ, đem rét lạnh đêm đông quét sạch.

Thời điểm Pháp Nhĩ Tư xuống, không khỏi cảm thán sự mỹ lệ của hoàng cung.

Không nghĩ tới bạch ma pháp dùng trong trường hợp này, thật ra ngoài ý muốn có giá trị.

Đây là đêm vũ hội cuối cùng, cũng chính hôm nay, vương tử duy nhất của Cổ Lạp Đức —— Ngả Luân, sẽ chọn ra tân nương mỹ lệ, trong tương lai không lâu, cùng cất bước lên bảo tọa tượng trưng vương quyền.

Hôm nay Ngả Vi mặc lễ phục màu tuyết trắng, càng phụ trợ làn da trắng nõn như sứ, mái tóc màu vàng dùng chiếc kẹp bằng bạc buộc lên, trên chiếc vòng màu bạc đính những khoả trân châu to lớn xinh đẹp.

Những công chúa bên cạnh ước ao bất bình, phối sức sang quý như vậy vừa nhìn chỉ biết đến từ tay tinh linh, cho dù có tiền cũng không nhất định mua được, chỉ có hoàng thất như Tư Đặc Mỹ Tư liên hợp vương quốc mới có được danh tác như vậy.

Ngả Nga cũng thập phần mỹ lệ, mái tóc xoăn đen xoả dài, lễ phục dạ hội màu đen khiến làn da của nàng bày ra một loại cảm giác trong suốt, ngực đeo một đóa hoa hồng màu đỏ kiều diễm, khiến người có sự quyến rũ không nói nên lời.

Hai vị công chúa cùng nhau bước trên tấm thảm đỏ thông tới phòng khách, đại bộ phận mọi người có vẻ buồn bã thất sắc.

Thế nhưng lực chú ý của Y Lai Ân thủy chung đặt trên người Pháp Nhĩ Tư, hơn nữa như sợ y chạy mất, tay chăm chú ôm thắt lưng y.

“Ngươi nhìn ta làm chi?” Cho dù đã đối người này có tâm tư không bình thường, nhưng luôn bị nhìn chằm chằm như vậy, Pháp Nhĩ Tư có chút nhíu mày.

“… Ngươi sẽ không ly khai ta?” Vương tử do dự hỏi.

“Sẽ không.” Pháp Nhĩ Tư rất thẳng thắn trả lời. Mở cái gì vui đùa, nếu như ly khai hắn, nghiên cứu trước kia chính mình làm không phải uổng phí? Y kiên trì suy nghĩ chỉ là luận sự này.

Nghe được trả lời thẳng thắn mà khẳng định của Pháp Nhĩ Tư, Y Lai Ân một bộ dáng như trút được gánh nặng, nhãn thần không như trước khẩn trương hề hề, thấp thỏm bất an, mà chuyển thành ôn nhu ẩn ẩn đưa tình, hầu như muốn đem người nịch chết.

Pháp Nhĩ Tư chỉ có thể tạm thời không nhìn bình tĩnh quay đầu, hướng phía hội trường. Hiện y có việc trọng yếu hơn phải làm.

Ngả Luân tựa bên tay vịn thang lầu, cùng vài tiểu thư xinh đẹp nói chuyện, khiến các nàng cười run cả người.

Ngả Vi cùng Ngả Na tuy rất đẹp, nhưng không một vị nam sĩ can đảm tiếp cận. Bởi vậy có thể thấy khí thế Ngả Vi bao nhiêu kinh người, chỉ là lãnh nghiêm mặt đứng, đủ để người không dám tiếp cận. Xem ra chỉ có muội muội Ngả Na mới có thể dễ dàng tự tại cùng nàng nói chuyện.

Vũ hội đã bắt đầu, thế nhưng Ngả Luân tựa hồ không dự định khiêu vũ.

Mọi người đều suy đoán, hắn hẳn có ứng viên tân nương.

Đợi sau khi vài vũ khúc kết thúc, mọi người mới thấy Tiên Đỗ Thuỵ Lạp mỹ lệ động nhân không gì sánh được cùng Bối Đế Á vội vã đi tới.

Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vừa xuất hiện, Ngả Luân lập tức đẩy đoàn người tiến lên, tự mình dẫn nàng vào.

“A, thoạt nhìn Ngả Luân đã có người tuyển.” Y Lai Ân thở dài một hơi.

Nếu như Ngả Luân thực sự chọn muội muội hắn làm tân nương, hắn thực sự không biết đi đâu khóc, dù sao dựa theo cá tính Ngả Vi, căn bản không khả năng nguyện ý gả cho Ngả Luân, cuối cùng nhất định do chính mình thuyết phục nàng, mà từ ví dụ quá khứ, hắn một phần trăm xác xuất thành công cũng không có.

Song song thở ra còn có Ngả Vi cùng Ngả na. Lần này cuối cùng tránh được một kiếp, có thể hướng phụ thân báo cáo kết quả. Không phải các nàng không nỗ lực, mà là ánh mắt của Ngả Luân vương tử rất cao, chướng mắt các nàng. Vì bù đắp đả kích các nàng lần này chịu, có lẽ phụ thân sẽ để các nàng vượt qua một mùa đông an ổn, không cần lần thứ hai chạy tới quốc gia khác tham dự cái gì vũ hội buồn chán.

Đương nhiên, nghĩ hài lòng còn có Pháp Nhĩ Tư, bởi vì thủy tinh tình yêu rốt cục phát huy tác dụng, từ nay về sau, y có thể đem ví dụ Tiên Đỗ Thuỵ Lạp nói cho các thương nhân về hiệu quả thần kỳ của thuỷ tinh tình yêu, như vậy bọn họ sẽ nguyện ý dùng dược liệu trân quý đến trao đổi.

Nếu quả như vậy, vậy quá mỹ diệu.

Hiện trường duy nhất lo lắng, đại khái chỉ có Bối Đế Á.

Vừa vào vũ hội nàng khẩn cấp cùng Pháp Nhĩ Tư bắt chuyện. Nhưng đáng giận là đối phương dĩ nhiên làm như không thấy, còn dịu ngoan dựa vào ngực vị chủ tử tóc vàng bên cạnh.

Vì vậy Bối Đế Á có chút hối hận để vương tử sản sinh chết tiệt huyễn giác, không chỉ khiến nàng thiếu chút chết trong tay hắc bào pháp sư, còn phải tại thời khắc khẩn yếu nhìn bọn họ đàm tình thuyết ái!

Nhìn Tiên Đỗ Thuỵ Lạp vui sướng cùng Ngả Luân vương tử khiêu vũ, Bối Đế Á nhịn không được hướng Pháp Nhĩ Tư nháy mắt.

“Ta ly khai một chút.” Trong lòng thầm than, Pháp Nhĩ Tư đối nam nhân kiên trì ôm mình nói.

“Đi đâu?” Vương tử tóc vàng khẩn trương.

“… Ách, ta có chút đói, có thể giúp ta lấy đồ được không?” Pháp Nhĩ Tư dùng ngữ khí như không việc gì hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Y Lai Ân lập tức buông y, hướng bàn ăn bày đặt thức ăn phong phú, đi hai bước lại quay đầu hỏi: “Thân ái, ngươi muốn ăn gì?”

Ngữ khí cùng xưng hô như vậy, khiến rất nhiều nữ hài xinh đẹp oán hận quay đầu nhìn Pháp Nhĩ Tư.

Pháp Nhĩ Tư sống rất lâu, gặp qua đủ loại nhãn thần cừu hận, thế nhưng loại nhãn thần mang theo đố kị, khinh bỉ mà ước ao, đến từ nữ tính này, thật ra là lần đầu tiên.

Y có chút xấu hổ tiếp nhận, sau đó dùng thanh âm chính mình đều nghe không được nói: “Hoa quả cùng rượu, cảm tạ.”

Ngay khi Y Lai Ân xoay người vì y chọn thức ăn, y dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào đoàn người —— tuy thoạt nhìn có chút chật vật.

Y dọc theo khí tức Bối Đế Á lưu lại, tới hoa viên trong hoàng cung.

Hoa viên rất an tĩnh, hơn nữa thuộc về phạm vi thiên điện, cho dù bình thường cũng không nhiều người tới.

Lúc này, quốc vương tổ chức vũ hội long trọng, tham dự đều là thành viên hoàng thất huyết thống cao quý, bởi lo lắng người hầu phụ trách an toàn thiếu, nên đem người hầu phụ trách hoa viên thiên điện toàn bộ điều qua, cho nên nơi đây có chút an tĩnh quá phận.

Rất hiển nhiên, hoa viên này rất không được chăm sóc, thực vật sinh trưởng mất trật tự, bất quá tốt xấu sống dưới sự bảo vệ của quang minh kết giới, dù tại mùa đông cũng lớn không sai.

Ánh trăng màu bạc uốn lượn rơi xuống, chiếc bóng đong đưa của thực vật lòa xòa dưới ánh trăng có vẻ phá lệ ôn nhu, Pháp Nhĩ Tư đứng tại hàng lang, nhìn hoa viên vắng vẻ.

“Bối Đế Á?” Y phát hiện khí tức của Bối Đế Á tới đây tiêu thất, toàn bộ hoa viên tràn ngập một loại khí tức nói không nên lời.

Bởi vì Pháp Nhĩ Tư bản thân là hắc ám thuộc tính, cho nên đối quang minh kết giới thần thánh thuộc tính tương đương mẫn cảm, bất quá nơi đây, loại cảm giác không khỏe rất nhỏ này dĩ nhiên tiêu thất.

Y có chút kinh ngạc đứng đó, không rõ chuyện gì xảy ra.

Ôm một bụng nghi vấn, y khinh thủ khinh cước bước trên tiểu lộ, hoa cành bên cạnh nghiêng nghiêng chắn ngang, nhìn ra được một đoạn thời gian không tu bổ.

Xem ra hoa tượng hoàng cung thực sự lười biếng. Pháp Nhĩ Tư một bên nghĩ, một bên đẩy hoa cành, sau đó đột nhiên dừng cước bộ.

Trong hoa viên đứng một thiếu niên, thoạt nhìn chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, giống y, cũng là mái tóc dài màu đen cùng đôi mắt đen hiếm thấy trên đại lục.

Thiếu niên mặc một thân y phục màu đen, từ phục sức phán đoán, loại trang phục này hẳn là chiến sĩ. Tựa hồ vì phương tiện hành động, mái tóc đen dài của thiếu niên buộc lên, tùy ý thả sau đầu.

Đột nhiên, thấy một vật trên y phục thiếu niên, Pháp Nhĩ Tư chỉ cảm giác đầu bị một chậu nước lạnh dội xuống, cả người cứng ngắc.

Đó là một chiếc ghim cài cực kỳ tinh xảo, dùng bạc tinh khiết chế tạo, điêu khắc một chiếc lá hình dạng quái dị, thân lá mảnh dài, tựa như lá liễu, mạch lạc rõ ràng, mũi lá hơi nhếch, mềm mại như lông chim.

Y biết loại lá này, cho dù y chưa từng chân chính thấy qua.

Dưới trướng của Hắc Ám Chi Thần không ai chân chính thấy qua, bởi vì những người thấy qua đều đã chết, cả linh hồn cũng tiêu thất.

Pháp Nhĩ Tư chỉ gặp trong sách, nhưng y một cái liếc mắt liền nhận ra loại lá này, bởi vì nó là như vậy khiến người ấn tượng khắc sâu.

Nó đến quốc gia bất độ, đến từ chủ nhân của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải —— Tinh Linh Chi Vương.

Ngoại trừ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, bốn phương vị của đại lục, cũng có một rừng rậm lịch sử lâu đời, bên trong đều có tinh linh vương riêng —— trong truyền thuyết, bọn họ là tinh linh tộc chuyển ra từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, vì bảo hộ hoà bình đại lục.

Ngực thiếu niên đeo ghim cài, cầm trong tay thụ cầm Tinh Linh tộc đặc chế, an tĩnh đứng đó.

Thiếu niên có một gương mặt mỹ lệ mà tinh xảo, nếu như dùng ánh mắt Y Lai Ân đến nói, khả năng thiên hướng trung tính —— bất quá đại bộ phận tinh linh đều như vậy.

Thiếu niên là như vậy mỹ lệ, cả gió phất qua người đều có vẻ ôn nhu, thậm chí có thể tưởng tượng thiếu niên giữa tinh linh quốc gia bách hoa thịnh khai, ngồi trên cành cây, dùng thụ cầm diễn tấu nhạc khúc động nhân, đủ để cảm động kẻ trì độn nhất.

Thiếu niên phảng phất nhận ra sự tồn tại của Pháp Nhĩ Tư, nhẹ nhàng quay đầu, đường nhìn hai người cùng lúc va chạm, Pháp Nhĩ Tư phát hiện, người này không phải chân chính tinh linh.

Tất cả tinh linh lỗ tai đều nhọn, mà thiếu niên này lỗ tai giống nhân loại.

Thế nhưng Pháp Nhĩ Tư biết, thiếu niên này khẳng định có huyết thống tinh linh.

Thiếu niên đối y lộ một tiếu dung ôn hòa, “Ngươi biết Y Lai Ân ở đâu không?”

Pháp Nhĩ Tư nghĩ pảng phất có thứ gì ách ở yết hầu, trong lúc nhất thời vô pháp hô hấp —— đó không phải pháp thuật tạo thành, mà là bởi vì hắc ám lực lượng trong cơ thể.

Hắc ám lực lượng trong máu kêu gào, xông tới, ý đồ cùng thần thánh hệ lực lượng trước mặt chống lại.

Pháp Nhĩ Tư biết đôi mắt mình có nháy mắt thất tiêu, đó là bởi nỗ lực áp chế.

Thiếu niên trước mặt chậm rãi hướng y tới, động tác không thô lỗ như chiến sĩ, không thong thả như pháp sư, linh xảo mà không mất ưu nhã, đó là ưu nhã chỉ tinh linh mới có.

“Pháp Nhĩ Tư!”

Tiếng kêu phảng phất từ nơi xa truyền tới, Pháp Nhĩ Tư ý nghĩ ông ông, thế nhưng thần trí rất rõ.

Y thấy thiếu niên tinh linh hướng bên cạnh nhìn thoáng, sau đó suy tư, bỗng nhiên nhảy lên, chớp mắt từ trước mặt y tiêu thất.

Toàn bộ quá trình bất quá trong nháy mắt, thời điểm thiếu niên ly khai, không một tia tiếng động, nhẹ nhàng như mèo. Ánh trăng như cũ an tĩnh lẫn trong hoa viên, tựa như chưa từng có kẻ nào xuất hiện.

Hắc Ám Chi Thần tại thượng! Nơi đây thế nào có tinh linh đến từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải?!

Phải nhanh chóng ly khai nơi đây! Pháp Nhĩ Tư đối chính mình nói, sau đó dứt khoát xoay người, thế nhưng đi hai bước lại dừng, bỗng nhiên phát hiện kỳ thực không tất yếu, dù sao đối phương đã đi.

Pháp Nhĩ Tư lập tức không giải thích được nghĩ, thiếu niên tinh linh đến từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải vì sao muốn tìm Y Lai Ân? Lấy hiểu biết trong khoảng thời gian này của y, Y Lai Ân tuy là một vương tử thân phận cao quý, nhưng không đến mức cùng tinh linh trong Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải quan hệ, Y Lai Ân cũng chưa từng nhắc tới chuyện phương diện này.

Tuy không biết chuyện gì, nhưng tinh linh, nhất là tinh linh của Ngoã Bối Nại Lạp, trên cơ bản đại biểu chính nghĩa của Quang Minh giáo hội, cho dù bọn họ muốn tìm Y Lai Ân, cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là Pháp Nhĩ Tư không yên lòng.

“Hải, pháp sư đại nhân!” Có người vỗ vai Pháp Nhĩ Tư, khiến y phục hồi tinh thần, xoay người vừa nhìn, chỉ thấy Bối Đế Á cười hì hì đứng trước mặt.

“Pháp sư đại nhân, ta tìm người thật lâu, lẽ nào ngài không phát giác khí tức ta lưu lại?” Bối Đế Á kinh ngạc nói, “Hắc Ám Chi Thần tại thượng! Ngài làm sao vậy? Sắc mặt ngài rất khó xem.”

“Có kém vậy sao?”

“… Trên cơ bản… thuộc về bộ mặt không còn máu.” Bối Đế Á thì thào nói, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ta thấy một tinh linh…”

“Một tinh linh khiến ngài biến thành như vậy? Trời ạ, ngài biết Phỉ Địch Á có bao nhiêu tinh linh không?” Bối Đế Á dùng ngữ khí khinh bỉ nói.

“Tinh linh đến từ Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, Phỉ Địch Á hẳn không có?” Pháp Nhĩ Tư lạnh lùng nói.

“Khu rừng của Tinh Linh Vương?!” Bối Đế Á kinh hô, vô ý thức bắt lấy tay áo y, “Ngài nghĩ… chúng ta hiện chạy trốn còn kịp không?”

“Đương nhiên không còn kịp!” Pháp Nhĩ Tư táo bạo trách, “Ngươi có chút tiền đồ được không?”

Bối Đế Á vô tội nhún nhún vai, “Có lẽ Tinh Linh Vương nghĩ ngài không hợp khẩu vị, phái vài tinh linh chiến sĩ đến giết ngài cũng là chuyện có khả năng, dù sao không ai thích một con chuột chân ngắn của lão hữu lúc ẩn lúc hiện bên chân——”

“Chân ta ở đâu ngắn?” Pháp Nhĩ Tư tàn bạo bỏ ra tay nàng, như là lấy lại mặt mũi nói: “Bất quá là Tinh Linh Vương, ngươi nghĩ ta sợ hắn?”

“Vậy ngài biến sắc mặt làm gì?” Bối Đế Á chậm rãi nói, “Nói chung, chúng ta nhanh ly khai nơi đây là được.”

“Không được, kế hoạch tiếp tục tiến hành.”

“… Ngài điên rồi sao?” Bối Đế Á kinh ngạc nhìn Pháp Nhĩ Tư.

“Ta không cần sợ bọn họ.” Pháp Nhĩ Tư ngạo mạn giơ cằm, “Hơn nữa Tinh Linh Vương sẽ không ly khai Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, vài tinh linh chiến sĩ ta không tất lo lắng.”

“Có ý gì? Tinh Linh Vương sẽ không ly khai Ngoã Bối Nại Lạp?” Bối Đế Á hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên.” Pháp Nhĩ Tư nhàn nhạt nhìn nàng, bắt đầu trở về, “Trong Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, không có bốn mùa, cả thời gian cũng dừng lại, các thi nhân thích xưng nó là quốc gia vĩnh hằng cùng thiên quốc bất tử —— những thứ này đều đến từ lực lượng Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương một ngày ly khai, khu rừng kia vô pháp thừa thụ phụ hà thời gian, bởi vì Tinh Linh Vương sử dụng ma pháp khiến nó siêu việt quy tắc thời gian cùng không gian, quy tắc một ngày khôi phục, như vậy khu rừng sẽ tiếp thu phản phệ đến từ chúng, biến thành như khu rừng phương tây rất nhiều năm trước.”

“Tử Vong Sâm Lâm của phương tây?” Bối Đế Á thét chói tai.

“Đúng vậy.” Pháp Nhĩ Tư gật đầu, “Cho nên Tinh Linh Vương vì quốc gia của hắn, tuyệt đối sẽ không ly khai Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải.”

“Vậy… tinh linh đến từ khu rừng của Tinh Linh Vương đâu?” Bối Đế Á vẫn lo lắng.

“Không quan hệ, thân ái.” Pháp Nhĩ Tư ôn nhu nói, “Ta nghĩ, y hẳn có việc khác, bằng không sớm đối chúng ta động thủ.”

“… Vậy chúng ta… còn chạy trốn không?” Bối Đế Á thấp thỏm hỏi.

“Đương nhiên không, chúng ta còn phải giúp khả ái Tiên Đỗ Thuỵ Lạp thực hiện nguyện vọng cuối cùng.” Khoé miệng Pháp Nhĩ Tư câu một mạt tiếu dung lãnh khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.