Hắc Phong Thần Đạo

Chương 40: Liều lĩnh



Đơn độc một người, tay không đối đầu mười hai con dã lang hung ác, Triệu Thiên Bình trên thân đã mang khá nhiều thương tích, mặc dù không nặng, nhưng ít nhiều có chút ảnh hưởng, nếu để lâu dài thì càng không tốt.

Dù vậy, nó vẫn không hề nao núng, so với trước đây, cảm giác tự tin hơn nhiều. Có thể nói khả năng chiến thắng của Triệu Thiên Bình lúc này nếu không dùng đến pháp thuật thì chỉ trên dưới hai thành mà thôi, nhưng hai thành đấy so với sự vô vọng lúc trước đã là quá nhiều, hai thành, có nghĩa là vẫn có khả năng chiến thắng, cơ hội vẫn rộng mở.

Một lần nữa, Triệu Thiên Bình lấy lại sự tập trung cao độ. Chiến đấu không chỉ là đánh mạnh hơn hay phản ứng nhanh hơn là thắng, những yếu tố khác cũng đóng vai trò quan trọng, như địa hình chẳng hạn, nếu biết nắm bắt và tận dụng lợi thế địa hình thì việc chiến đấu nhẹ nhàng hơn nhiều.

Những thân cây mọc xung quanh nếu lợi dụng được thì nó sẽ có lợi thế trong chiến đấu. Dã lang bình thường không biết leo cây, dã lang Lưu Vân Sơn tuy mạnh mẽ hơn nhưng cũng không phải dạng đột biến để biết trèo lên đó, nếu là sinh tồn bình thường thì đó là một lợi thế lớn lao nhưng giờ Triệu Thiên Bình mà chọn biện pháp dựa vào những thân cây cao thì chiến đấu không còn ý nghĩa luyện tập nữa.

Tính toán vài thứ xong, Triệu Thiên Bình xốc người lao vào đàn sói.

Phương pháp chiến đấu của Triệu Thiên Bình giờ bỗng nhiên thay đổi, thay vì tập trung tránh né như trước, nó sẽ dựa vào phán đoán của mình mà tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ làm bạt đi sức tấn công của lũ sói. Cứ một cái đầu ngoặm tới, nó hoặc dùng tay bạt ra hoặc là dùng nắm đấm chặn lại, đôi khi lại tung một cước xoay ngang hoặc một cú quét chân hất ngã, phải khi lâm vào tình trạng nguy hiểm quá nó mới ngả mình tránh né.

Các bước di chuyền của Triệu Thiên Bình giờ không nhằm vào con đầu đàn nữa mà tận lực tránh né, lúc trước xông vào chỉ là để thử sức, nhưng nó nhận ra con đầu đàn khá là mạnh, muốn cùng lúc đánh hạ con đầu đàn cùng những con khác hầu như là không thể, nên tránh xa nó để hạ gục những con yếu khác rồi mới tập trung sức lực hạ gục con đầu đàn thì hay hơn.

Tuy đàn sói có lợi thế cực lớn về số lượng, nhưng đó cũng là bất lợi của chúng. Triệu Thiên Bình có thể dễ dàng lợi dụng sự hỗn loạn trong chiến đấu để ngăn chặn sự tấn công của con sói đầu đàn, ít nhất là đến khi đã hạ gục gần hết lũ sói.

Thủ pháp gia tốc đòn đánh được Triệu Thiên Bình tận dụng để tăng cường hiệu quả tấn công. Nếu có cơ hội xuất chiêu nhằm vào những điểm yếu của lũ sói, nó sẽ nhanh chóng tăng cường lực đánh trong lúc xuất chiêu để đòn đánh trở nên mạnh hơn, thủ pháp này yêu cầu cơ thể phải nhanh và dẻo dai, khi đó sức bật sẽ lớn để đảm bảo thi triển được đòn đánh như ý.

Lực lượng mỗi đòn tấn công của Triệu Thiên Bình cũng tăng cường đáng kể, tuy không thể một đòn đánh bay một con sói như khi sử dụng Vạn Tượng Ấn được nhưng nếu bồi liên tiếp vài đòn thì có thể loại một con ra khỏi vòng chiến đấu.

Nếu sinh tử tương bác, hoặc gỉa là những tu luyện giả khác với những đòn có lực như vậy đánh vào những tử huyệt như cổ họng, tim, mắt thì có thể nhanh chóng dành thắng lợi, nhưng nó lại không có ý định như vậy.

Cũng vì thế mà chiến đấu tương đối gian nan, vết thương thì ngày càng chồng chất. Nhưng bù lại nó càng lúc càng thông thạo những kĩ năng của Tán quyền trong tấn công cũng như phản đòn, né tránh. Bằng chứng là số lượng những con sói bủa vây đang dần giảm xuống.

Nhưng dù đang thắng thế nhưng Triệu Thiên Bình vẫn không quên con Hắc lang đầu đàn có tốc độ ngang ngửa với mình kia.

Cái gì đến rồi cũng đến, khi những con sói xung quanh nó chỉ còn bốn con bị đánh gần hấp hối thì con đầu đàn cũng tiếp cận được.

So sánh việc chiến đấu giữa mười một con sói bình thường và chiến đấu với con sói đầu đàn thì việc sau nguy hiểm hơn nhiều. Tốc độ, sức mạnh của nó là không thể bàn cãi. Không những vậy, kĩ năng chiến đấu của con sói này cũng ở một cấp bậc cao hơn hẳn, không chỉ có những cú vồ hay tát đơn giản nữa mà nó đã có thể sử dụng đến khả năng biến hóa của đòn tấn công làm Triệu Thiên Bình khá là chật vật. Càng khó khăn hơn, con Hắc lang này còn da dày thịt thô nữa, những thức tán vũ liên miên bất tuyệt tung ra của Triệu Thiên Bình đánh lên được trên người nó cũng như đánh xuống mặt đất cứng ngắt vậy, một thức hoành sơn ngoài việc khiến con cự lang rơi rới vài cọng lông ra thì không có thương tổn thực chất gì.

Bài vân thức là mạnh mẽ nhất, nhưng tiêu hao khá đáng kể. Một thức bài vân tung ra bất ngờ khiến con sói lắc lư cả thân người, nhưng Triệu Thiên Bình cũng mệt đẫm. Sau vài chiêu thao thủy hoặc khinh yến tung ra, tận dụng lúc con sói ngoặm vào đùi mình, Triệu Thiên Bình bèn tung ra một thức bài vân toàn lực vào đầu làm con sói choáng váng phải nhả miệng ra, nếu không lúc này chắc Triệu Thiên Bình đã mất đi một miếng thịt rõ to.

Không bỏ qua lợi thế có được, Triệu Thiên Bình nhảy bổ vào con sói tung ra liên tiếp những đòn tấn công mạnh mẽ. Dù đã hết sức để giáng thêm một đòn bài vân nữa nhưng cũng đủ để con cự lang không thể nào kịp phục hồi.

Cứ thế qua một lúc, cuối cùng con sói cũng không đứng lên được.

Triệu Thiên Bình lúc này mới ngửa đầu lên trời thở ra một hơi, rồi sau đó cười to đầy sảng khoái.

Nhìn lại mặt đất lúc này, mười hai con sói đang nằm ư ư thở gấp, có con còn bất tỉnh, nhưng chưa con nào mất mạng cả. Con đầu đàn nhìn Triệu Thiên Bình với ánh mắt hằn học, tuy nó không thể đứng lên nổi nhưng miệng vẫn gầm gừ đe dọa.

Triệu Thiên Bình nhìn nó mỉm cười rồi tiến lại gần. Từ trong áo lấy ra một bình thuốc rồi đổ ra một ít lên những vêt thương trên mình con vật.

Lúc nãy bạo lực bao nhiêu thì lúc này lại hoàn toàn ngược lại, nó thoa thuốc một cách nhẹ nhàng mặc kệ hàm răng nhe ra gầm gừ. Thuốc này do chính nó điều chế từ vài loại dược liệu hái được trong rừng theo phương pháp trong sách, trong đó có cả Thanh ti đằng thần kì lúc trước nữa.

Tốn một lúc thời gian, Triệu Thiên Bình cũng thoa hết dược dịch cho mười hai con sói. Xong nó quay lại chỗ con đầu đàn khẽ vuốt đầu nói nhỏ:

- Xin lỗi, cảm ơn mi nhé.

Rồi cũng không quan tâm đến con sói có còn hận ý với mình không, Triệu Thiên Bình nhanh chóng quay đầu đi mất.

Thuốc do chính mình pha chế nên Triệu Thiên Bình biết thời gian tác dụng của nó rất nhanh, bởi vậy nó nhanh chóng chạy đi đề phòng những con sói phục hồi rồi đuổi theo.

Đến Vô Căn Hà, Triệu Thiên Bình lao xuống tắm một cái, rửa đi những vết thương rồi sau đó bôi thuốc vào. Mặc dù nhìn nó máu chảy nghiêm trọng những hầu hết là những vết thương phần mềm khá dễ khôi phục, Triệu Thiên Bình chỉ cần dùng thuốc cộng thêm vận chuyển một chút linh lực chữa thương thì chưa đến nữa ngày đã khôi phục hoàn toàn.

Trong khi trị thương, nó cũng nhập định tu luyện. Kết quả đúng như dự đoán, linh khí vận chuyển nhanh chóng hơn sau khi trải qua một trận chiến. Các cơ bắp cũng linh hoạt hơn. Thu hoạch lớn nhất có lẽ là về kĩ năng chiến đấu, một tiến bộ vượt bậc so với lúc trước. Dù vậy vẫn có sự hạn chế, nó vẫn chưa thể dồn ép mình đến tình trạng cửu tử nhất sinh để bức ra hết tiềm lực vì trong chiến đấu nó vẫn còn chưa vận dụng đến sức mạnh của linh lực, cũng vì thế mà chỉ có kĩ năng chiến đấu tay đôi là tiến bộ còn đạo pháp thì không có gì thay đổi cả.

Triệu Thiên Bình suy nghĩ một chút rồi đem đống thư tịch sao chép được ra nghiên cứu. Sau nửa ngày nó bất giác nở nụ cười vì đã tìm thấy thứ mình muốn, đây là một loại phù chú phong ấn cấp thấp tên là Phong Linh Chú, tác dụng duy nhất là ngăn chặn dòng chảy linh lực khiến tu sĩ không thể sử dụng trong một khoảng thời gian nhất định, tùy vào độ thành thục vào linh lực chịu tải mà nó có thể phong cấm từ một khắc cho đến vài năm, tất nhiên phù chú cấp thấp nên uy lực cũng không cao, muốn phong cấm Trúc cơ tu sĩ là không thể nào, ngay cả với những sơ cấp tu sĩ thì nếu có linh lực hùng hậu cũng có thể công phá trực tiếp phong ấn này, nhưng đối với Triệu Thiên Bình thì phù chú này đã đủ dùng.

Tự phong ấn có thể nói là một suy nghĩ khá táo bạo mà nó nghĩ ra, nguy hiểm ẩn chứa khi không sử dụng được linh lực thì không cần phải nói, hơn nữa trong lúc bị phong ấn cũng không thể thu nạp linh khí được, hiệu quả theo nó nghĩ là có thể bức ra được tiềm lực chiến đấu của cơ thể, nhưng chưa được thử nghiệm lần nào nên Triệu Thiên Bình không quá chắc chắn, mọi thứ đều phải thử nghiệm.

Loay hoay nửa canh giờ Triệu Thiên Bình mới vẽ ra được một tấm Phong linh phù như ý, linh lực khống chế vừa đủ để phong ấn tu vi trong khoảng một ngày. Sắp xếp xong mọi thứ nó mới tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai thử nghiệm suy nghĩ của mình.

Cự Nham Hùng là loài thường sống ở ven dòng Vô Căn Hà, nhớ lúc trước khi còn vất vả vượt qua thử thách thì Triệu Thiên Bình đã gặp mặt loài này mấy lần, có thể nói trong tất cả các loại thú dữ mà nó từng gặp thì Cự Nham Hùng là thứ mà nó ngán nhất, sợ đụng chạm nhất.

Một con gấu loài này khi trưởng thành có thể to như căn nhà, nói về sự mạnh mẽ thì trừ hai chủng thú vương ra trong núi này không loài thú nào có thể địch lại, sự khó chịu của nó không chỉ nằm ở sức mạnh mà còn nằm ở môi trường hoạt động của nó. Khi vượt thác, gặp một con thú nào nếu không địch lại Triệu Thiên Bình có thể đơn giản nhảy xuống nước, khó hơn thì lặn xuống sâu một chút là có thể cắt đuôi, nhưng khi gặp loài này thì dù dưới nước hay trên bờ nó cũng đi được, cho dù là leo lên cây thì nó cũng có thể rượt theo tận mông, cho nên mỗi lần như thế Triệu Thiên Bình chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng.

Cũng may mắn là khi còn dưới núi nó đã chuyên tâm luyện tập chạy trốn nếu không thì lúc này cả xương cũng chả còn.

Hôm nay Triệu Thiên Bình lại gặp một con Cự Nham Hùng to lớn, toàn thân lông đỏ như tương nham, con cự thú đang tùy ý uống nước bên bờ sống.

Có thể nói trong núi này nó có thể xưng bá cũng không quá, những tồn tại thú vương thì chẳng quan tâm so đo đến chúng, mà những loài thú cấp thấp nhìn thấy chúng thì tránh xa, nhưng hôm nay lại có một kẻ nhảy ra khiêu khích.

Nhìn thấy cự hùng này, Triệu Thiên Bình vừa sợ vừa kích động, ám ảnh lúc trước bị rượt chạy có thể nói là chưa hề xóa nhòa, nhưng không thể phủ nhận là cự hùng đáng giá để rèn luyện một hồi.

Nói không ngoa so với đàn sói hôm qua thì con cự hùng này khủng bố hơn nhiều. Nếu hai bên đánh nhau, đơn giản cự hùng chỉ cần mỗi con một tát thì lũ sói tan đàn ngay, mà răng nanh móng vuốt của lũ sói có sắc bén tới đâu cũng khó mà xuyên qua được lớp da dày thịt béo của nó, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy lực bất tòng tâm rồi.

Hít thở một hơi sâu, Triệu Thiên Bình lấy ra tấm Phong Linh Phù dán vào vị trí hạ đan điền. Tấm phù nhanh chóng tan biến, chỉ để lại phù văn sáng chói của chú văn, sau khi chú văn xoay vòng được chín chu thiên mới từ từ ảm đạm.

Khi ánh sáng tan hết, chỉ thấy ở vị trí đan điền hiện liên hình ảnh Phong Linh chú đỏ như máu, cùng lúc đó Triệu Thiên Bình cảm nhận được linh lực trong cơ thể dần đình chỉ hoạt động, khi phù chú khắc vào thịt thì cũng là lúc mất đi cảm giác với linh lực trong cơ thể.

Một thời gian dài sử dụng linh lực để luyện công, bây giờ bỗng dưng mất đi cảm giác khiến Triệu Thiên Bình hít thở bỗng chống không thông, phải tốn nửa khắc sau nó bình ổn được hơi thở tự nhiên.

Đây là tác dụng phụ lớn nhất của Phong Linh phù, khiến người bị phong ấn không thể cảm giác được linh lực.

Thực chất không phải chỉ mình Triệu Thiên Bình mới nghĩ ra được cách này, cũng khá nhiều kẻ có thể coi là cuồng chiến đã dùng cách phong bế linh lực để tăng cường khả năng chiến đấu, cũng vì vậy dần dà có người đã phát minh ra một loại đan dược khắc phục được nhược điểm của Phong Linh phù, gọi là Bế Linh đan, có tác dụng phong bế linh lực nhưng vẫn có thể vận hành linh lực tu luyện. Loại linh đan này có cơ sở xuất phát từ Phong Linh phù, không phải hàng cao cấp gì nhưng khổ nỗi Triệu Thiên Bình lại chưa bao giờ tiếp xúc qua luyện đan, trong tông phái lại không bán loại linh đan dị loại như vậy, muốn có thì phải tự chế hoặc dùng linh thạch thuê đan sư luyện giúp một lò.

Nghĩ đến đây Triệu Thiên Bình khẽ cảm khái, chắc phải tự thân học chút công phu luyện đan thôi.

Khi hơi thở đã ổn định, Triệu Thiên Bình bắt đầu tiến gần đến Cự Nham Hùng.

Thấy có động tĩnh, con cự hùng đang uống nước bỗng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Triệu Thiên Bình nó liếc một cái như khinh thường rồi cúi đầu tiếp tục uống nước.

Động vật thường là vậy, chỉ khi đói hoặc cảm thấy nguy hiểm, khiêu khích mới chủ động tấn công, còn bình thường nó lười để ý ngươi. Hiển nhiên con gấu này đã ăn no, mà trong mắt nó thì thấp bé như con người trước mặt chẳng thể gây được nguy hiểm gì đến nó cả.

Thấy con cự hùng chả thèm quan tâm đến mình, Triệu Thiên Bình hơi bực bội, nó nhặt một hòn đá lên rồi ném về phía cự hùng.

Bộp!

Con gấu bị quăng trúng thì quay lại trừng mắt lên gừ một tiếng, nhưng chốc lát sau nó lại quay xuống uống nước. Có vẻ như khiêu khích của Triệu Thiên Bình chả là gì với nó cả.

Lúc trước thì rượt Triệu Thiên Bình chạy muốn té ra quần, mà bây giờ con Cự Nham Hùng này lại khinh thường không thèm nhìn khiến nó nghiến răng nghiến lợi:

- Ngon, mi được.

Triệu Thiên Bình lại nhặt một hòn đá khác to hơn nặng hơn lên rồi nhìn con gấu nở ra nụ cười có chút đê tiện, rồi dùng lực phóng vút đi đồng thời hét lên:

- Này thì chảnh với ta!

Vù…

Viên đá đá bay với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã bay thẳng vào vị trí giữa hai mông con gấu.

Bốp!

Graoooo…

Con gấu gào lên quái dị mà nhảy dựng lên.

Triệu Thiên Bình thấy vậy ôm bụng cười đến đổ nước mắt:

- Ha ha ha… ha ha…

Chỉ chốc sau nó phải dừng cười, vì có một cặp mắt đỏ long sòng sọc đang chằm chằm nhìn mình.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cự hùng khiến Triệu Thiên Bình thấy lạnh xương sống, nhưng nó vẫn cố trấn tỉnh vẫy tay khiêu khích:

- Nhào đến đây cưng!

Ầm…

Cự hùng điên tiết dậm mạnh chân khiến cả đại địa như run rẩy rồi lao thẳng về phía Triệu Thiên Bình.

Bành…

Một cái tát trời giáng phóng ra. Mặc dù đã chuẩn bị phòng thủ tốt nhưng Triệu Thiên Bình vẫn bị tát bay ra mấy trượng, đến khi lưng đập vào một gốc cây mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.