Triệu Thiên Bình giật mình tỉnh lại, đầu óc nó mụ mị như vừa trải qua giấc ngủ dài. Thật sự choáng váng, cảm giác xen lẫn hư hư thực thực khiến nó chưa thể tỉnh táo kịp.
Nó định thần nhìn lại thì phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá giữa một căn phòng cực rộng. Ngồi bên giường là một bà lão dáng vẻ đã ngoài bảy mươi nhìn nó mỉm cười.
Triệu Thiên Bình mơ màng hỏi:
- Đây là đâu ạ, bà là ai, tại sao cháu lại nằm ở nơi này.
Bà lão mỉm cười hài hòa với giọng nói nhẹ nhàng:
- Con không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?
Triệu Thiên Bình bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, hôm đó nó đang trong rừng luyện tập, đúng rồi, sau đó đã xảy ra việc giao đấu kia, rồi những chuyện sau đó. Triệu Thiên Bình nghĩ đến vị sư huynh đã hy sinh kia mà thất thần một chặp, sau một lúc nó tỉnh táo lại rồi trả lời:
- Con chỉ nhớ đã vấp ngã trong rừng, chắc là bà đã cứu con về đây sao?
Bà lão gật gù:
- Chính ta mang con đến đây, còn nhớ gì sau đó nữa không?
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một lát nhưng mọi thứ dường như mơ hồ trống rỗng, nó lắc đầu nói:
- Dường như con đã ngất đi rất lâu, nhưng chẳng thể nhớ được gì. À phải rồi, trông bà rất quen thuộc, có phải chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng con chẳng nhở gì cả.
Bà lão hài lòng cười:
- Thấy quen là tốt, thấy quen là tốt rồi. Thật ra ta và con đã gặp nhau trong mộng.
Triệu Thiên Bình kinh ngạc:
- Trong mộng, sao có thể?
Bà lão vỗ vai Triệu Thiên Bình ý bảo nó đừng kích động rồi nhẹ nhàng bảo:
- Giấc mộng không phải lúc nào cũng có thể nhớ ra được. Con hãy nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này nên bế quan tĩnh tâm để tìm lại giấc mộng vừa qua, nó sẽ giúp con có những thu hoạch không ngờ. Sau khi nhớ ra tất cả, chúng ta lại nói chuyện.
Nói đoạn bà lão chỉ vào mâm trái cây cùng nước ở cái bàn gần đo rồi hư vô tiêu thất. Triệu Thiên Bình sững sờ chút xíu rồi vớ lấy mớ trái cây mà ăn lấy ăn để. Không biết đã trải qua bao lâu, nhưng nó thật sự rất đói, đói đến lả người. Kể từ khi tu luyện nó chưa bao giờ đói bụng đến độ này.
Giải quyết được cái dạ dày, Triệu Thiên Bình nhớ lại lời bà lão nói mà bắt đầu bế quan tĩnh tâm hồi tưởng lại giấc mộng mơ hồ vừa qua.
Tâm ý dần dần yên tĩnh, những cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc dần dần tìm tới. Cả tinh thần đều chìm đắm vào những cảnh tượng được tái diễn, nhưng lúc này Triệu Thiên Bình cảm nhận được sự khác lạ. Những lúc hồi tưởng ký ức bình thường hoặc giả nhớ lại một giấc mơ nào đó thì chỉ là những cảnh tượng vụt thoáng qua mà thôi, còn lúc này, khi nó hồi tưởng lại giấc mộng kia thì mọi thứ dường như xảy ra một lần nữa, vẫn là cảnh tượng đó nhưng lúc này không đơn giản chỉ là nhìn lại mà cảm nhận đến từng chi tiết nhỏ nhất một cách rõ ràng.
Chẳng hạn như lúc nó giao đấu với những người khác trên Đồ Ma Sơn, từng chiêu thức, từng hành động thậm chí từng cử chỉ cảm xúc không chỉ của mình nó mà của tất cả các nhân vật ở đó đều có thể cảm nhận được chi tiết. Điều này khiến Triệu Thiên Bình thật sự không ngờ đến, nếu chỉ hồi tưởng lại bản thân mình trong ký ức bình thường nó sẽ học được một thì việc hồi tưởng lại giấc mộng kì dị này giúp nó học được mười, được trăm.
Một lợi ích to lớn khác là nó không chỉ học được mỗi kiếm thuật mà còn nắm bắt được vô số chiêu thức của các loại binh khí khác. Mặc dù nó chỉ thích quyền cước và kiếm pháp nhưng hiểu biết thêm thật nhiều loại binh khí và cách thức chiến đấu khác cũng giúp nó tăng thêm rất nhiều vốn hiểu biết võ học, sẽ có lợi ích to lớn nếu phải xảy ra giao đấu sau này. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thêm nhiều kiến thức cũng chẳng có hại gì. Triệu Thiên Bình chỉ cảm thấy hơi tiếc một điều, đó là trong mộng cảnh chỉ có võ công mà không có tu chân đấu pháp, nhưng dù sao nó cũng rất tích võ học, như vậy cũng coi như đủ rồi.
Triệu Thiên Bình có thể khẳng định không phải tự nhiên mà nó mơ thấy giấc mơ như thế, đó chắc chắn phải là một loại thuật pháp hay thần thông thâm áo nào đó mà nó được may mắn được cảm nhận, chắc hẳn có liên quan đến bà lão kia, tạm thời chưa làm rõ được nhưng sau này bà ấy sẽ giải thích cho nó, còn bây giờ nó phải hấp thu hết những kinh nghiệm kia để nâng cao thực lực chính bản thân mình. Đó không chỉ là kho tàng võ học phong phú mà còn thành tựu về mặt tâm tính với những kinh lịch trải qua.
Triệu Thiên Bình tốn gần ba ngày mới hồi tưởng hết, lại thêm bảy ngày diễn luyện, tổng cộng là mười ngày thì tiêu hóa hết những thu hoạch, biến tất cả những thứ hiện hữu trong mộng cảnh trở thành bản lĩnh thật sự của mình. Tiêu tốn thời gian khá dài nhưng Triệu Thiên Bình cảm thấy vô cùng hài lòng, bản thân nó khá là hiếu kì với loại thuật pháp kì ảo này.
Ngày tiếp theo, bà lão lại xuất hiện. Triệu Thiên Bình thấy bà thì khom người bái tạ rồi chờ đợi phân phó, bà lão hài lòng gật đầu rồi gọi nó:
- Theo ta nào.
Triệu Thiên Bình ngoan ngoãn bước theo sau lưng bà lão, vừa đi nó vừa hỏi:
- Lão thái thái, con đã ở đây bao lâu rồi?
Bà lão lắc đầu:
- Ta cũng không rõ, người già nên hồ đồ, nhưng chỉ khoảng một hai tháng gì đấy thôi, không tốn bao lâu đâu.
- Một hai tháng…
Triệu Thiên Bình nghe mà giật mình, một giấc mộng thôi mà tốn thời gian lâu như vậy. Mặc dù có thu hoạch phong phú nhưng thời gian này cần phải chuẩn bị cho Tam luận hội sắp đến, chẳng biết mấy vị sư huynh biết được nó hao phí mấy tháng sẽ trách cứ nó thế này nữa.
Bà lão cười khẽ:
- Vào Mộng Đạo Thuật thì thời gian sẽ trôi qua vùn vụt chẳng thể lường được.
Triệu Thiên Bình lần đầu tiên nghe thấy đạo thuật này, nhưng vì hiếu kì nên cũng gặn hỏi:
- Liệu con có thể…ừm học được Mộng Đạo Thuật đó không, nó thật sự huyền diệu.
Bà lão nhìn nó một lát rồi khẽ thở dài:
- Mộng Đạo Thuật là thiên phú thần thông của ta, cũng là thứ duy nhất ta có thể giúp đỡ cho chủ nhân, ta không biết cách truyền dạy. Nhưng nếu con muốn học có thể tự mình bế quan lĩnh ngộ, còn ngộ ra được bao nhiêu và ngộ thành cái gì thì phải xem vào bản thân con rồi.
Triệu Thiên Bình nghe vậy hơi có chút thất vọng nhưng vẫn là vui mừng hơn cả, biết đâu nó lại ngộ ra được thứ gì hay ho. Triệu Thiên Bình tò mò hỏi một câu:
- Chủ nhân của người sao?
Lão bà khẽ nheo mắt hồi tưởng:
- Ta vốn là một gốc cây dại bên đường, dù may mắn được tiên linh chi khí quấn thân vẫn khó có thể tu luyện thành người. Nhưng tạo hóa cho ta gặp được chủ nhân điểm hóa chỉ bảo mới được hưởng kiếp người nguyên vẹn, từ đó nguyện đi theo chủ nhân đến hết đời. Chỉ tiết thân cỏ dại ngoài một môn thiên phú thần thông may mắn thức tỉnh ra thì chẳng còn gì cả nên chỉ có thể trông nhà cho chủ nhân mà thôi. Hài tử, theo ta vào đây.
Hai người đi đến trước một cánh cửa đá nhỏ, bà lão đặt tay lên vuốt nhẹ thì cánh cửa liền mở ra. Bên trong là một không gian tương đối nhỏ, chỉ đặt một cái bàn đá, trên bàn là một cái hộp gỗ cũ kĩ nhìn không thể cũ hơn.
Bà lão nâng hộp gỗ lên rồi thở dài rồi kể tiếp:
- Chủ nhân từ nhỏ đã là kì tài pháp trận, lại tinh thông diễn thiên thuật số tính toán thiên cơ, từ vạn năm trước đã nổi danh khắp nhân giới. Từ vạn năm trước, danh hào Diệu Vân Thần Toán đã chấn động toàn vũ trụ, lúc xảy ra trận đại chiến chính tà thì không những Bạch đế mà cả Ma quân cũng ra sức mời chào nhưng người đều từ chối. Lúc đó người nhìn thấy được thứ người khác không thể thấy được, đó là sự tàn lụi của thế giới này, mà dù có tham gia chiến tuyến nào cũng vô vọng vãn hồi…
Triệu Thiên Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hóa ra tổ sư khai tông lập phái lại là cường giả từ vạn năm trước, hèn gì Lưu Vân Tông có thể sừng sững ở tinh cầu này như vậy, quả thật là được hưởng phúc của tiên hiền quá nhiều.
Bà lão mở hộp gỗ ra. Triệu Thiên Bình tò mò không biết sẽ là thứ gì mà được cất giữ trâng trọng như vậy, nhưng nhìn vào lại chỉ có một mảu đá thô màu sắc hỗn loạn chỉ nhỏ như đầu ngón út, nhìn nó thật sự giống một viên sỏi hay gặp bên bờ suối mà muốn thì có thể hốt một đống.
Nâng niu viên đá xấu xí trên tay, bà lão lại tiếp tục kể:
- Chủ nhân có thể gọi là người gần gũi với thiên cơ nhất nên khi trời đất có dị động người đều có thể cảm nhận được hắc ám dần dần buông xuống, thế giới sẽ diệt vong. Trong trận chiến vạn năm trước, người đã thấy vũ trụ khó có thể cứu được nữa, nhưng người không từ bỏ hy vọng. Sau khi thử nhiều biện pháp tính toán nhưng không thành, người đã dùng biện pháp cuối cùng đánh đổi cả vạn năm tu vi để thi triển Huyết sát hiến tế cấm thuật, cuối cùng cũng tính ra được điểm sinh lộ mỏng manh ẩn hiện trong hai thứ, một là viên đá này, hai là Mộng cảnh của ta. Từ khi Lưu Vân Tông được thành lập thì có rất nhiều người rơi vào Mộng Đạo Thuật nhưng chẳng có ai thành công trước con cả. Ta cuối cùng cũng đợi được ngày này. Hãy nhận lấy.
Triệu Thiên Bình cảm thấy chút mơ hồ, những gì bà lão nói thuộc phàm trù vượt qua hiểu biết của nó, mặc dù có chút hiểu rằng mình sẽ có một trọng trách rất nặng nhưng vì tuổi nó còn quá nhỏ nên không thể ước tính được là nặng như thế nào. Dù vậy, nó vẫn đưa tay lễ phép nhận lấy mẩu đá.
- A…
Triệu Thiên Bình thoáng chút giật mình, vì hòn đá bé xíu này lại nặng vô cùng, phải đến hai trăm cân chứ không ít. Nó mà phản ứng không nhanh chắc đã tuột tay rơi xuống đất, nếu là Triệu Thiên Bình trước kia chắc cũng chẳng thể nâng nổi thứ nặng như thế này đâu. Cẩn thận quan sát một chút nó bèn hỏi:
- Đây là thứ gì ạ, nó dùng để làm gì?
Bà lão cười lắc đầu:
- Ta không biết, ngay cả chủ nhân cũng không biết đó là thứ gì. Chỉ biết nó mang trên mình một tia hy vọng mong manh, sau này con phải tự tìm hiểu.
Triệu Thiên Bình gãi gãi đầu, cảm giác có chút khó khăn, nhưng dù sao ngoài nặng ra thì nó phải có tác dụng kỳ diệu nào đó mới được coi trọng như vây. Dù nó có giống phế vật thì Triệu Thiên Bình cũng không nghĩ bà lão sẽ gạt nó, thứ nhất chẳng có lợi ích gì, mà nó vừa hưởng lợi qua Mộng Đạo Thuật, hơn nữa bản năng cũng chẳng khiến nó nghi ngờ điều gì cả.
Đang lúc nó nữa hiểu nữa không mông lung mơ hồ, bà lão lại đưa cho nó một tờ giấy rồi nói:
- Đây là một tấm Phong Thiên Thần Phù, đặt nó lên bàn tay rồi đưa linh lực vào kích hoạt thì phù ấn sẽ ẩn vào bàn tay tạo nên một không gian thứ nguyên, tuy không được lớn nhưng chắc đủ cho con sử dụng, sau này tu vi con tăng tiến có thể cải tạo qua để tăng trưởng không gian cho nó. Đây coi như là quà gặp mặt.
Triệu Thiên Bình nghe thấy mấy chữ không gian thứ nguyên thì mắt sáng mở lớn, thứ này thật ra nó thèm thuồng từ lâu, sau khi nói đa tạ với bà lão, nó không khách khí nhận lấy tấm phù rồi nắm chặt, sau đó dùng linh lực kích hoạt. Tấm phù ngay lập tức bốc cháy, nhưng thần kỳ thay lại không tạo ra cảm giác nóng bỏng gì, mà điều kì lạ là sau khi thần phù cháy thì những phù văn trước đó dần dần khắc vào lòng bàn tay nó rồi mờ đi. Sau khi tấm phù cháy hết thì phù văn cũng biến mất, chỉ còn một chấm đỏ ở giữa lòng bàn tay như vết côn trùng cắn vậy.
- Tập trung ý thức vào điểm son trên tay thì có thể lấy ra hoặc bỏ vào đồ vật bất kỳ, chỉ cần không có linh hồn là được.
Triệu Thiên Bình thầm nhủ hóa ra cái này là không gian thứ nguyên vô sinh, vì không tồn tại linh hồn pháp tắc nên nó không thể cho vật sống vào được. Trong không gian này có hai cái ngọc phù, Triệu Thiên Bình chưa kịp lên tiếng hỏi thì bà lão đã giải thích:
- Trong đó có hai ngọc giản, một là Diễn thiên thần thuật, tuyệt học gắn bó cả đời với chủ nhân, muốn tu luyện phải có yêu cầu thiên phú tốt ở khả năng tính toán và học hỏi cũng như linh hồn. Ngọc giản còn lại ghi chép về Diệu Vân Thao Thiên Bí Pháp, là bí pháp độc môn do chủ nhân sáng chế, chưa từng truyền dạy cho ai. Thao Thiên Bí Pháp sẽ giúp con chống đỡ được kiếp nạn sắp đến của Lưu Vân Tông, còn việc truyền dạy nó cho ai con phải cân nhắc thật kĩ, thấy xứng đáng hãy truyền dạy. Còn Diễn thiên thần thuật thì tuyệt đối không được cho bất kì kẻ nào biết được, nếu không con sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Triệu Thiên Bình nghe đến kiếp nạn của Lưu Vân Tông thì bỗng tự dưng nhớ đến hắc y nhân trong rừng nọ, dù tu vi của gã không đến nỗi mạnh nhưng chắc có liên quan đâu đây. Còn vấn đề truyền dạy thì nó không hiểu lắm là nguy hiểm do đâu nên để chắc chắn nó bèn hỏi lại:
- Tại sao lại nguy hiểm ạ?
Bà lão lâm vào hồi tưởng một chút lại kể:
- Từ xa xưa, rất lâu rất lâu trước kia thì vũ trụ này vẫn rất an toàn. Cho đến khi vũ trụ này bị ngoại giới xâm nhập, linh hồn pháp tắc bị xáo trộn, hồn thuật bắt đầu xuất hiện thì nguy cơ diệt thế bỗng nhiên hiện hữu. Qua từng thời kỳ, linh hồn pháp tắc càng lúc càng hỗn loạn, đến đỉnh điểm là trận chiến vạn năm trước, linh hồn pháp tắc gần như bị phá hỏng, hồn thuật càng nhuốm mùi tà ác. Những điều này là do chủ nhân tính toán được, nhưng ngài không thể biết kẻ nào đứng sau chuyện này. Có điều không may là ba ngàn năm trước khi dùng Diễn thiên thần thuật kết hợp với huyết sát hiến tế tính toán hắc thủ sau màn dù thành công nhưng cũng để lại dấu vết, nên nếu con hiển lộ Diễn thiên thần thuật với bên ngoài rất có khả năng sẽ để lại manh mối cho thứ nguy hiểm biết.
Hồn thuật, đây là lần đầu tiên Triệu Thiên Bình nghe đến thứ này, có vẻ như nó liên quan đến linh hồn, nhưng tại sao nó chưa từng nghe qua, ngay cả sư phụ nó cũng khẳng định chẳng có loại thuật nào liên quan đến linh hồn. Việc này thật kì lạ, sau này nó phải lưu ý việc này.
Khi nghe được hết những lời của bà lão, Triệu Thiên Bình cảm giác hơi nặng nề, nó còn rất nhỏ, tại sao tự nhiên lại mọc ra cái trọng trách như vậy. Thật giống như trong mộng, có lẽ vượt qua mộng cảnh thì nhận trọng trách này cũng có lí của nó, thôi thì giống như lời sư phụ nó đã từng nói, có duyên, việc này tùy duyên vậy. Nhưng Triệu Thiên Bình lại chẳng nhận ra là mình có gì đặc biệt để nhận lấy cái trọng trách mà đến lúc này nó vẫn chưa hình dung được nó nặng đến mức nào:
- Con có thể làm được sao?
Bà lão mỉm cười:
- Trong mộng cảnh con có nghĩ mình sẽ làm được sao?
Triệu Thiên Bình trầm mặc giây lát, đúng là Mộng cảnh và thực tại lúc này có quan hệ thật khăn khít. Sẵn nhắc đến mộng cảnh, nó lại hỏi:
- Con có thểm tham ngộ Mộng Đạo Thuật ở đâu ạ.
Bà lão mỉm cười rồi điểm nhẹ một ngón tay vào mi tâm của Triệu Thiên Bình, sau đó nói:
- Ta đã để lại một hạt giống tinh thần trong tâm trí con, chỉ cần co nghĩ đến Mộng Đạo là nó sẽ hiện ra để con tìm hiểu. Nhưng thời gian chỉ có một tháng, sau thời gian đó, hạt giống sẽ tự động tiêu biến. Con không cần phải đặt nặng phải sao chép nguyên si thần thông này, chỉ cần nắm bắt điểm mấu chốt, thậm chí con có thể sáng tạo ra thứ lợi hại hơn.
Triệu Thiên Bình cảm thấy thời gian hơi gấp, nhưng dù sao vẫn có cơ hội nên nó cũng hài lòng. Ngẫm nghĩ một lát nó hỏi:
- Còn việc quan trong kia con phải làm như thế nào?
Thật sự là Triệu Thiên Bình vẫn còn chưa hiểu lắm, giải cứu thế giới nói nghe thì dễ nhưng phải bắt đầu từ đâu, thực hiện những gì, giải cứu khỏi tay ai các kiểu thì đầu óc nó chẳng có một chút dữ liệu nào. Chẳng lẽ nắm trong tay một viên sỏi “không tầm thường” là được sao. Cái quy mô to lớn ở tầm vóc vũ trụ thật sự nó còn chưa thể mường tượng ra nữa. Bà lão thần tình trở nên nghiêm túc:
- Mọi thứ cần con tự tìm hiểu. Con đừng lo lắng, trên bước đường phát triển của mình chắc chắn con sẽ gặp sự việc có liên quan. Một người như con dù vo tình hay hữu ý đều là tảng đá ngăn bọn chúng phá hủy thế giới này. Dù muốn dù không con cũng sẽ chạm mặt. Muốn giành được hy vọng thắng lợi thì phải giữ vững bản tâm không lùi bước, hơn nữa phải nhớ một điều, đây là điều quan trọng mà chủ nhân nhắn nhủ lại, phải kiểm soát được ba đại tai họa, âm phong loạn thiên, huyết sát đọa linh và ám văn diệt thế. Phải nhớ thật kỹ. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta cũng nên đi rồi.
Triệu Thiên Bình sững sốt:
- Người đi đâu ạ?
Bà lão đưa mắt về nơi xa xăm:
- Dù thiên cơ đang dần hỗn loạn, nhưng một kẻ “biết chuyện” như ta nếu còn tồn tại sẽ mang đến nguy hiểm cho con, thiên cơ dù đang dần hỗn loạn nhưng nếu có kẻ chịu trả giá thì muốn biết một vài thứ liên quan vẫn có thể, chỉ có cách xóa đi dấu vết bản thân ra khỏi thế giới này mới mong bảo toàn được bí mật, mới không uổng công một đời của đại nhân. Ta vốn là một gốc cây dại, nay lại quay về với bản thể để sống những ngày cuối đời cũng không có gì tiếc nuối.
- Ta xin lỗi con, dù mới gặp nhưng đã mang cho con gánh nặng. Con đường phía trước có lẽ lắm chông gai mà cô độc. Nhưng thế giới này trông chờ ở sự cố gắng của con. Sinh linh rồi sẽ lạc trong bóng tối vô vọng, mong con hãy làm một tia sáng lúc tuyệt vọng nhất để dẫn đường cho họ. Hãy nỗ lực một lần, ta…xin…cám…ơn….con……..
Những lời cuối cùng thốt lên, thân hình bà lão cũng dần nhạt nhòa, căn phòng hóa thành bụi đất rơi xuống, ánh sáng lịm dần, mọi thứ phút chốc sụp đổ, chỉ còn mình nó đứng đó trầm mặc ngây ngốc.