Về đến nhà, phòng ốc trống vắng như trong dự liệu, không một bóng người.
Không có bóng hình quen thuộc mỗi ngày chạy ra cửa cười nói: “Anh đã về rồi!”
Mới chỉ một ngày Tôn Thanh Hạ đã thấy không quen, đành tự hỏi tự đáp, ừ, đã trở về rồi.
Bật đèn, ánh sáng vàng nhu hòa lan tỏa khắp phòng, hắn mệt mỏi cởi áo khoác, ném lên ghế salon, rồi vào bếp tìm bình nước, chậm rãi nuốt từng ngụm từng ngụm, trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nhớ Diệp Tân giữa mùa đông vẫn cuộn tròn người trên ghế salon, chờ hắn về nhà.
Diệp Tân bận rộn trong bếp làm món cá kho hắn thích nhất.
Diệp Tân tươi cười, cả khuôn mặt như bừng sáng trong bức ảnh hai người chụp chung, đặt trên tủ đầu giường.
Những hình ảnh quen thuộc ngập tràn trí não, cực đáng yêu lại khiến lòng người vui vẻ.
Diệp Tân đến đây ở mới chỉ trong thời gian ngắn, chưa đến nửa năm, nhưng tính cách nhu thuận, ôn hòa đã dần dần dung nhập vào mọi thứ trong căn nhà này. Ngay đến chính hắn dường như cũng đã sớm quen với sự hiện diện của cậu, không thể rời mắt.
Trong phòng vẫn không có bất cứ thanh âm nào vang lên.
Ngoài cửa sổ gió cuốn thổi bay lá xuân, thỉnh thoảng lại có một chiếc ô tô lướt qua vũng nước mưa, khiến nước vẩy tung tóe.
Hắn thậm chí có thể nghe trái tim mình thổn thức gọi hai chữ “Diệp Tân”.
Đáng tiếc, đây không phải là thanh âm mà hắn chờ đợi giờ phút này. Thứ hắn đang đợi…. là tiếng chuông thông báo có cuộc gọi tới.
…
Lúc Diệp Tân tỉnh lại lần nữa, xung quanh cậu tối đen một mảnh. Chịu đựng cơn đau sau gáy, cậu miễn cưỡng giật giật thân thể, phát giác bản thân vẫn bị trói. Cậu cố trấn tĩnh, nhìn không ra bất cứ vật gì liền nhỏ giọng hỏi: “Có ai không?”
Không người trả lời, cậu lại hỏi lại: “Có ai ở đây không?”
Vừa dứt lời, “Tạch” một tiếng, Diệp Tân bị ánh sáng mạnh bất ngờ đâm thẳng vào mắt, chờ đến khi dần thích ứng, cậu thấy Dư Viễn Sơn đứng trước cửa, im lặng nhìn mình, không nói lời nào. Sau đó y quay lưng tính bỏ đi, nhàn nhã thoải mái tuyệt đối không giống tội phạm bắt cóc người.
Diệp Tân nhịn đau, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, nhìn sắc mặt lãnh đạm của đối phương hỏi: “Có gì ăn không? Tôi đói”.
Từ lúc tan tầm đến giờ cậu chưa ăn bất cứ thứ gì, hiện tại đã là nửa đêm, cứ coi như bị bắt cóc thì vẫn phải được ít đồ ăn chứ. Diệp Tân thầm nghĩ, cậu không cho rằng Dư Viễn Sơn đang chơi đùa, trời sáng sẽ thả cậu đi, trong tiềm thức cũng không muốn nghĩ đến Tôn Thanh Hạ, chỉ có thể bình tĩnh chờ đợi.
Dư Viễn Sơn không quan tâm Diệp Tân nói gì, y nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó cởi dây thừng buộc cậu với ghế, nhưng tay chân cậu vẫn bị trói chặt, thắt nút như cũ. Kế tiếp, y đột nhiên khom lưng, xốc ngang Diệp Tân lên vai, chạy lên lầu.
“Ahh! Anh định làm gì?! Thả tôi xuống!”
Diệp Tân hoảng sợ giật mình, thân thể bị Dư Viễn Sơn ôm cố sức giãy dụa, hai chân đạp đạp trên không, hai tay bị trói chặt dùng lực đẩy vào lồng ngực y, nhưng bất đắc dĩ tay chân vẫn bị trói, lực đạo có hạn, cậu bị y túm chặt mang lên căn phòng có giường trên lầu.
Đến giờ phút này Diệp Tân mới bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, ánh mắt Dư Viễn Sơn sâu như xoáy nước, khiến cậu ý thức được bản thân như thịt cá trên thớt mặc người chém giết.
Thân thể vừa bị ném lên giường, Diệp Tân vội vàng lăn lăn, co về góc tường, tránh càng xa Dư Viễn Sơn càng tốt, một dòng suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
Dư Viễn Sơn nhìn toàn bộ động tác chẳng chút ý nghĩa nào của cậu, ngọn đèn hôn ám càng làm khí chất âm lãnh từ y thêm nổi bật.
Mặc kệ Diệp Tân cố sức né tránh, Dư Viễn Sơn ngồi lên giường, chẳng mất nhiều sức đã kéo được cậu lại gần, đè ép cổ tay trắng nõn bị trói bằng dây thừng của cậu lên đầu.
Khi Diệp Tân vẫn còn giãy dụa giữa cơn hoảng loạn, Dư Viễn Sơn đã ngồi lên người cậu, một tay cố định hai tay bị trói của cậu trên đầu, một tay nắm cằm cậu, tỉ mỉ quan sát.
“Kém xa.” Sau một hồi đánh giá, Dư Viễn Sơn bình tĩnh kết luận.
Diệp Tân biết bản thân chẳng có gì có thể so sánh với Trình Viêm, cậu quá mức bình thường, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khổ sở, chua xót. Khóe mắt đỏ dần lên, lời nói của Dư Viễn Sơn văng vẳng bên tai, câu chuyện quá khứ của Tôn Thanh Hạ, sự thâm tình của anh vốn không dành cho Diệp Tân cậu.
Mặc kệ ánh mắt dại đờ đầy bất lực của Diệp Tân, Dư Viễn Sơn cúi người, vươn đầu lưỡi liếm một cái lên khóe mắt đỏ hồng của cậu. Đột nhiên bị xúc cảm ẩm ướt, ấm nóng xa lạ làm cho sửng sốt, Diệp Tân hơi ngẩn người, sau đó là kịch liệt phản kháng.
Dư Viễn Sơn không tốn chút sức lực đè chặt cậu, nhận ra người bên dưới không ngừng giãy dụa, y lần nữa dùng sức siết cằm cậu, hôn xuống.
Có vẻ Dư Viễn Sơn đã hạ quyết tâm, không buông tha tiếp tục truy đuổi môi Diệp Tân, mãnh liệt gặm cắn, một tay bắt đầu cởi quần áo trên người cậu.
Cảm giác bài xích kịch liệt bắt đầu nảy sinh rồi mãnh liệt bùng nổ, Diệp Tân nhớ tới câu nói của Dư Viễn Sơn trước đó, “Hạ thủ từ cậu chính là một kích trí mạng”.
Cậu cho rằng Dư Viễn Sơn rất rất yêu Trình Viêm. Người y phải đối phó là Tôn Thanh Hạ, nhưng phân tích sâu hơn thì Trình Viêm mới thật sự là người quyết định. Chỉ là đến khi tranh đấu tới mức cá chết lưới rách, Dư Viễn Sơn vẫn luyến tiếc thương tổn Trình Viêm. Vậy nên, ngày hôm nay, người nằm ở đây biến thành cậu, Diệp Tân.
Đúng vậy, Diệp Tân cậu vẫn luôn là kẻ thay thế cho người khác.
Nhưng cậu đâu muốn rơi vào giữa khúc mắc của bọn họ bằng cách thức này.
Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, ngay khoảnh khắc Dư Viễn Sơn đưa đầu lưỡi liếm qua, cậu dứt khoát cắn vào môi đối phương một phát thật mạnh.
“Aishh….” Đột nhiên cảm nhận được cơn đau ngoài ý muốn, Dư Viễn Sơn lập tức thối lui, trên cánh môi tràn ra chút máu đỏ thẫm.
Đúng lúc này, dưới lầu xuất hiện tiếng vang cực lớn, hình như có người xông vào, thậm chí không chỉ là một người.
Dư Viễn Sơn nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Tân, khóe miệng nhếch lên tạo thành độ cong rất nhỏ, lạnh nhạt nói: “Tới rồi”.
Y lau máu trên môi mình rồi bôi lên môi Diệp Tân, màu đỏ xinh đẹp đến ghê người. Nhưng động tác này mới làm được phân nửa, cửa phòng đã bị người đá văng, quả nhiên trong dự liệu, cuối cùng cũng chờ được hắn.