- Xét vì từ bao lâu nay, người không hề phạm một lỗi nhỏ nào, ta niệm tình gác lại việc đó, cho người tìm dịp lập công chuộc tội. Ngươi hãy tiếp tục điều khiển Tử Vi đàn chủ lại như cũ.
Tử Vi đàn chủ lạy tạ.
- Đệ tử ghi nhớ mãi mãi ân trọng của sư phó!
Hoán Hoa phu nhân bảo Tường Vân :
- Hãy ghi chú tội lỗi của Nghi Quân vào từ chương, đợi sau này duyệt lại.
Bà hướng sang Bạch Linh đàn chủ :
- Bội Ngọc! Người biết tội mình chưa?
Bạch Linh đàn chủ sợ hãi cúi thấp đầu :
- Đệ tử không rõ mình đã phạm vào pháp điều nào, xin sư phó cho biết!
- Ta đã sai người đi tiếp ứng Nghi Quân, người đã không giúp đỡ gì cho sư tỷ của người, trái lại người còn manh tâm dồn sư tỷ người vào bước đường cùng, người đã thức ngộ điều đó chưa?
Bạch Linh đàn chủ rung rung giọng :
- Đệ tử đến Thành Đô, hay tin nhị sư tỷ bị bọn Táng Hoa môn đánh bại, các danh thủ và bốn nữ tỳ đều bị địch bắt và giết hết, chỉ còn một mình sư tỷ chạy thoát, sau đó lại bị Hắc Thủ Đồ Phu Đồ Thiên Lý và Ác Cái Tiền Bình đuổi theo chặn đánh một trận tơi bời, cuối cùng thì sư tỷ ra sao, đệ tử không được rõ nữa. Đệ tử trình bày sự thật, mong sư phó lượng tình tha thứ!
Hoán Hoa phu nhân cười lạnh :
- Các người là bạn đồng môn với nhau, lại sang sự bất hòa tưởng đâu ta không biết gì cả sao?
Bạch Linh đàn chủ nhìn sang Tử Vi đàn chủ một thoáng đoạn thấp giọng thốt :
- Đệ tử cùng nhị sư tỷ tình như cốt nhục, có bao giờ...
Hoán Hoa phu nhân khoác tay :
- Thôi đi đừng biện hộ. Ta thừa hiểu rồi. Hiện tại Táng Hoa phu nhân đã ra mặt đối đầu với Bách Hoa cốc thực lực của họ vô cùng hùng mạnh, mình không thể khinh thường. Nếu các người không hòa thuận với nhau đồng tâm ứng phó với địch, thì làm sao giành được thế ứng phó với họ?
Trầm ngâm một chút, bà tiếp :
- Các người lui ra đi!
Tử Vi đàn chủ và Bạch Linh đàn chủ cúi đầu cáo biệt lui ra ngoài. Đi ngang qua Bạch Thiếu Huy, Tử Vi đàn chủ khẽ gật đầu ngầm ra hiệu bảo chàng đi theo.
Bạch Thiếu Huy cúi chào phu nhân rồi bước ra theo.
Đến bên ngoài cửa viện, Tử Vi đàn chủ quắc mắt nhìn năm danh thủ mặt tím quát to :
- Các người theo bổn tọa!
Hét xong nàng bước đi thoăn thoắt.
Năm danh thủ lẳng lặng bước theo Bạch Thiếu Huy.
Bạch Linh đàn chủ thất vọng :
- Nhị sư tỷ về đàn đi nhé, tiểu muội không thể tiễn xa hơn!
Tử Vi đàn chủ không đáp dẫn Bạch Thiếu Huy và năm danh thủ đi luôn.
Về đến đàn, Tử Vi đàn chủ chỉ gọi riêng một mình Bạch Thiếu Huy :
- Số hiệu mười chín! Ngươi theo ta!
Nàng bước lên thềm.
Bạch Thiếu Huy biết nàng muốn hỏi chàng về tình hình đã qua, vội bước theo liền.
Đàn chủ không dừng lại nơi khách sảnh, dẫn chàng đi luôn vào hậu viện.
Nơi đó trang trí vô nhã khiết, nhìn thoáng qua Bạch Thiếu Huy biết ngay đó là tư thất của Đàn chủ.
Đàn chủ khoác tay bảo tên nữ tỳ túc trực tại đó lui ra ngoài, đoạn chỉ một chiếc ghế nhìn Bạch Thiếu Huy :
- Xin mời ngồi!
Nàng không xưng hô ra làm sao cả, chỉ nói trống không, làm Bạch Thiếu Huy bối rối vô cùng, chàng ấp úng :
- Trước mặt Đàn chủ tại hạ đâu dám vô lễ!
Tử Vi đàn chủ khẽ điểm một nụ cười :
- Nơi đây chưa bao giờ có một ngoại nhân nào đặt chân đến! Hôm nay đúng là ngoại lệ!
Ngoại lệ! Các ngoại lệ hôm nay dành cho chàng? Và dĩ nhiên ngoại nhân như nàng vừa nói phải là nam nhân!
Thì ra chàng là nam nhân thứ nhất lọt vào tư thất của nàng?
Thấy chàng chưa chịu ngồi, Tử Vi đàn chủ nhìn qua chàng một thoáng buông gọn một cách trống không :
- Đã đến đây rồi là khách, khách thì phải ngồi, có ngồi đàm đạo mới được.
Bạch Thiếu Huy khiêm tốn :
- Đàn chủ đã dậy vậy, tại hạ xin vâng!
Chàng kéo chiếc ghế sang một bên, tránh đối diện với nàng, đoạn khép nép ngồi xuống.
Đàn chủ từ từ đưa tay tháo chiếc mặt nạ da người che mặt.
Bạch Thiếu Huy suýt nữa kêu lên một tiếng hãi hùng.
Trời! Dưới ánh đèn chiếu sáng, Đàn chủ hiện ra với gương mặt thật đẹp, đẹp tuyệt vời! Một gương mặt của lứa tuổi đôi mươi.
Vẻ đẹp của nàng khác hẳn với Hoán Hoa công chúa mà ngày nào chàng gặp trên dòng Hoán Hoa khuê, cũng khác hẳn với vẻ đẹp của Bạch Linh đàn chủ.
Hoán Hoa công chúa có một vẻ đẹp âm trầm, còn Bạch Linh đàn chủ thì sắc sảo hơn. Vẻ đẹp của cả hai mới nhìn thì lộng lẫy vô cùng, song nhìn lâu thì thấy có một cái gì đó lành lạnh, ghê rợn như ẩn chứa sát khí.
Tử Vi đàn chủ vừa oai hùng, vừa ôn hòa, vừa cương nghị, vẻ đẹp đó chỉ có nơi những trang nữ trung hào kiệt.
Thành thật mà nói Bạch Thiếu Huy không khỏi sao động lòng, trước nhan sắc kiều diễm của Đàn chủ. Chàng nhớ lại lúc nào, đưa tay mò vào ngực nàng, lấy các loại thuốc chữa trị thương thế cho nàng, chàng càng bị kích động mạnh.
Tử Vi đàn chủ tháo xong chiếc mặt nạ, nhẹ giọng hỏi chàng nhưng vẫn với cái lối trống không :
- Tại sao ta phải tháo chiếc mặt nạ để chường mặt thật?
Không đợi Bạch Thiếu Huy có ý kiến gì, nàng nói tiếp :
- Có hai nguyên nhân. Thứ nhất ta là chủ nhân, ta tháo chiếc mặt nạ để tỏ rõ ta không phải là Tử Vi đàn chủ khi tiếp khách, tiếp tại nơi đây. Ta là một chủ nhân, không hơn không kém, như mọi chủ nhân của bất cứ gia cư nào. Mà người khách không còn là số hiệu mười chín nữa, khách chỉ là Bạch thiếu hiệp.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Nàng muốn dùng sắc đẹp để lung lạc ta?”
Điểm một nụ cười chàng hỏi :
- Còn nguyên nhân thứ hai?
Nàng thoáng đỏ mặt trước khi nêu nguyên nhân thứ hai, nàng cúi gằm xuống một chút, tiếp nối :
- Nguyên nhân thứ hai là...
Bỗng nàng ngẩng mặt lên, chớp đôi mắt trữ tình bắn tia nhìn nóng bỏng sang chàng, đổi lối xưng hô :
- Mười chín năm qua chưa một nam nhân nào trông thấy gương mặt thật của tôi. Sau chiến dịch Thành Đô vừa qua, tôi bị thương nặng, may nhờ thiếu hiệp giải cứu, tôi nghĩ nên dùng mặt thật mà tiếp chuyện với thiếu hiệp.
Bạch Thiếu Huy vội thốt :
- Việc cứu nạn chữa thương, là phận sự của khách giang hồ, ai ai cũng phải làm thế, đâu phải là một hành động đặc biệt mà Đàn chủ quan tâm?
Tử Vi đàn chủ lắc đầu từ từ đáp :
- Không! Trường hợp của tôi không thể đặt trong thông lệ, bởi tôi là một nữ nhân...
Bạch Thiếu Huy đưa đẩy :
- Thì điều đó có gì lạ đâu! Đàn chủ là bậc cân quắc anh hùng...
Đàn chủ điểm một nụ cười hàm chứa nửa phần ai oán, nửa phần thiết tha chặn lời chàng :
- Từ bao lâu qua, Chúc Nghi Quân này vốn là người lạnh lùng như băng đá, nếu cho rằng tôi không có cảm tình tôi khô khan như mảnh đất cằn cỗi cũng không ngoa. Nhưng kể từ ngày đó, cái ngày thiếu hiệp cứu nạn chữa thương, tôi mới thức ngộ ra mình chung quy cũng chỉ là một nữ nhân, mình vẫn có một con tim như mọi nữ nhân trên đời.
Nàng dừng lại một chút :
- Vĩnh viễn chẳng bao giờ tôi quên cái ơn trọng của thiếu hiệp.
Bạch Thiếu Huy tự hỏi, nàng sẽ đưa chàng đến đâu với cái lối mở đầu câu chuyện bằng cách nhắc nhở mãi chuyện mà chàng chẳng hề nghĩ đến nữa, bởi mỗi lần nghĩ đến là chàng thấy thẹn, dù hành động ngày nào rất hợp lý nhưng xét ra vẫn không ổn về mặt tình, chàng nhìn nàng dọ dẫm một câu :
- Đàn chủ có tâm sự gì?
Một lần nữa Tử Vi đàn chủ chặn lại :
- Tôi đã giải thích với thiếu hiệp là trong cuộc đàm đạo hôm nay tôi không lấy tư cách là một Đàn chủ tiếp xúc với thiếu hiệp, tại sao thiếu hiệp cứ gọi mãi như thế?
Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười sửa chữa :
- Cô nương có điều chi chỉ giáo tại hạ?
Đàn chủ nở một nụ cười tươi, nhướng cao đôi mày một chút nghiêng mặt nhìn chàng :
- Tôi muốn hỏi thiếu hiệp mấy điều, chẳng hay thiếu hiệp có có sẵn sàng cho biết hay không?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Cô nương cứ hỏi, nếu biết làm sao, tôi sẽ đáp làm vậy không dám giấu diếm một điểm nào.
Đàn chủ nghiêm giọng :
- Có đúng Bạch Thiếu Huy là tên thật của thiếu hiệp chăng?
Bạch Thiếu Huy giật mình :
- Thế ra cô nương có ý nghi ngờ tại hạ không phải là người trong gia đình họ Bạch tại đất Cô Tô?
Tử Vi đàn chủ trầm ngâm một chút :
- Thiếu hiệp đến đây chắc có mục đích gì chứ? Từ Cô Tô đến Đô Thành không phải đi một sớm một chiều mà đến nơi vả lại hành trình còn gian nan vất vả?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng?
- Tại hạ đến Thành Đô không ngoài mục đích thưởng ngoạn thủy tú sơn kỳ, vì ham vui trong ngày lễ Hoán Hoa mà thành ra chim lồng cá chậu.
Đàn chủ mắt dò trên gương mặt chàng :
- Thiếu hiệp không phải là người trong Táng Hoa môn?
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Không tại hạ cùng bọn Vương Lập Văn và Kim Nhất Phàm quen nhau chưa được mấy ngày thì bị bắt về Bách Hoa cốc.
Tự nhiên Đàn chủ khó tin được những gì chàng nói, nàng điểm một nụ cười bí hiểm :
- Đã không phải là người trong Táng Hoa môn, thiếu hiệp còn trở lại Bách Hoa cốc làm gì?
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên :
- Lần trước tại hạ theo bọn Vương Lập Văn vào đây là do tánh hiếu kỳ. Nhưng lần này tại hạ bày tỏ thành thật cùng cô nương, chính vì những người đấy mà tại hạ trở lại.
Tử Vi đàn chủ giật mình :
- Thiếu hiệp muốn giải cứu họ? Thiếu hiệp quên rằng Bách Hoa cốc là nơi có muôn ngàn cạm bẫy? Theo ý tôi thiếu hiệp nên tạm thời bỏ cái ý định đó, rời khỏi nơi đây, chờ đợi có một cơ hội thuận tiện.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Đa tạ cô nương đã có lòng lo cho tại hạ, song tại hạ cùng bọn Vương lập văn cùng Kim Nhất Phàn tuy là binh thủ tương phùng chứ không gọi là thanh khí tương đầu, hiện tại họ đã mê thất thần trí, có lẽ nào tại hạ nỡ khoanh tay để mặc họ để quản thúc mãi mãi ở Bách Hoa cốc?
Đàn chủ khẽ cau mày :
- Không phải tôi dám khinh thường thiếu hiệp, nhưng dù thiếu hiệp có võ công tuyệt đến đâu, thiếu hiệp vẫn đơn thân động lực, giả sử nếu thoát khỏi nơi đây cũng là điều vô cùng khó khăn rồi, hà huống là việc cứu người rồi đưa bọn cả người thoát đi. Tôi chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội tốt cho thiếu hiệp thực hiện cái tâm nguyện đó.
Bạch Thiếu Huy cười lạnh.
- Cô nương đề cao Bách Hoa cốc thái quá.
Đàn chủ lắc đầu :
- Những gì tôi vừa nói, là tấm lòng thành đối với thiếu hiệp, chứ chẳng có gì khác cả. Thiếu hiệp không nên mạo hiểm, chứ chẳng có ý gì khác cả. Vạn nhất, sự tình bị phát giác thì tôi không còn cách nào giải cứu thiếu hiệp được.
Giọng nói của nàng thành thực quá, thái độ của nàng tha thiết quá, Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Nàng đã dành cho ta nhiều tình cảm đến thế à?”
Chàng khoác tay :
- Tại hạ không dám ước vọng sự tiếp trợ của cô nương, bất quá tại hạ phải hành động theo tâm nguyện, cho trọn tình bằng hữu, còn như sự thành bại ra sao, thì mặc cho định mệnh sắp bày.
Tử Vi đàn chủ u buồn ra mặt :
- Nếu tôi không tiếp trợ thiếu hiệp thì hy vọng rất mong manh.
Nàng trầm ngâm một chút rồi tiếp :
- Chúng ta không phải là một đôi bằng hữu giao tình thân mật, song tôi biết rõ nếu không cứu được bọn Vương Lập Văn thì chẳng khi nào thiếu hiệp chịu rời khỏi Bách Hoa cốc, mà tôi thì không hề phản bội sư phó.
Tuy nhiên tôi sẽ tìm cách giúp thiếu hiệp hoàn thành tâm nguyện. Nàng nhìn ra ngoài trời tiếp :
- Đêm đã khuya lắm rồi, thiếu hiệp về phòng nghỉ ngơi, mình sẽ bàn lại vấn đề này lại!
Bạch Thiếu Huy đứng dậy vòng tay chào biệt.
- Đa tạ cô nương!
Tử Vi đàn chủ mang chiếc mặt nạ vào như cũ, đoạn dặn dò :
- Bất cứ việc gì thiếu hiệp không nên vọng động nhé! Phải y theo sự sắp đặt của tôi mới được!
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Cô nương yên trí!
Chàng bước ra ngoài, thấy hai tiểu tỳ đứng tại bậc thềm, chúng tỏ vẻ kinh dị khi trông thấy chàng, chàng không cần chú ý đến chúng, cứ thẳng đường bước nhanh về phòng.
Số hiệu mười tám tức Vương Lập Văn đã ngủ say.
Chàng nghe trong mình mệt mỏi, lên giường đánh một giấc đến sáng.
Ngày kế đó, là một ngày cuối tháng tư, toàn thể nhân số trong Bách Hoa cốc có vẻ bận rộn khác thường, như chuẩn bị một công cuộc gì quan trọng lắm.
Quang cảnh nơi đây cấm hẳn mọi người bị quản thúc như chàng rời khỏi phòng, vì chàng muốn giữ hành tung bí mật nên không dám bước ra ngoài, chỉ nằm ỳ trong phòng, mà lòng thì bồn chồn lo lắng. Nếu cứ như thế này mãi thì chàng làm sao dò xét địa thế trong cốc, hoạch định chương trình giải thoát cho bọn Vương Lập Văn.
Phàm những việc như vậy phải hành động gấp, nếu dây dưa thời gian, biết đâu chẳng có những sự bất ngờ xảy ra, tạo nhiều khó khăn trở ngại?
Ngày thứ hai đã qua. Ngày thứ ba lại đến, mồng một tháng năm. Kinh nghiệm cho biết mỗi lần có tiếng động như vậy, là có cuộc tập hợp tại Tử Vi đàn, và những người ở các gian phòng khác đã kéo nhau đi.
Chàng và Vương Lập Văn cũng phải đi họp như những người khác.
Mang số hiệu mười chín chàng phải đứng sau Vương Lập Văn kẻ trước người sau rời khỏi phòng đến thẳng đàn.
Sau chiến dịch Thành Đô, số danh thủ chỉ còn lại có sáu người kể cả Bạch Thiếu Huy, chàng và năm người kia phân ra đứng hai bên thềm chờ lệnh.
Không bao lâu, Đàn chủ xuất hiện, theo sau có bốn thiếu nữ vận áo tím.
Đàn chủ cùng bốn thiếu nữ xuống bậc thềm, bọn danh thủ áo tím như ngày nào nối tiếp sau bọn thiếu nữ, lặng lẽ bước đi.
Đoàn người vượt qua hai ngọn núi, đến một khoảng đất trống, nơi đó là Diễn võ trường của Bạch Thiếu Huy, bốn phía có vách đá bao bọc.
Nơi một góc diễn võ trường, có một cái đài kết hoa trương gấm rực rỡ, giữa đài có một bàn hương án, sau hương án có một ghế bành bọc da hổ.
Tử Vi đàn chủ tiến đến cạnh đài phía tả, dừng chân lại. Bốn thiếu nữ phân thành hàng hai, đứng phía sau, sáu danh thủ cũng phân thành hàng hai đứng phía trước.
Một lúc nữa, một đoàn người khác tiến đến, vận y phục đen, đi đầu cũng là một thiếu nữ ngực áo có thêu chim phụng hoàng, kế thiếu nữ là bốn sử nữ, sau cùng là hai mươi võ sĩ.
Đoàn người đó dừng lại bên cạnh đài về phía tả, sau đoàn người của Tử Vi đàn chủ.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
- “Nàng này cũng là Đàn chủ đây! Hôm nay chúng cử hành đại lễ gì mà quy tụ nhiều Đàn chủ đến thế? Xem ra long trọng quá”.
Đoàn nào cũng như đoàn nào, đến nơi rồi, đều giữ im lặng hoàn toàn, không ai nói ai tiếng nào, tưởng chừng họ là những kẻ quá xa lạ nhau.
Họ chờ đợi!
Không lâu sau, tám thiếu nữ phân làm bốn cặp, xuất hiện, chúng vận cung trang, mỗi nàng cầm một món riêng biệt, gồm lư hương, bửu kiếm, cờ lệnh, phất trần, quạt ngọc, như ý lượng thiên xích.
Chúng từ từ tiến đến diễn võ trường, dẫn đầu là một chiếc kiệu gấm màu xanh. Kèm hai bên kiệu là Thu Vân và Tường Vân.
Thoáng nhìn qua Bạch Thiếu Huy cũng biết ngay người ngồi trong kiệu là Hoán Hoa phu nhân.
Kiệu đến trước đài, phu nhân bước xuống, Thu Vân và Tường Vân đưa bà lên đài, ngồi xuống chiếc ghế bành da hổ.
Bà ngồi xuống xong, ba đoàn người bên dưới lần lượt lạy chào ra mắt, rồi đâu ngồi về vị trí đó.
Kế tiếp sau đó, một đoàn thiếu nữ gồm tám người, vận áo xanh, phò một vị thiên kim tiểu thư đó chính là Hoán Hoa công chúa.
Có lẽ tất cả hội tề đông đủ, cho nên Tường Vân rời chỗ đứng, bên cạnh phu nhân, bước ra trước hương án, dõng dạc truyền lệnh :
- Tấu nhạc!
Từ trong các bụi hoa quanh Diễn võ trường, tiếng nhạc khí đủ loại trỗi lên, vang dội.
Nhạc khí vừa trỗi, từ nơi cửa sơn cốc, một lão bà đầu bạc như bông, vận áo màu tro xuất hiện, thắt giâu lưng ngu sắc, tay cầm trượng màu vàng, đầu trượng chạm hình chim cưu.
Sau lưng lão bà có hai đội thiếu nữ, vận áo hoa, nối đuôi cá thành hàng một, tiến đi như một con rắn dài thong thả trườn mình.
Những thiếu nữ đó vào trạc mười sáu mười bảy, nàng nào cũng xinh đẹp, nơi bờ vai nhô lên hai chuôi trường kiếm, giắt chéo nhau phía sau lưng.
Đến trước đài lão bà dừng lại.
Bọn thiếu nữ bằng một động tác cực kỳ ảo diệu, tản hàng ngay, lập thành mười tiểu đội, mỗi đội gồm mười người, dưới quyền điều động của một tiểu đội trưởng, ngực áo có thêu hoa vàng.