*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Khụ khụ khụ.”
Lão tú tài chỉ thích ở trong thôn, không thích môi trường ồn ào ở thành phố. Nghe thấy Chu Mộc muốn chuyển nhà, ông lão giật mình.
“Phương thức liên lạc của cậu bé hay viết thư cho Chi Chi không phải là bị cậu giấu đi rồi hay sao. Chi Chi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cậu cứ làm quá lên có khi lại làm con bé hiểu chuyện ra đấy.”
Chu Mộc thở dài: “Nhưng tôi vẫn cứ lo lắng. Từ khi đi học quân sự về, Chi Chi không còn vui vẻ như trước nữa.”
Chỉ để lại Chu Mộc một mình trong sân.
Phòng ngủ của lão tú tài sáng đèn, sau đó ánh sáng lại mất đi.
Ngoài sân nhà, Chu Mộc, lão hổ3và con rắn - ba con thú dữ mỗi người một góc. Không gian tĩnh lặng không một ngọn gió.
Trời còn chưa sáng, mới qua được nửa đêm. Chi Chi bị bố đánh thức vì Tiểu Phong sắp sinh rồi. Bởi vì sắp sinh nên chỗ ở của Tiểu Phong được xếp ở sân sau nhà.
Ông nội cũng dậy rồi.
“Trên sách có nói rồi. Thiếu nữ độ tuổi này rất nhạy cảm. Cậu càng gặng hỏi, con bé càng không muốn nói ra. Chúng ta cũng nên cho con bé có không gian của riêng mình.”
Nhìn Chu Mộc vẫn còn u sầu, lão tú tài nói tiếp: “Chúng ta làm sao có thể chăm sóc cho con bé cả đời được. Bây giờ mới là đi Tây Hồ2học mà cậu đã như này rồi, sau này nếu phải đi Đại Kinh thì sao? Hoặc là đi nước ngoài?” Lão tú tài đặt miếng sứ vỡ xuống, nhìm chăm chú Chu Mộc.
Chu Mộc không nhìn lão tú tài mà đưa mắt về hướng phòng ngủ của Chi Chi, tay vuốt ve đầu của Nhị Hổ.
Im lặng một lúc ông mới mở miệng: “Ông không biết con người ở cái xã hội này xấu xa đến mức nào đâu. Tôi không nỡ để con bé chịu một chút thương tổn nào. Miếng sứ ông cầm trên tay ấy, vỡ rồi thì còn lắp lại được. Nhưng dù sao nó cũng sẽ không được nguyên vẹn như ban đầu. Nhưng con người thì khác. Khi đã "vỡ" ra rồi3thì không thể "lắp" lại được nữa.”
“Cũng đâu có phải bảo cậu không quan tâm con bé nữa. Con bé đi Tây Hồ chúng ta vẫn có cách để quan tâm, chăm sóc. Nhưng sau này đi nơi khác thì sao? Chúng ta nên để cho con bé học được cách độc lập giải quyết vấn đề, cũng như chúng ta phải học cách buông tay.” Lão tú tài cất những miếng sứ vỡ đi, nhảy xuống ghế, đi trở về phòng mình.
Ánh trăng rất sáng, chiếu rọi xuống chiếc chuồng sau nhà.
Lúc Chi Chi ra xem, Tiểu Phong hàng ngày vốn rất oai phong, hiên ngang giờ đang nằm trên mặt cỏ, kêu rên.
Chi Chi vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng nghe thấy tiếng kêu của Tiểu9Phong cô như cảm nhận được cảm giác rất đau.
Tiếng kêu liên tiếp làm cô tỉnh ngủ hẳn, mở to mắt nhìn vào bên trong.
Bố cô đang ở trong đỡ đẻ.
Lúc Chi Chi ra xem, Tiểu Phong hàng ngày vốn rất oai phong, hiên ngang giờ đang nằm trên mặt cỏ, kêu rên.
Chi Chi vẫn còn hơi ngái ngủ, nhưng nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Phong cô như cảm nhận được cảm giác rất đau.
Tiếng kêu liên tiếp làm cô tỉnh ngủ hẳn, mở to mắt nhìn vào bên trong.
Bố cô đang ở trong đỡ đẻ.
Lúc này, Chi Chi thấy được hai chiếc chân của ngựa con đi ra trước. Tiểu Phong thở phì phò. Hai chiếc chân kia hình như cũng đang giãy đạp.
Tim của Chi Chi3như nhảy lên tận cổ họng.
Nửa đêm là thời điểm rất yên tĩnh, ánh trăng đang chiếu rọi trên đầu Tiểu Phong. Chi Chi có thể nhìn rõ rằng ánh mắt của nó không còn linh động như trước mà dường như sắp nhắm lại.
Chu Mộc cũng cảm thấy khó giải quyết. Chú ngựa cái này hình như sắp không được rồi, ngay cả bụng của nó cũng không còn động đậy nữa. Cứ tiếp tục thế này thì cả mẹ và con đều sẽ chết mất.
Đúng lúc này, Chu Mộc quyết định kéo rộng tử cung của Tiểu Phong ra, lấy tay kéo chân của ngựa con ra. Cuối cùng cũng thấy được bụng của ngựa cái tiếp tục co thắt, thở từng ngụm một.
Trong đêm, tiếng thở dồn dập rõ ràng.
Một lúc lâu sau cô nghe thấy uỳnh một tiếng. Chú ngựa con chui ra từ bụng mẹ, người ướt sũng, nằm trên bãi cỏ.
Đây là lần đầu tiên Chi Chi nhìn thấy một chú ngựa cái sinh con, cảm thấy quá thần kì.
Tiểu Phong cố gắng đứng dậy tiến đến phía con mình, nhẹ nhàng liếm vết máu trên người con. Ngựa con cũng muốn đứng dậy, nhưng chỉ đứng lên được một chút lại ngã xuống. Tiểu Phong không giúp đỡ mà chỉ lấy đầu cọ cọ con mình. Vì thế ngựa con lại tiếp tục đứng dậy.
Chu Mộc, lão tú tài và Chi Chi đứng bên ngoài chuồng ngựa nhìn thấy hết cảnh này.
Cuối cùng, sau ba bốn lần ngã xuống, ngựa con cũng có thể đứng thẳng dậy. Ngay sau đó nó đi tới bên ngựa mẹ, cúi xuống dưới bụng Tiểu Phong tìm sữa uống...
Không biết từ lúc nào bầu trời dần sáng lên, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng uống sữa của ngựa con.
Chu Mộc đột nhiên thông suốt. Có lẽ ông nên bắt đầu buông tay để Chi Chi tự mình đứng dậy.
Chi Chi thì lại nghĩ rằng Tiểu Phong sinh con thật là vất vả. Không biết lúc sinh mình ra mẹ có vất vả như vậy không. Đột nhiên cô rất muốn vẽ một bức tranh.
Lão tú tài thì lại nghĩ trong nhà lại có thêm một chú ngựa, thật tốt.
Mặt trời từ phía đông bắt đầu nhô lên. Trong thôn cũng bắt đầu vang lên tiếng loa và tiếng chạy bộ của những thợ mỏ.
Chú ngựa con mới sinh dừng lại việc uống sữa, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh...