*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bên trong cũng khá thuận tiện, vừa có thể nghỉ ngơi, đánh bài, ở luôn trong đấy hoặc câu cá luôn.
Chỉ là chỗ đấy không cho khách tham quan bình thường vào.
Nếu các cậu muốn xem thử thì tuần sau tớ dẫn đi.” Đúng lúc này, mẹ của Trần Nhã Kỳ - Dương Vũ Tình đột nhiên họ vài cái.
“À, Nhã Kỳ, con xem xem chỗ sách này để đâu đây?” Trần Nhã Kỳ quay qua nhìn thấy mẹ mình đang cầm cuốn tiểu thuyết cô đang đọc dở, liền vội vàng chạy lại giật lấy, tức giận nói: “Mẹ! Không phải là con đã bảo mẹ đừng đụng vào sách của con sao!” “Cái con này!” Dương Vũ Tình bị con gái to tiếng trước mặt người khác thì cảm thấy quá mất mặt.
Nhưng dù vậy bà cũng không nỡ mắng con gái.
Lúc này, tiếng gõ cửa3vang lên, một người phụ nữ có gương mặt béo tròn ló vào hỏi: “Xin hỏi, đây là phòng 608 đúng không?” Người phụ nữ này nắm chặt cánh cửa, lộ ra bàn tay thô ráp, đầu móng tay còn màu đen, giống như là chưa rửa tay sạch.
Chi Chi đứng ngay ngoài cửa, bèn gật đầu.
Thấy vậy, bà lập tức đẩy cửa bước vào, mỗi tay xách một túi đồ thật to.
Đi ngay sau là một cô bé béo béo cúi gằm mặt, đang ôm chặt chậu rửa mặt.
“Lý Nhị Phán, sao cậu lại đến đây? Không phải là cậu thi trượt rồi sao?” Tiếng hét chói tai này không phải của Trần Nhã Kỳ mà là “người hầu” của cô ta - Trần Di.
Nghe vậy, người phụ nữ kia nở nụ cười tươi giải thích: “Tiểu Nhị nhà cô bị thiếu sáu điểm.
Sau khi bàn bạc với2chồng, bọn cô quyết định đóng tiền vào cho con bé đi học tiếp.
Dù sao cấp hai con bé cũng học ở đây.
Đều là bạn bè với nhau cả.
Cháu cũng là bạn cùng lớp với Tiểu Nhị đúng không.” Trong phòng, Trần Nhã Kỳ, Trần Di và Đỗ Hiểu Nguyệt đều biết Lý Nhị Phán.
Bốn người bọn họ đều học ở đây từ cấp hai.
Vì bố mẹ của Lý Nhị Phán là người đi thu gom đồng nát nên mọi người hay gọi cô là Lý đồng nát.
Mặt Trần Nhã Kỳ nhăn hết lại, cáu giận nói: “Mẹ! Không phải là mẹ nói mẹ sắp xếp cho con vào một phòng ký túc tốt một chút hay sao? Phòng bọn con bây giờ năm người rồi, đồ đạc lại nhiều như này thì biết để đâu cơ chứ!” Dương Vũ Tình cũng không biết làm sao.
Bà chỉ nói là3sắp xếp cho con gái và Chu Chi Chi cùng một phòng thôi.
Bốn người bọn họ đều học ở đây từ cấp hai.
Vì bố mẹ của Lý Nhị Phán là người đi thu gom đồng nát nên mọi người hay gọi cô là Lý đồng nát.
Mặt Trần Nhã Kỳ nhăn hết lại, cáu giận nói: “Mẹ! Không phải là mẹ nói mẹ sắp xếp cho con vào một phòng ký túc tốt một chút hay sao? Phòng bọn con bây giờ năm người rồi, đồ đạc lại nhiều như này thì biết để đâu cơ chứ!” Dương Vũ Tình cũng không biết làm sao.
Bà chỉ nói là sắp xếp cho con gái và Chu Chi Chi cùng một phòng thôi.
Ai ngờ được rằng giờ lại thêm nhiều người như vậy.
Người phụ nữ kia nghe vậy liền gật đầu xin lỗi: “Thật là ngại quá, Tiểu Nhị nhà cô mới nộp9tiền thôi.
Trường cũng vừa mới xếp phòng.
Dù sao đây là phòng sáu người, giờ mới có năm người, vẫn còn một giường mà.
Vẫn có thể cất đồ được.” Từ đầu đến cuối, Lý Nhị Phán đều không nói chuyện, cũng chưa từng ngẩng đầu lên, để mẹ mình làm gì thì làm.
Các bà mẹ thì nói chuyện khá vui vẻ.
Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Chị này, nhà chị đi gom đồng nát là thật à? Như thế thì vất vả lắm nhỉ.”
“Cũng được.
Ít ra so với hồi dưới quê tốt hơn nhiều.
Người ở thành phố lãng phí lắm.
Đồ vẫn còn tốt mà đã vứt đi rồi.
Thật ra nhặt về vẫn có thể dùng đấy.” Mẹ của Lý Nhị Phán rất thoải mái nói về nghề nghiệp của mình.
Vừa nói bà vừa trải ga giường, lau bàn giúp con gái.
Các bà mẹ khác nhìn thấy những đồ vật3bà lôi ra đủ loại màu sắc, trông có vẻ không phải đồ mới.
Dương Vũ Tình không nhịn được nói: “Những đồ vật nhặt về này đều có vi khuẩn đấy.
Tốt nhất là chị đừng để ở ký túc của bọn nhỏ.” Mẹ của Lý Nhị Phán nghiêm túc nói: “Em gái đừng lo, không sao đâu.
Những thứ này chị đều rửa qua hết rồi.
Chị đều rửa bằng nước khử trùng mới để cho con bé dùng.” Nghe xong, mặt các bà mẹ đều nhăn hết cả, theo bản năng mà đứng lùi lại, lúc đặt đồ cũng để cách xa chỗ của Lý Nhị Phán.
Chi Chi và cô bạn này đến muộn nên chọn giường sát cửa ra vào, vừa vặn là hai giường đối diện.
Chi Chi cảm thấy không sao cả.
Tính cách của mẹ cô bạn đến cuối cùng này so với những bà mẹ khác tốt hơn nhiều.
Tính cách của người này rất giống các thím ở dưới thôn.
Mẹ của Trần Nhã Kỳ thấy đồ đạc sắp xếp cũng hòm hòm rồi, lại cảm thấy mình là người có điều kiện gia đình tốt nhất trong đây, bèn mở miệng nói: “Là bạn cùng phòng với nhau, sau này còn sống chung với nhau dài dài.
Thế nên trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé.”
Mọi người đều đồng ý, Chi Chi cũng đành phải đi theo.
Lý Nhị Phán chầm chậm đi phía sau.
Chi Chi không có người nhà đi cùng nên cũng đi phía sau.
“Tớ tên Chu Chi Chi.” Chi Chi bắt chuyện trước.
“Tớ là Lý Nhị Phán.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Chi Chi một chút rồi lại cúi gằm mặt xuống.
Khoảng cách của hai người cách nhau một khoảng.
Trước đây ở trường đều như vậy.
Chỉ cần Lý Nhị Phán tiến lại gần là bạn học sẽ kêu lên: “Thổi quá đấy, Lý đồng nát.
Cậu cách xa tớ ra một chút.” Ngày gặp mặt đầu tiên, Dương Vũ Tình muốn khoe khoang một chút, lại muốn mọi người chăm sóc con gái mình, nên dẫn mọi người đi ra tiệm ăn.
Lúc ăn cơm, không biết vô tình hay cố ý, mọi người đều ngồi cách xa hai mẹ con Lý Nhị Phán ra.
Chi Chi lại không cảm thấy có gì khác biệt, cô đi sau cùng, thấy chỗ ngồi cạnh Lý Nhị Phân không có ai, liền ngồi vào.
Cô vừa ngồi xuống, Trần Di liền kêu lên một tiếng “Á”, nhưng nhìn thấy có người lớn, bèn che miệng lại.
Lý Nhị Phán bị tiếng kêu vừa rồi làm cho không thoải mái, co rúm người lại.
Cô liếc nhìn cô gái ngồi cạnh mình, thấy thái độ của cậu ấy rất bình thường, lại cúi đầu xuống.
Không hổ là chủ nhiệm tổ hậu cần cục công an, Dương Vũ Tình rất biết cách gọi món, đầy đủ các món thịt và rau.
Chủ nhà hàng hình như còn quen biết nên đặc biệt đi ra chào hỏi.
“Chủ nhiệm Dương đến rồi đấy à.
Lâu lắm không gặp.
Để tôi bảo phục vụ đem một đĩa hoa quả lên nhé.
Bữa ăn hôm nay tôi trả tiền.” “Không cần phiền phức thế đâu.
Bạn học của con gái nhà tôi cũng đến đây ăn bữa cơm mà thôi.
Ông cứ bận việc của mình đi, không cần chú ý đến tôi đâu.” Dương Vũ Tình ra vẻ nói.
Chủ nhà hàng lại nói thêm vài câu.
Sau cùng nói rằng hoa quả đều là tặng, bữa cơm này còn giảm giá 80% rồi mới đi.
Đợi chủ nhà hàng đi rồi, Dương Vũ Tình lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng lại càng kiêu ngạo.
Mẹ Trần Di cười nói: “Vẫn là nhà phúc của chủ nhiệm Dương, đi đến đâu cũng được ăn ngon.” Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt không phải là quen biết lắm, cũng muốn khen vài câu nhưng lại không biết khen gì.
Mẹ Lý Nhị Phán thì kinh ngạc lắm: “Hóa ra em là cán bộ à.
Thảo nào lúc ở ở ký túc xá chị cứ cảm thấy hơi sợ sợ.
Lúc đầu gõ cửa chị còn tưởng đi nhầm phòng.
Nhìn thấy em giống như nhìn thấy chủ nhiệm hội phụ nữ ở thôn chị vậy.” Dương Vũ Tình:...
Lý Nhị Phản vẫn cúi đầu, nhưng Chi Chi lại cảm thấy hình như cô bạn này đang cười trộm.
Mẹ của Trần Di thấy người này thật không biết cách nói chuyện bên chuyển đề tài sang hỏi người không có người nhà đi theo là Chi Chi: “Bố cháu ở nhà làm nông à?” Chi Chi lắc đầu nói: “Bố cháu làm ở mỏ than thôn Bình Khẩu.” “Là mỏ than Bình Khẩu sao? Nghe nói trước đây núi chỗ nhà ông chủ mỏ than đẩy bị sập, nhưng ông ta tại qua nạn khỏi.
Không những không chết mà còn phát hiện ra mỏ than đấy.
Giờ mỏ than đấy càng ngày càng to rồi.
Năm ngoái còn bắt đầu khai thác than ngoài hầm.
Người ở tỉnh Nam Hồ năm ngoái còn cãi nhau nói rằng mỏ than Bình Khẩu ấy đáng lẽ là thuộc địa phận của bọn họ.” Mẹ của Trần Di nói một hơi dài.
Bà chỉ là giáo viên tiểu học nhưng chồng lại là viên chức ở tổng cục quản lý đất đai nhà nước.
Dương Vũ Tình tỏ ra uy nghiêm nói: “Đám người ở tỉnh Nam Hồ kia kiến thức hạn hẹp, thấy tiền là sáng mắt lên.
Mỏ than Bình Khẩu đương nhiên là thuộc tỉnh Cam Tây rồi.
Bọn họ không phải coi trọng cái mỏ than Bình Khẩu mà là coi trọng những nhà giàu ở tỉnh Cam Tây.”
Nhìn thấy cô bé ngồi im lặng lắng nghe, Dương Vũ Tinh nói tiếp: “Bố cháu có thể làm việc ở mỏ than Bình Khẩu là rất tốt đấy.
Nghe nói phúc lợi ở đây khá tốt, nhưng tiền kiếm được rất khó khăn, phải biết tiết kiệm.” Mẹ của Trần Di cũng tiếp lời: “Đúng đấy.
Con gái thì nên tập trung vào học hành.” Mấy người mồm năm miệng mười, vừa nói chuyện, vừa đợi thức ăn lên.
Vì muốn khoe khoang nên Dương Vũ Tinh gọi rất nhiều món, xếp đầy cả bàn ăn.
Trần Nhã Kỳ ăn được nửa bát liền không ăn nữa, ngồi ở một bên uống nước.
Trần Di cũng ăn nửa bát cơm là no rồi.
Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt đẩy đĩa hoa quả ra trước mặt bọn họ: “Hai đứa ăn ít quá, ăn ít hoa quả đi.” Hai người đều rất lễ phép: “Cảm ơn mẹ Hiểu Nguyệt ạ.” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng ăn một bát cơm rồi thôi.
Bên này, Lý Nhị Phán cúi thấp đầu, nhận lấy bát cơm thứ hai mà mẹ xới cho.
Sau đó cô lại quay qua hỏi Chi Chi: “Cậu ăn nữa không?” Chi Chi gật đầu.
Cả buổi sáng sắp xếp đồ đạc, tốn rất nhiều sức lực, sức ăn của Chi Chi lại lớn nữa.
Dáng người của Lý Nhị Phán là tạng người béo nên sức ăn cũng lớn.
Lúc ăn cơm, nhìn thấy Chi Chi ngồi bên cạnh mình ăn rất ngon miệng, Lý Nhị Phán cảm động lắm.
Kể từ khi mọi người biết gia đình cô làm thu gom đồng nát, không ai muốn ăn cơm cùng cô cả.
Bọn họ đều tìm chỗ ngồi cách xa cô.
Từ cấp hai đến nay, cô gái ngồi bên cạnh này là người đầu tiên ngồi cạnh cô ăn cơm, mà lại còn ăn rất ngon miệng.
Mẹ của Lý Nhị Phán vừa ăn vừa xới cơm cho hai đứa nhỏ: “Hai đứa ăn nhiều vào, đang tuổi ăn tuổi lớn.” Vốn Chi Chi còn cảm thấy bữa cơm hôm nay không ngon miệng, vì cách nói chuyện của những cô kia cứ kì lạ làm sao.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất vui vì mọi người đều gọi nhau theo cách: mẹ Nhã Kỳ, mẹ Trần Di, mẹ Hiểu Nguyệt...
Chi Chi cảm thấy cô có thể quang minh chính đại mà gọi tiếng mẹ.
Giờ bảo cô ăn thêm hai bát cơm cũng được.
Chi Chi nhận bát cơm từ bàn tay to và thô ráp của mẹ Lý Nhị Phán, ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn mẹ Tiểu Nhị ạ.”