Hắc Thiên Kim

Chương 127: Bí mật của cháu trai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cậu quyết định không nói thêm gì nữa.

Nhìn cậu cháu trai đáng yêu của mình đang đen hết cả mặt, Cao Trường Lâm đành nhượng bộ: “Ông cam đoan sẽ không làm phiền lúc cháu gọi điện.” Cao Thành Triển không thèm để ý đến ông nội mình nữa.

Nhìn thấy đã đủ năm phút, cậu liền nhấc điện thoại lên gọi lại.

Bên này, Chi Chi chạy một mạch từ tầng sáu xuống tầng một, vừa đến cửa phòng của cô quản lý thì điện thoại reo lên.

Xa cách thời gian không lâu, hai tiếng “Chi Chi” cất lên mang theo chút lưu luyến.

“Tiểu Triển, là cậu thật sao.

Tốt quá rồi, tớ còn tưởng cậu mất tích rồi chứ.

Đi cũng không để lại phương thức liên lạc, tớ cũng không biết đi đâu tìm cậu.

Ông nội tớ sửa giúp cậu3cái cốc rồi đấy.

“Alo, xin chào.” Nghe thấy tiếng thở hổn hển từ đầu dây bên kia, Cao Thành Triển cảm giác như hai người đã cách xa một thế kỷ vậy.

Tuy rằng thời gian từ lúc cậu rời đi đến nay không lâu lắm nhưng Cao Thành Triển lại cảm giác như đã rất lâu, rất lâu rồi.

Giọng nói của cô ấy vẫn ngọt ngào như vậy.

Dù cách một đầu dây nhưng cậu vẫn cảm thấy vị ngọt.

“Chi Chi, là tớ.” Liếc mắt nhìn ông nội đang ngồi trên sofa, cậu cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện.

Cậu cho tớ địa chỉ, tớ gửi chuyển phát cho cậu.” Chi Chi vui vẻ nói.

Cao Trường Lâm, vị đại tướng họ Cao này trông thì có vẻ đang ngồi nghịch chiếc tẩu, không để ý đến câu chuyện, nhưng2thật ra ông cụ đang vểnh cái tai lên để nghe hết từng câu từng chữ một trong điện thoại.

Là giọng nữ, lại là giọng nói rất trẻ...

Tiểu Triển nhà ông lúc nào mà có bạn là nữ rồi? Bình thường nhìn thằng nhóc này không hiểu chuyện nam nữ, còn không thèm để ý đến cô gái nào mà.

Ông nghe nói vừa đến Thịnh An thì việc làm đầu tiên của cháu trai là sa thải hết mấy cô thư kí xinh đẹp.

Cao Trường Lâm, vị đại tướng họ Cao này trông thì có vẻ đang ngồi nghịch chiếc tẩu, không để ý đến câu chuyện, nhưng thật ra ông cụ đang vểnh cái tai lên để nghe hết từng câu từng chữ một trong điện thoại.

Là giọng nữ, lại là giọng nói rất trẻ...

Tiểu Triển nhà ông lúc nào3mà có bạn là nữ rồi? Bình thường nhìn thằng nhóc này không hiểu chuyện nam nữ, còn không thèm để ý đến cô gái nào mà.

Ông nghe nói vừa đến Thịnh An thì việc làm đầu tiên của cháu trai là sa thải hết mấy cô thư kí xinh đẹp.

Tuy rằng Cao Trường Lâm cảm thấy hành động này của cháu trai rất quả quyết.

Nhưng đồng thời ông cụ cũng rất buồn rầu.

Chẳng lẽ là do còn quá nhỏ nên vẫn chưa hiểu việc coi trọng nữ giới sao? Nhưng lúc này đây, nghe được đầu dây bên kia là giọng nói thanh thúy của một cô gái, Cao Trường Lâm lại nổi tính bát quái lên.

Cao Thành Triển không ngờ rằng Chi Chi lại giúp cậu sửa được chiếc cốc của ông ngoại.

Không phải là cậu chưa từng đem9đi sửa qua, nhưng người ở Bắc Kinh đều bảo không thể sửa được.

Tuy vậy nhưng cậu không hề nghi ngờ lời của Chi Chi.

Cậu tin cô.

Cô ấy còn không quên mình mà chỉ là không biết cậu có để lại phương thức liên lạc.

Cũng do lúc đấy cậu không nói rõ ràng.

Cao Thành Triển đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Những khó chịu tích tụ trong lòng trong khoảng thời gian này cũng vì một câu nói đó mà đều biến mất.

Như mưa tạnh trời quang, ánh mặt trời như rọi vào, trái tim của cậu trở nên ấm áp.

Thậm chí gương mặt cậu cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười dịu dàng.

Điều này làm cho Cao Trường Lâm vô cùng kinh ngạc.

Đây là cháu trai của mình sao? Thằng bé thể mà có thể nở nụ cười3dịu dàng như vậy.

Không phải là bị ai nhập rồi đấy chứ...

“Cảm ơn cậu, Chi Chi.” “Không cần khách khí.

Ông nội tớ giỏi lắm.

Ông còn nói chiếc cốc rất đẹp.

Chú Cao nói nhà cậu xảy ra chút chuyện.

Bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi chứ? Thời gian sau khi cậu đi, tớ có chút không quen.

Lúc luyện võ quân đội, tớ tập cùng thầy Cừu, bị thầy Cừu vật ngã, rất đau đấy.” Nghe thấy giọng nói ngọt ngọt, mềm mại qua điện thoại, Cao Thành Triển còn suy nghĩ muốn ở ngay trong văn phòng lăn lộn vài cái.

Nhưng quay qua nhìn thấy ông nội ngồi ở sofa, cậu đành phải tỏ ra nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc hơn.

“Được rồi, vết thương ở tay của cậu thế nào rồi? Phải biết chăm sóc cho bản thân đấy.

Thầy Cừu là binh sĩ lâu năm, giỏi hơn cậu là chuyện bình thường.

Nhưng chỉ cần vài năm nữa, thế nào cậu cũng vượt qua thầy.” “Ừ.

Tớ cũng cảm thấy mình có thể vượt qua thầy.

Vết thương ở tay tớ cũng khỏi rồi, lành rất nhanh, không phải chuyện gì to tát.

Sao giọng cậu kì lạ thế? Cậu đang bận sao?” Chi Chi thấy lạ lạ bèn hỏi.

Bị Chi Chi hỏi vậy, Cao Thành Triển có chút bối rối.

“À, không sao.

Lần tới tớ lại gọi điện cho cậu nhé.” “Ừ ừ.

Tớ đợi điện thoại của cậu đấy.

Tớ cũng sắp phải đi ăn cơm rồi.

Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.

Tớ thấy cậu ăn không nhiều bằng tớ đâu.” Chi Chi thoải mái nói.

“Ừ.

Tớ biết rồi.

Tạm biệt.” Cao Thành Triển nghe thấy cô ấy nói đợi mình liền cảm thấy trái tim rất ấm áp, giọng nói cũng tự nhiên mà dịu dàng hẳn lên.

Hai tiếng “tạm biệt” mềm mại cất lên không phải chỉ là tạm biệt mà còn như là muốn có cơ hội gặp lại*.

* ở đây tác giả chơi chữ “#”.

Trong tiếng trung, từ này vừa có nghĩa tạm biệt, vừa có nghĩa là hẹn gặp lại.

“Chi Chi!”

“Tớ đây!” “Tiểu Triển, tớ đi ăn cơm đây, tạm biệt.” Nghe thấy đầu dây bên kia có người gọi cô, là giọng nữ.

Lại nghe thấy giọng đáp lời của cô, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh cô hấp tấp, vội vàng cúp máy, cậu đều cảm thấy rất vui mắt.

Mãi cho đến khi tiếng tút tút tút của điện thoại vang lên, trái tim của cậu vẫn còn cảm thấy rất ấm áp.

Giống như cậu đang nhìn thấy bóng hình đang chạy một cách vội vàng của cô.

Lại nghĩ tới lúc cậu ôm thân hình bé nhỏ của cô vào lòng, nghĩ đến đôi mắt trong trẻo, không nhiễm tạp chất của cô, nghĩ đến đôi tay thon dài, có chút chai của cô...

Bỗng một khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện trước mặt làm Cao Thành Triển giật mình đánh rơi điện thoại! “Tỉnh tỉnh!” Cao Trường Lâm hô lên.

“Ông nội!” Bao nhiêu suy nghĩ đẹp đẽ đều bị ông nội đánh nát rồi.

Cao Thành Triển lại xụ mặt xuống.

“Nói cho ông nội nghe xem, người trong điện thoại là ai thế.

Ông nội thề sẽ không nói cho ai biết cả.” Gương mặt Cao Thành Lâm viết to hai chữ hóng hớt, chạy lại tò mò hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt luôn tỏ ra nghiêm túc của cháu trai giờ lại đỏ hết cả lên làm ông lại càng tò mò hơn.

Chỉ đáng tiếc sau khi kết thúc cuộc gọi, cháu trai lại tập trung vào công việc, gọi thư kí tới để chuẩn bị cho cuộc họp tiếp theo.

Mọi thứ vừa xảy ra giống như phép thuật hết hiệu lực vậy.

Nhìn bóng lưng cao ngất của cháu trai, Cao Trường Lâm cảm thấy thật kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.