Hắc Thiên Kim

Chương 129: Bạn học của tớ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người run sợ nhất là Trương Nhị Khang.

Bởi con hổ kia đi chầm chậm đến phía sau lưng cậu ta, đầu nó đã ở sát bên cậu ta.

Hai chân cậu ta run rẩy như bị co giật.

Những bạn học khác co rúm lại gần nhau bởi mọi người đều thu mình trên cây cầu này.

Bọn họ đã nhìn thấy đầu con rắn to kia vắt vẻo trên thành cầu...

“Lớp trưởng, cậu cố ý chơi ác đấy à? Xin cậu đấy, để mấy cái thứ này đi đi.

Tớ sợ lắm.” Một nữ sinh rốt cuộc cũng khóc lên, khóc đến nỗi chảy hết cả nước mũi.

Trần Nhã Kỳ cũng muốn khóc, cô ta thề rằng tuyệt đối không phải do mình cố ý.

“Tớ...

tớ cũng không biết mà.” “Không phải cậu bảo bố cậu làm giám đốc công viên à? Tại sao cậu lại không biết chứ?” Lớp phó Nghiêm3Thể Bân tuy có hơi phẫn nộ nhưng vẫn sợ sệt hơn, hỏi.

“Bố tớ đã không làm việc trong công viên này nữa rồi.

Ông ấy thăng chức, có thể là do muốn thay đổi công viên nên không cẩn thận thả động vật của vườn thú ra.” Trần Nhã Kỳ cũng khóc rồi bởi Trương Nhị Khang liều mạng chạy về phía cô ta, mà sau lưng Trương Nhị Khang lại là con hổ đang đuổi sát.

“Cậu đừng có qua đây.” Trần Nhã Kỳ mặt mày tái mét.

Lúc này Trương Nhị Khang mặc một chiếc áo phông và quần đùi, đeo cặp sách trên lưng đã không còn nghĩ đến việc anh hùng cứu mỹ nhân nữa, cậu ta run rẩy nói: “Thế nhưng con hổ...

con hổ này đang cắn cặp sách của tớ.” “Trong cặp cậu có cái gì thế?” Có một bạn hỏi.

“Không có gì đâu.

Nhà tớ mở2tiệm bán đồ ăn sẵn, hôm nay mẹ tớ mang cho tớ món gà quay.” “Cậu thử lấy món gà quay của cậu ra xem.” Trương Nhị Khang vội vàng đi lấy lại cặp sách của mình.

Thế nhưng con hổ ở ngay đằng trước, cậu ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của con hổ mỗi lần nó phì phò.

Cậu ta mới lấy được một nửa đã run cầm cập...

“Không có gì đâu.

Nhà tớ mở tiệm bán đồ ăn sẵn, hôm nay mẹ tớ mang cho tớ món gà quay.” “Cậu thử lấy món gà quay của cậu ra xem.” Trương Nhị Khang vội vàng đi lấy lại cặp sách của mình.

Thế nhưng con hổ ở ngay đằng trước, cậu ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của con hổ mỗi lần nó phì phò.

Cậu ta mới lấy được một nửa đã run cầm cập...

Sau3khi cho người vào trong công viên, Lý Minh quay lại chỗ phòng quản lý ngồi uống trà.

Đột nhiên hắn thấy phó giám đốc công viên thở hổn hển chạy đến, khuôn mặt nghiêm khắc nói: “Hôm nay con gái ông chủ muốn đến tham quan công viên.

Cậu mau đi xem xem chỗ nào chưa được thì dọn dẹp lại cho tốt.”

Lý Minh thấy phó giám đốc chạy đến thì vẫn còn ngồi, hắn không buồn đứng dậy.

Bởi phó giám đốc công viên này chỉ được cái mã bên ngoài, không hề có biên chế.

Tuy rằng mọi việc trong công viên này đều do ông ta quản lý nhưng ông ta chỉ cầm được “lương” mà không có “lậu”.

Tốt xấu gì cũng phải là giám đốc, ông ấy mới là cán bộ, vậy nên trước giờ Lý Minh không quá để tâm tới ông phó giám đốc này, ngược lại thì9ngày nào hắn cũng đi nịnh hót giám đốc công viên.

Vừa nghe phó giám đốc nói xong, hắn lại đột nhiên đứng dậy.

Chết toi!

Mới sáng nay hắn còn cho một lũ học sinh vào đây.

Sau khi công viên này bán đi, ông chủ còn không quản lý chặt bọn hắn ở bên này, chỉ đóng cửa lại thôi.

Ngoại trừ ống giám đốc đã bị điều đi, thì cũng không biết phải xử lý những người nhân viên chưa được biên chế như bọn hắn như thế nào.

Không biết phải làm gì, mỗi ngày bọn hắn lại ra ra vào vào cái đảo giữa hỗ kia.

Lý Minh đoán rằng đối phương muốn làm một cái câu lạc bộ to hơn nữa.

Lý Minh còn nghĩ mình phải thể hiện một chút, vì được ở cái câu lạc bộ này làm việc thì thật tốt.

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Lý Minh vội vã3đứng dậy chạy mất.

Phó giám đốc thấy Lý Minh chẳng thèm nói câu nào đã vội chạy đi cũng không thèm tức giận.

Trước đây ông ta đã quen rồi, bây giờ có một ông chủ mới thì xem bọn hắn trốn việc thế nào.

Ông ta đã gặp qua ông chủ mới, tuy rằng ông ấy trông ngấm ngầm không lên tiếng nhưng lại cảm giác được đó là một nhân vật hiểm ác.

Người này còn lợi hại hơn nhiều so với ông Trần Hoành Phong có vẻ bề ngoài giả dối kia.

Lý Minh chạy lảo đảo quanh công viên cả một vòng cũng không thấy người đâu.

Chết rồi, nhất định là bọn chúng đi đến khu đảo giữa hồ, hắn ta liền chạy tới đó.

Quả nhiên hắn nghe thấy động tĩnh từ bên đó.

Hắn chạy qua bên có tiếng hét.

Nhìn từ xa đã thấy đám học sinh chen nhau đứng trên chiếc cầu không biết để làm gì.

Hắn đang định chạy qua đó gọi bọn chúng về, thì bỗng nhiên nghe thấy con gái của giám đốc công viên hét lên: “Chú Lý ơi cẩn thận!” “Cái gì?” Hắn còn chưa hiểu đã thấy đám học sinh kia lại có vẻ sợ hãi nhìn mình, hắn cúi đầu nhìn xuống...

Bỗng chốc hắn sợ hãi muốn tè cả ra quần, đây...

đây...

ở đâu ra một con mãng xà to...

to...

to thế này?! Nó chạy ra từ vườn thú sao? Chắc không phải chứ, chỗ này khóa cửa rất kín mà cái con rắn này màu đen, còn có cả đốm hoa...

Lúc này Lý Minh vẫn còn nghĩ đến điều này, chân đã không còn cử động được nữa rồi.

Bởi vì vừa chạy vội đến đây nên mới giẫm vào cái ổ của rắn.

Lúc này đây, con rắn kia động đậy rồi quấn tròn xung quanh hẳn.

Cùng lúc đó lại nghe thấy có tiếng người kêu lên.

“Nó đang cắn cặp sách của tớ, á!”

“A!”

“Me oi!” Những tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên.

Cuối cùng cũng làm ồn đến cả ông lão tủ tài đang chải tóc ở trong căn nhà.

Vốn dĩ ông lão đang vuốt sáp tóc để chuẩn bị cho một mái tóc mượt mà hơn.

Một lúc nữa cháu gái ông đến đây nhất định nó có thể nhìn thấy ông nó đẹp trai nhất.

Không ngờ rằng ông lão lại bị tiếng hét chói tai kia làm ồn, tay vừa run liền đổ sáp vuốt tóc ra nhiều hơn.

Lão tú tài nhìn mình trong gương, bỗng chốc cảm thấy không được vui.

Ông lão ngồi trên chiếc xe lăn bằng điện, đi băng băng trên con đường thông suốt hướng về phía âm thanh kia.

Ông lão chỉ thấy một đám trẻ con, còn có một cậu thanh niên.

Cậu thanh niên kia đang mặc quần áo nhân viên của công viên.

Mặt lão tú tài trùng xuống.

Ông lão vốn không phải là một người ôn hòa, càng không có kiên nhẫn với bọn trẻ con.

Chỉ bởi vì có Chi Chi nên ông lão đã thay đổi rất nhiều.

Thế nhưng đám người trước mắt kia không nằm trong những người ông lão cân đối xử ôn hòa.

Xe lăn của ông lão đi đến bên cạnh Nhị Hổ, ông lão xoa đầu nó.

Bọn Trần Nhã Kỳ bị dọa cho đơ người, nhìn thấy có một ông lão cụt chân đột nhiên đi tới, bỗng chốc cảm thấy như gặp được ngôi sao cứu mạng.

“Cứu mạng!” Lão tú tài không vui nói: “Đây là nhà ở cá nhân, các cháu không nhìn thấy biển ở trước cổng sao? Ai cho các cháu vào đây?” Lý Minh ở phía sau dù gì cũng là người trưởng thành, to gan lớn mật nhấc chân lên, nhưng lại nhìn thấy con rắn cũng đã động đậy.

Nó bò thẳng qua chân của hắn, trượt bò lên trên cầu.

Đám học sinh bị dọa phát điên, Nghiêm Thế Bân không khống chế được, quần ướt sũng.

Bởi cậu đứng phía cuối cùng, nên con rắn đã bỏ qua chân của cậu.

“Tiểu Hoa lại đây.” Vừa có một con hổ đứng cạnh lão tú tài, còn có cả thêm một con rắn nằm cạnh, ông lão nghiêm khắc nói: “Cậu kia, là do cậu đã đưa những người này vào à? Sau này nhớ cho kỹ, chỗ này là nhà ở riêng tư, còn có ai đi đến đây cậu sẽ lập tức bị sa thải.” Lão tú tài cảm thấy rất phiền phức, ông lão và Chu Mộc đã cẩn thận chuẩn bị lâu như vậy là để đợi Chi Chi đến tạo bất ngờ cho con bé, không ngờ lại có một đám vô cớ gây sự này.

“Tôi sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa đâu.

Chúng tôi lập tức sẽ đi ngay ạ.” Lý Minh quay đầu nhìn đám học sinh vẫn đang ngơ ngác.

Lúc này làm gì quan tâm được đến con gái giám đốc nữa, cũng chỉ là giám đốc tiền nhiệm mà thôi.

Hắn vội vã quát lớn: “Mau đi đi.

Mấy đứa thật là, ai cho mấy đứa chạy lung tung chứ.” “Không phải, bạn học của cháu ở bên kia.” Một nam sinh to gan nói.

“Thế còn không gọi lại đây, nhanh nhanh rời đi.” Lý Minh gấp gáp nói.

“Không, bọn họ đang ngồi trên thuyền đi tới đây.” Lý Minh ngước đầu sang nhìn, chỉ thấy từ xa có một chiếc cano dừng lại ở bến tàu.

Người đầu tiên nhảy xuống khỏi chiếc cano hình như là ông chủ Phía sau còn có hai cô bé.

Ông chủ cầm tay một trong hai cô bé.

“Kia không phải là Chu Chi Chi à?” Trần Di kinh ngạc nói.

“Còn có Lý đồng nát.” Lúc này con hổ to đột nhiên chạy đi, nó nhảy từ phía hồ lao thẳng đến chỗ bến tàu.

Đám học sinh lại kinh sợ hét lên.

Trần Nhã Kỳ cũng sợ đến tái mét mặt, thế nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong Chu Chi Chi bị xấu mặt.

Thế mà cô ta lại thấy con hổ hung mãnh kia chạy đến trước mặt Chu Chi Chi vẫy đuôi, dùng đầu cọ sát vào Chu Chi Chi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đám học sinh đều hoàn toàn không dám tin rằng con hổ hung ác, to lớn kia đứng trước mặt Chi Chi lại giống như một thú cưng, nũng nịu lắc đầu.

Dưới ánh nắng mặt trời, một thiếu nữ mặc chiếc áo phông màu trắng đơn giản cùng chiếc quần bò nhạt màu và đôi giày vải màu trắng với khuôn mặt nở nụ cười ngồi xổm xuống ôm lấy đầu của con hổ.

Cô dùng sức vừa xoa vừa và đầu nó.

Con hố cao đến hơn một mét, dài hơn ba mét thế mà lại giống như một chú mèo nhỏ, thích chỉ đung đưa đầu mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.