Hắc Thiên Kim

Chương 131: Cánh cửa thần bí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thành thật mà nói, bà ta cũng rất tò mò, rốt cuộc có những gì.

Đáng tiếc là bố chồng là một người vô cùng cẩn thận.

Bà ta không lo chuyện tiêu xài nhưng từ trước đến nay lại quản lý công ty của gia đình mình.

Liễu Mạch tin rằng sau sự kiện năm đó, tài sản của gia đình không thể nào được giao cho Lục Cẩm Tú được vì cô ta tính tình bộc phát, đùng một cái chạy đi Quảng Nam.

Điều này làm Liễu Mạch vô cùng tự hào.

“Thành Tuấn đâu?” Bà ta đang ngồi trên ghế để thợ trang điểm trang điểm cho mình, thấy người giúp việc đi qua liền hỏi.

“Thưa bà, cậu chủ chắc đang ở dưới phòng hầm.” Người3giúp việc đang bưng bát đĩa cẩn thận đáp.

“Chị lát nữa đi xem thằng bé giúp tôi, rồi bảo thằng bé thay quần áo.”

Ở bên cạnh, Lục Tiểu Mãn cũng đang để thợ trang điểm trang điểm, cô ta bĩu môi: “Mẹ, Tiểu Tuấn em ý có thay quần áo thì cũng là một bộ y hệt, dù sao e ý cũng chết dí trong nhà không chịu gặp ai đâu.” “Con gái không nên tùy tiện làm những cái biểu cảm kì lạ này, không đẹp đâu.” Liễu Mạch nhìn dáng vẻ của con gái, phê bình.

Liễu Mạch luôn cảm thấy năm đó, là do bố mẹ không giúp bà ta giao du, điều kiện kinh tế cũng không tốt, mặc dù có chút tiền2nhưng vẫn là cách xã hội trung lưu quá xa.

Sau khi bà ta vất vả nhọc nhằn lấy chồng, mới từ từ hòa nhập vào xã hội thượng lưu.

Vì vậy bà ta vô cùng tận tâm với con gái.

Cái gọi là danh viện thục nữ nếu chỉ có xinh đẹp là chưa đủ hoặc chỉ có gia thể tốt cũng là chưa đủ, mà phải toàn vẹn xuất sắc.

Bà ta thì không có tài cán gì đặc biệt nhưng con gái bà thì khác, thư pháp, khiêu vũ, ca hát, đánh đàn, cái gì cũng biết.

Bố chồng nhất định là nhờ người khác giữ, nhưng cũng không đến mức mà giao hết tài sản trong nhà cho bà ta.

Nghe chồng nói rằng công ty ở nhà3được bàn giao cho người quản lý chuyên nghiệp, và chồng bà ta hoàn toàn không để tâm.

Liễu Mạch cũng không có lý do gì để can thiệp.

Nhưng điều đó không ngăn cản bà ta gia nhập xã hội trung lưu.

Hôm nay bà ta đã mời một số người có quyền thể trong giới nghệ thuật, cũng như giáo viên của con gái bà - Cung Chí Thành và một số danh viện phu nhân yêu thích sưu tầm nghệ thuật để tổ chức lễ kỷ niệm con gái giành giải nhì Cuộc thi Thư pháp Quốc gia.

“Thành Tuấn đâu?” Bà ta đang ngồi trên ghế để thợ trang điểm trang điểm cho mình, thấy người giúp việc đi qua liền hỏi.

“Thưa bà, cậu chủ chắc đang9ở dưới phòng hầm.” Người giúp việc đang bưng bát đĩa cẩn thận đáp.

“Chị lát nữa đi xem thằng bé giúp tôi, rồi bảo thằng bé thay quần áo.”

Ở bên cạnh, Lục Tiểu Mãn cũng đang để thợ trang điểm trang điểm, cô ta bĩu môi: “Mẹ, Tiểu Tuấn em ý có thay quần áo thì cũng là một bộ y hệt, dù sao e ý cũng chết dí trong nhà không chịu gặp ai đâu.” “Con gái không nên tùy tiện làm những cái biểu cảm kì lạ này, không đẹp đâu.” Liễu Mạch nhìn dáng vẻ của con gái, phê bình.

Chờ tới lúc bà ta được trang điểm xong, mới chợt nhớ ra, những quả thông để trang trí bữa tiệc tối nay cũ rồi.

Bà3ta nhanh chóng sai tài xế Tiểu Vệ đi mua những quả thông mới, những quả thông cũ trong khe bám bụi hết rồi.

Tài xế thực sự không hiểu, mấy quả thống khổ cũ hay mới thì có khác gì nhau, đều là quả thông, nhưng mà nếu trong nhà không cần tài xế thắc mắc thì chỉ cứ yên phận mà làm.

Đến tối, khách tới nhà lên liên tục không ngớt.

Tối nay chủ yếu là để tạo dựng mối quan hệ cho con gái, bà mặc tương đối lịch sự, hơn nữa còn là vì đây là tiệc nhà tổ chức, các nhân vật được mời đều trong giới nghệ thuật, cả người của bà đều được mặc theo phong cách tối giản.

Mái tóc dài màu đen, với phần trên bằng vải cotton trắng và váy dài màu đỏ, trông vô cùng hoài cổ.

Dáng người bà ta không cao, bình thường luôn phải gắn liền với đôi giày cao gót.

Lúc này bà ta mặc váy dày chân đi một đối kỳ hài Mãn Châu được đặt làm riêng, khi đi dáng người uyển chuyển, cực kì quyến rũ.

Con gái đang mặc một bộ trang phục cổ, vải trắng sữa, thêu nhân tạo, phù hợp với nước da trắng sữa, trồng tuyệt đẹp và trang nghiêm.

Liễu Mạch rất biết cách ăn mặc, rất biết tận dụng những ưu điểm trên cơ thể mà đẹp khoe xấu che.

Con trai đâu rồi, bà ta cũng đặt may cho con trai một bộ cổ phục Trung Quốc.

Có điều không còn giống khi lúc nhỏ nữa, có thể bắt thằng bé mặc đồ mình mua, nhưng dù sao thì thằng bé cũng đã lớn rồi, hơn nữa ông nội hình như bây giờ rất coi trọng Thành Tuấn, còn tự mình đưa một khoản tiền tiêu xài lớn cho thằng bé.

Bản thân mình không thể động chạm được vào gia sản, nhưng con trai lại có thể tiếp xúc.

Lục Thành Tuấn cảm thấy mấy cái bữa tiệc như thế này quả thực rất phiền.

Cậu cùng mẹ và chị gái ra ngoài tham gia các buổi tiệc đã rất phiền rồi, vậy mà mẹ lại còn tổ chức ở nhà.

Lý do tổ chức bữa tiệc là để chúc mừng chị gái cậu đã đạt giải nhì của cuộc thi thư pháp.

Lục Thành Tuấn cảm thấy thật vô vị, chữ của chị mình còn chẳng đẹp bằng chữ của bạn qua thư mình viết, có cái gì hay ho mà chúc mừng.

Nhưng mà dì giúp việc đã mất công xuống gọi mình rồi, cậu vẫn phải về phòng mặc quần áo mẹ chuẩn bị cho.

Cậu mặc được một nửa thì nhận ra cậu đeo sai thắt lưng, tức đến mức chẳng buồn mặc nữa.

Thực sự không hiểu, sao có một bộ quần áo đơn giản thôi mà phải làm phức tạp vậy.

Bộ cổ phục mà Liễu Mạch đặt may cho con trai là áo dài cách tân của các nho sinh thời xưa mặc.

Cậu cũng có làn da trắng sữa, nhưng kết hợp với màu xanh mực, còn được trang trí thêm ngọc bích, bên trong là quần dài cotton lạnh, mặc vào có chút giống váy.

Lục Thanh Tuấn phải đấu tranh rất lâu mới có thể mặc xong bộ quần áo, trong gương hiện ra một thiếu niên cao lớn, cổ áo màu lam kết hợp với màu xanh mực của dây lưng, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu.

Một đôi mắt sáng cùng với một đôi môi thanh tú, cậu như một học giả thời xưa bước ra từ trang sách, chỉ khác mỗi một điều là mái tóc ánh vàng của cậu, đuôi tóc hơi xoăn, nhưng khí chất của cậu vẫn rất phù hợp với bộ trang phục này.

Sau khi thợ trang điểm đã phải tỉ mỉ cả một buổi chiều để làm đẹp, lúc nhìn thấy em trai mình xuất hiện, Lục Tiểu Mãn tức giận hét ầm lên: “Mẹ, bộ quần áo của Lục Thành Tuấn đẹp hơn, sao mẹ không đưa cho con mặc!” Liễu Mạch nghe thấy con gái gào lên, não như muốn nhảy ra ngoài, “Đừng làm loạn nữa, bây giờ đổi cũng không kịp, Thành Tuấn cao hơn con, kích cỡ cũng lớn hơn, hơn nữa trang phục của nam và trang phục của nữ cũng khác nhau, giáo viên Cung của con rất là để ý bộ này, nên con cũng phải | thích, hôm nào mẹ sẽ đặt riêng cho một bộ.” Liễu Mạch phải hứa hẹn với con gái một cái túi xách thì cô ta mới yên tĩnh trở lại.

Hai đứa con của bà đúng là oan gia.

Con gái vừa mới trấn an được thì con trai lại xuống phòng hầm, Liễu Mạch định gọi lại nhưng con trai bà ta đã nể tình mặc quần áo vào rồi, dù sao bữa tiệc cũng chưa bắt đầu, không cần quản nữa, bao giờ khách tới thì gọi thằng bé cũng được.

Lục Thành Tuấn xuống phòng hầm nhưng không vào phòng ảnh mà trực tiếp đi tới phòng tranh.

Phòng tranh vô cùng trống trải.

Chỉ có một cái bàn.

Toàn bộ là màu trắng.

Ghể cũng toàn một màu trắng.

Có một chiếc máy tính màu trắng trên bàn, Lục Thành Tuấn chăm chú nhìn các dữ liệu khác nhau trong đó được sắp xếp dày đặc trong máy tính.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Cậu gần như không nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhìn lên những bức tranh cách đó không xa.

Đó là một bức tranh một con ngựa đang sinh con.

Bức tranh rất dữ dội, nhưng cũng rất dịu dàng, ánh trăng, chuồng ngựa, mắt ngựa, rơm và vết máu.

Nhìn vào bức tranh, cậu có thể cảm thấy từng sợi lông của con ngựa đang được gió thổi bay.

Cậu có thể ngửi thấy mùi máu phảng phất, rơm rạ xung quanh đều đã dính chút ít.

Cũng có thể cảm nhận được sự khó khăn và cố gắng của con ngựa mẹ, đôi mắt nó tối tăm mù mịt nhưng không nỡ nhắm mắt.

Một bức tranh rất đẹp, rất mạnh mẽ, rất cảm động.

Đây là bức tranh gần đây nhất mà Chi Chi gửi.

Cậu rất thích nó, ngay lập tức đóng khung treo lên, gần như ngày nào cũng ngắm.

Liễu Mạch bận rộn tiếp đón từng đợt khách mời, giới thiệu con gái, lúc này bà hoàn toàn quên mất con trai mình, bà cũng nhận được rất nhiều lời chúc mừng, đồng thời dẫn mọi người đi tham quan hầm rượu.

Để làm một cái hầm rượu trong nhà không phải chuyện dễ dàng gì, phải nghiên cứu nhiệt độ, độ ẩm, độ sáng và tất nhiên hầm rượu cũng là biểu tượng cho sự giàu có, những kẻ lắm tiền đều rất thích khoe khoang cái này.

“Thật sự không tồi, bà Lục, không ngờ bà lại có loại rượu này nha, tôi phải tìm rất lâu mà cũng không tìm được, thật không ngờ lại tìm thấy trong hầm rượu nhà bà.” Liễu Mạch mặt mày tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng vô cùng đắc ý.

Lúc này có người kinh ngạc nói: “Này, bà Lục, dưới này còn có một cái cửa khóa mật mã à, bà còn cất giấu món đồ quý gì, mau để chúng tôi mở mang tầm mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.