*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Như đang quay phim vậy.
Chiếc thuyền máy dừng trước mặt bọn họ.
Chi Chi gọi người đàn ông cả người đen sì kia: “Bố!” Lý Nhị Phán kinh ngạc đến ngây người.
Trần Nhã Kỳ cứ luôn miệng nói bố Chi Chi là nông dân quê mùa, người trước mặt tóc ngắn đầu đinh giống Chi Chi, ở trên thuyền tháo kính, lộ ra đôi mắt tuy nhỏ nhưng sắc bén, dáng người cao thẳng, hoàn toàn khác biệt so với những gì Nhã Kỳ miêu tả là một ông nông dân sợ hãi rụt rè còng lưng.
Song khi đứng trước mặt Chi Chi, tất cả sự khí chất sắc bén kia như biết mất, chỉ còn lại là sự chất phác ôn hòa.
Nhìn thấy nụ cười3chất phác trên khuôn mặt bố Chi Chi, Lý Nhị Phán còn tưởng đây là ảo giác.
Ngồi lên thuyền máy, tốc độ rất nhanh.
Tóc bị gió thổi bay tứ tung, tim của Lý Nhị Phán dường như cũng bay loạn theo gió.
Vì thuyền rất rung, nên Chi Chi nắm chặt lấy tay cô, ngồi đối diện với nhau.
Đến đảo.
Nhị Phán nhìn thấy một con hổ chạy như bay lao tới, còn có cả một con rắn.
Nhưng Chi Chi lại không sợ một chút nào.
“Cậu có thể sờ thử, mình từ nhỏ đã sống cùng với chúng nó, hồi nhỏ mình uống sữa mẹ của Nhị Hổ mà lớn đấy.” Chi Chi bắt lấy tay cô đặt vào đầu của con hổ.
Lông dày, xồm xàm, cảm giác2thật là thần kì.
Chi Chi thường kể bố cậu ấy bình thường làm việc ở mỏ, còn phải làm việc ở nông trường của nhà, bố cậu ấy còn rất đỉnh, biết săn bắt và may đồ nữa.
Trong trí tưởng tượng của Lý Nhị Phán, bổ Chi Chi tuy không phải là một ống nông dân sợ hãi rụt rè như Nhã Kỳ nói, nhưng cũng không phải là một người đàn ông trung niên hiền hòa, trông giống như bố của cô, nhã nhặn ôn hòa.
Lý Nhị Phản cảm thấy người trước mặt so với lãnh đạo nhìn thấy tối hôm qua không khác biệt lắm, đều là hai người mặc quân phục.
“Chi Chi, bố cậu trước có tham gia ở quân đội không?” “Không3có, nhưng mỏ than Bình Khẩu rất quân phiệt, công nhân chỗ mình có rất nhiều người là lính giải ngũ, dáng người đều rất cân đối, mình cũng vậy” Chi Chi hồn nhiên nói.
Đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, Chu Mộc đã không còn cái dáng vẻ của một ông nông dân ngu ngơ khi chụp bức ảnh kia nữa rồi, tuy gương mặt không có quá nhiều thay đổi nhưng khí chất thì lại có sự thay đổi rõ rệt.
Nhị Phán nhìn thấy một con hổ chạy như bay lao tới, còn có cả một con rắn.
Nhưng Chi Chi lại không sợ một chút nào.
“Cậu có thể sờ thử, mình từ nhỏ đã sống cùng với chúng nó, hồi nhỏ mình uống sữa9mẹ của Nhị Hổ mà lớn đấy.” Chi Chi bắt lấy tay cô đặt vào đầu của con hổ.
Lông dày, xồm xàm, cảm giác thật là thần kì.
Trước mặt cô là một con hổ to lớn nhưng cũng chỉ giống như một con mèo khổng lồ ngoan ngoãn hiền lành.
Còn con rắn kia nữa.
Nhị Phán không dám đụng, nhưng nhìn Chi Chi đẩy miệng nó ra nói: “Không sao, Tiểu Hoa không nanh độc, nó là rắn hoa nuôi ở nhà, lúc nhỏ bé lắm, nhưng do quá tham ăn nên lớn mới to như thế này.” Cô chạm vào một cái, lành lạnh, nhưng không trơn lại có chút thô ráp.
Giống như là mộng du vậy.
Sau đó cô và Chi Chi cùng nhau đi dạo quanh3vườn.
Đình đài lầu các, hòn non bộ trên mặt nước, cô nhìn ông của Chi Chi ngồi trên xe lăn mặt mày hớn hở giới thiệu.
Lý Nhị Phán còn tưởng mình đi du lịch ở đâu đó.
Nhưng mỗi câu nói kết thúc của ông Chi Chi đều là: “Chi Chi nếu con không thích, chúng ta có thể sửa lại.” Đi một lúc lâu mới thấy cổng chính.
Lý Nhị Phán ngẩng đầu lên nhìn cái cổng cao cao, cao gấp hai lần những cánh cổng bình thường, vừa dày vừa nặng.
Bỗng thấy Chi Chi nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cổng liền mở ra.
Cổng mở nhẹ nhàng không hề có âm thanh kẽo kẹt như tưởng tượng, đáy cổng dường như còn được cố ý tra thêm dầu vào ổ trục.
Cổng mở ra, bên trong còn đáng kinh ngạc hơn.
Giống như là xuyên không về thời cổ đại vậy.
Bậc thang đá xanh, hồ cá hoa sen, bình sứ Thanh Hoa, bàn cổ điêu khắc.
Ánh sáng mặt trời của sân chiếu rọi hồ cá, sóng nước lấp lánh, cá trong hồ mập mạp bơi, ngoi lên, một cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Nhìn thấy chị Chi, hổ cùng rắn đều ghé vào một bên hồ cá, Chi Chi lấy tay vợt vớt mấy con cá béo, con hổ cũng giơ vuốt ra, còn con rắn thì lại nhúng đuôi ve vẩy trong nước.
Nhị Phán thấy ba dáng vẻ ăn ý, cũng có chút tin tưởng, Chi Chi quả thật sống cùng với con rắn con hổ kia từ nhỏ.
Ông của cậu ấy vội vàng nói: “Cá này không ăn được, bạn bảo bố cháu đi có việc mà quên mất, cá này mấy vạn một con, ngoài kia một đám ngốc còn muốn có.” Thể là Chi Chi miễn cưỡng đứng dậy, tiếp tục đi vào trong.
Nhà của Nhị Phán là nhà một tầng, bình thường mỗi gian là một phòng.
Nhưng nhà của Chi Chi, cổ đi vào trong, đi qua đi lại, cảm giác đi mãi không hết, như là lạc đường luôn rồi.
Cuối cùng đi đến một cái phòng khổng lồ.
Bên trong đặt một chiếc giường cũng to không kém.
Chi Chi mặt mày phấn khích nói: “Ông, đây là giường của cháu à?” “Ừm, ừm.
Đây là giường thiện công, được làm từ loại gỗ tốt nhất, có thể giúp cải thiện giấc ngủ, căn phòng này cũng là hướng Nam, quang cảnh rất đẹp, ông đã cố ý chọn cho cháu phòng này.” Ông Chi Chi vừa nói, lông mày vừa nhếch lên, dáng vẻ rất vui.
Cuối cùng đã thăm quan xong toàn bộ căn nhà.
Nhị Phán và Chi Chi nằm trên giường mới của Chi Chi, cả người thả lỏng.
Nhị Phán chưa từng nghĩ rằng thăm quan nhà của một ai lại tốn nhiều thời gian như vậy, mệt như vậy.
Cái giường này thực sự rất lớn.
Lý Nhị Phán ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy hoa văn được khắc ở phía trên, cô và Chi Chi sóng vai nằm, vừa quay đầu sang thì thấy Chi Chi cứ vậy mà ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều.
Hình như Chi Chi vận động không ít, cùng với con hổ hết chạy rồi lại nhảy, lại còn thỉnh thoảng ôm con rắn vào lòng, dáng vẻ nặng nề, đến một người khỏe mạnh như mình, đi theo còn cảm thấy mệt.
Khi ở kí túc xá, giường của hai người đối mặt nhau, một cái ở bên trái, một cái ở bên phải.
Mỗi khi đi ngủ, Nhị Phán đều có thể nhìn thấy mặt của Chi Chi, nhưng bây giờ thì khác, hai người nằm chung một giường.
Sau khi đến Tây Hồ học cấp hai, cô ngay cả bạn cùng bàn còn không có, cứ một thân một mình, không ngờ rằng có ngày lại nằm chung một giường với cả người khác.
Giường rất cứng, nhưng chăn và ga giường lại rất mềm và sạch sẽ, có cả mùi phơi nắng đọng lại.
Trên chiếc giường đơn trắng, có hình vẽ một con voi nhỏ, chăn và gối cũng như vậy.
Lý Nhị Phán cảm thấy rất kích động, có rất nhiều điều muốn nói nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ thở đều đều của Chi Chi, tay cô nhẹ nhẹ chọc vào má Chi Chi, mềm mại, êm êm, không nhịn được mà cười.
Không biết từ lúc nào, cô cũng ngủ thiếp đi.
Chu Mộc đi gọi con gái ăn cơm, mở cửa ra, thì thấy trong phòng cửa sổ cũng đang mở, gió nhè nhẹ thổi từ mặt hồ vào làm chuông gió treo trước cửa sổ khẽ kêu leng keng.
Chi Chi và bạn học, hai người đang ngủ say sưa, chổng vó lên mà ngủ, Chu Mộc trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, Chi Chi của ông mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ.