Hắc Thiên Kim

Chương 133: Tranh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cũng may là bà ta có chuẩn bị trước.

Sắp xếp hầm rượu rất tỉ mỉ, bỏ ra cả số tiền lớn để bày trí, mua không biết bao nhiêu là rượu quý để trưng bày.

Thế cũng coi như là không mất mặt với người khác.

Lục Cẩm Hoa cưới bà ta là tái hôn nên bà ta cực kì ghét việc người khác đem bà ta ra để so sánh với vợ trước của chồng.

Thường thì mọi người đều biết điều mà không nói linh tinh.

Những phu nhân họ Dương này, mang cái danh “nhanh mồm nhanh miệng” nên mụ ta không kiêng dè giống người khác.

Cứ càng là chuyện nhạy cảm thì mụ ta lại càng thích thú bởi ra.

Liễu3Mạch đã cảm thấy bà ta trang trí cho hầm rượu này tốt lắm rồi, nhưng mụ ta cứ thỉnh thoảng lại chen vào một câu: “Đẹp thì cũng đẹp đấy, nhưng bà chưa thấy hầm rượu của chị Diệp đấu, chẹp chẹp...” Tiếng chép miệng cuối cùng kia làm cho người ta có thể tự tưởng tượng ra vô vàn khung cảnh khác nhau.

Liễu Mạch đã tức tối lắm rồi, nhưng không mời mụ ta lại không được.

Bà ta trước giờ đều là người có tự tôn cao, có đồ quý thì đều bày ra hết rồi, bên trong là nơi mà con trai bà dùng để rửa ảnh, trước giờ bà ta đều không quan ta Nhìn biểu cảm2trên mặt của Liễu Mạch, phu nhân Dương càng cảm thấy muốn xem bên trong là gì.

“Cho tôi xem một chút đi mà.

Cũng coi như là để mọi người mở mang tầm mắt.” Nghe thấy phu nhân Dương nói to như vậy, mọi người cũng đều tập trung chú ý vào cánh cửa.

Đến cả bậc thầy quốc học Cung Chí Thành cũng rất tò mò nhìn qua.

Ông mặc trên người bộ trang phục nhà Đường, để chòm râu dài, mái tóc bạc trắng.

Vốn dĩ bà ta cũng cảm thấy hầm rượu nhà bà ta không đủ to.

Kết quả là cái gì đến cũng sẽ đến.

Phu nhân Dương là người có tiếng nói, tác phong làm việc cũng rất dứt khoát, rõ3ràng.

Trước đây có ngôi sao nữ không biết trời cao đất dày mà chọc tức mụ ta, sau đó liền bị mụ ta trực tiếp làm cho không sống nổi trong giới giải trí nữa.

Lúc này tuy rằng nói là muốn xem đồ quý được cất giấu của bà ta, nhưng nào có đồ quý gì.

“Cho tôi xem một chút đi mà.

Cũng coi như là để mọi người mở mang tầm mắt.” Nghe thấy phu nhân Dương nói to như vậy, mọi người cũng đều tập trung chú ý vào cánh cửa.

Đến cả bậc thầy quốc học Cung Chí Thành cũng rất tò mò nhìn qua.

Ông mặc trên người bộ trang phục nhà Đường, để chòm râu dài, mái tóc bạc trắng.

Tổng9thể rất hài hòa.

Trong giới thượng lưu, ông cũng là một người có danh tiếng, nhưng ông nổi tiếng vì thực lực của bản thân chứ không phải là kiểu người mua danh chuộc tiếng.

Trong giới nghệ thuật, những người tài giỏi thì đa phần đều không thích giao thiệp, mà thích giao thiệp thì lại không phải loại người đặc biệt tài giỏi hay gì.

Người hội tụ cả hai yếu tố như Cung Chí Thành rất hiếm gặp.

Hơn nữa ông lại ở trong giới thượng lưu ở Đại Kinh, có được thiên phú trời cho, lại giàu có nên rất có địa vị trong giới.

Liễu Mạch muốn tìm một lí do gì đó để đánh lạc hướng cho qua chuyện.

Ai ngờ3được Tiểu Mãn lại cười vui vẻ đi tới nói: “Để cháu mở cho mọi người xem.”

Từ lâu, Lục Tiểu Mãn đã rất khó chịu vì em trai cô ta có một nơi của riêng mình, nên đã lén lút trộm vân tay của em trai.

Qua nhiều lần quan sát, nếu bình thường mà em trai cô ta ở bên ngoài thì phải cần cả mật mã và vân tay thì mới mở cửa được.

Mật mã còn rất dài.

Tuy rằng có quy luật nhưng cô ta xem mãi đều không hiểu được.

Nhưng chỉ cần em trai cô ta ở bên trong thì người bên ngoài chỉ cần có vân tay là có thể mở cửa được.

Liễu Mạch không biết con gái muốn làm gì.

Nhưng mà đang ở trước mặt mọi người, bà ta không thể trách móc con bé, chỉ có thể mỉm cười mà nhìn con bé mở được cánh cửa ra.

Nếu nhìn kĩ sẽ thấy ngón tay của Lục Tiểu Mãn còn dán một miếng nhựa in dấu vân tay.

Cánh cửa được mở ra rồi.

Đằng sau cánh cửa là một đường hành lang dài.

Con người vốn luôn có lòng hiếu kì với những điều bí hiểm.

Nhất là khi nhìn thấy có nơi để khám phá thứ mới mẻ mà lại không nguy hiểm.

Mọi người đều theo vào trong.

“Phu nhân Lục à, rốt cuộc là có bảo bối gì khiến bà phải giấu kĩ như vậy.” Phu nhân Vương tò mò hỏi.

Liễu Mạch chỉ mỉm cười.

Ngoài mặt thì bà ta cố tỏ ra thần bí, nhưng thực tế bà ta cũng không biết.

Ai biết được con trai bà ta ở trong này làm cái gì cơ chứ.

Ông cụ cũng chiều thằng bé quá rồi.

Căn phòng này là ông cụ kêu người xây dựng lên.

Vì thế nên bà ta cũng không quan tâm.

Đi qua một cánh cửa được đóng chặt, mọi người tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Hành lang không quá dài, nhưng vì nó ở dưới hầm, lại có chút tối tăm nên mọi người cảm giác như đã đi rất lâu rồi vậy.

Hết đường rồi sao? Hình như đằng trước không thể đi tiếp nữa rồi? Đi đến cuối đường có một đoạn rẽ.

Đi qua đoạn ngã rẽ thì mọi người đều nhìn thấy ánh đèn, làm cho người ta cảm thấy như được chiếu rọi.

Đập vào mắt mọi người là một căn phòng rộng lớn.

Cả không gian chỉ là một màu trắng.

Đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy được trên những bức tường trắng tinh ấy treo đầy những bức tranh.

Và còn có một thiếu niên bên trong đấy.

Đó là một cậu thiếu niên rất anh tuấn.

Cậu mặc một bộ đồ của nho sinh thời xưa, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo.

Bộ áo dài màu trắng, cổ áo màu xanh đen, đeo chiếc thắt lưng có treo một miếng ngọc bội.

Vì vừa rẽ ngang vào nên mọi thứ xuất hiện đều đem lại cảm giác rất đột ngột.

Thiếu niên xuất hiện trước mắt khiến cho mọi người đều ngơ ngác.

Đây có lẽ chính là con trai của bà Lục.

Hình như rất hiếm khi thấy cậu tham gia các buổi tiệc.

Ánh mắt của các vị phu nhân quyền quý đều sáng hết lên.

Cậu thiếu niên trước mắt này thật khôi ngô.

Liễu Mạch này cái khác không nói, riêng việc sinh con thật là giỏi.

Sinh ra một đôi song sinh như vậy, đi đến đâu cũng được chú ý.

Năm đó Lục Cẩm Hoa cũng là một thiếu niên anh tuấn.

Nhan sắc đấy đến cả minh tinh màn ảnh cũng phải thua kém.

Thật không ngờ rằng con trai của ông lại trò giỏi hơn thầy, càng đẹp trai hơn nữa.

Cậu thiếu niên này ngoài đẹp trai ra, còn đem lại một cảm giác u buồn, làm cho các bà mẹ ở đây đều yêu thương.

Vốn dĩ Lục Thành Tuấn đang định đứng lên đi lấy một số thứ ở trong phòng.

Cậu không ngờ được đột nhiên lại có nhiều người vào được đây như vậy.

Nhìn Lục Tiểu Mãn tỏ ra đắc ý đứng trong đám người, cậu thật sự rất tức giận.

Đây là không gian riêng tư của cậu.

Cậu cực kì ghét có người đi vào.

Những lễ phép cơ bản cậu vẫn hiểu.

Vì vậy cậu khách khí chào hỏi mọi người.

Tuy rằng thái độ có chút lạnh lùng xa cách, nhưng vì có bề ngoài tuấn tú nên mọi người chỉ nghĩ là cậu ngại ngùng.

Các quý phu nhân đã làm mẹ ở đây nhìn thấy cậu như vậy chỉ muốn đưa tay lên véo mặt cậu một chút.

Nhất là thiếu niên còn đang mặc một bộ nho sinh thời xưa, rất đẹp mắt.

Các quý phu nhân thì cảm thán vì nhan sắc của thiếu niên.

Mà những người có tiếng nói trong giới nghệ thuật được Liễu Mạch mời đến để nâng vị thế của con gái lên cũng vô cùng say mê.

Bất cứ một nhà nghệ thuật nào cũng đều hi vọng một ngày nào đó sẽ có một buổi triển lãm các tác phẩm của mình.

Mà trước mắt bọn họ lúc này chính là một căn phòng trưng bày các tuyệt tác.

Tranh được treo đầy trên những bức tường trắng tinh.

Khoảng cách của mỗi bức tranh đều như nhau.

Mỗi bức tranh đều có ánh đèn dìu dịu chiếu rọi vào.

Mỗi bức tranh đều được trang hoàng rất cẩn thận, giống như người trang hoàng rất trân trọng nó.

Mà mọi người đều nhận ra, những bức tranh này đều do một người vẽ.

Từ khi những nét vẽ còn non nớt đến khi nét về thành thục hơn.

Đây chính là sự trưởng thành của một họa sĩ.

Cũng chính là sự phô bày linh hồn nghệ thuật của họa sĩ đó.

“Đẹp! Quá đẹp! Tuyệt vời!” Đứng trước bức tranh có tên “Sơ sinh”, bậc thầy quốc học Cung Chí Thành bật thốt lên.

Ông có thể nhìn thấy được tình mẹ thiêng liêng và nỗi nhớ, nỗi khát vọng về mẹ từ bức tranh miêu tả cảnh con ngựa mẹ đang sinh này, làm ông nhớ đến người mẹ già tám mươi tuổi của ông.

Thậm chí giờ phút này, ông muốn bỏ mặc bữa tiệc mà trở về thăm mẹ mình, để được cảm nhận đôi bàn tay đầy nếp nhăn nhưng đầy hơi ẩm của bà mỗi lần nắm tay mình.

Nhìn thấy Cung Chí Thành mở miệng khen to như vậy, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Cung Chỉ Thành vốn có địa vị cao, nhưng đồng thời ông cũng rất khó tính.

Giống như tối nay, ông đến tham gia bữa tiệc mà chỉ mở miệng khen con gái chủ nhà: “Khá tốt.” Lời khen như vậy đã khó lắm rồi.

Nhất là Lục Tiểu Mẫn còn là học trò của ông.

Nhưng nhìn xem, ông vừa không tiếc lời khen ngợi.

Lục Thành Tuấn mím môi.

Cậu không thích mọi người xông vào không gian của mình.

Nhưng đồng thời cậu cũng rất kiêu ngạo.

Nghe thấy lời khen như vậy, cậu cũng cảm thấy người kia thuận mắt hơn một chút.

Cậu thích tất cả các bức tranh của Chi Chi.

Tất cả đều rất đẹp.

Mỗi bức tranh đều đem lại cho cậu cảm giác rung động.

Vì vậy nên mỗi lần chụp ảnh cậu đều rất nghiêm túc.

Mỗi lần đều chụp rất nhiều rồi chọn bức ảnh mà cậu ưng ý nhất để gửi đi.

Nghe được lời khen ngợi của bậc thầy quốc học, những người khác cũng không muốn kém cạnh, không muốn làm thấp đi địa vị trong giới của mình nên cũng chăm chú ngắm tranh.

Nhưng họ thật không ngờ, khi nhìn kĩ kết quả lại đem đến cho bọn họ bất ngờ như vậy.

“Đẹp!” “Có năng khiếu!” “Thật sự là rất đẹp.” “Bãi cỏ này thật đẹp...” “Gương mặt của cậu giáo viên trẻ tuổi này thật vuông, nhưng lại rất thân thương.” “Giỏi.

Thật là quá xuất sắc!” Đây là lần đầu tiên Liễu Mạch đi vào đây.

Nhìn căn phòng đầy kín những bức tranh, bà ta cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào mà con trai bà ta trang trí chúng lên.

Lời ca ngợi nơi đây còn nhiều hơn cả lúc ca ngợi hầm rượu của bà ta.

Đến cả phu nhân Dương cũng phải ngạc nhiên hỏi bà ta: “Bà Lục này, không ngờ rằng bà còn có sở thích sưu tầm tranh nữa.

Ánh mắt của bà khá đấy!” Liễu Mạch trong lòng đang vui như nở hoa vậy.

Tuy vậy nhưng mặt bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười nói: “Đúng vậy.

Họa sĩ này rất có tài.

Vì vậy nên những bức tranh của cậu ấy tôi đều sẵn sàng mua về trưng bày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.