Hắc Thiên Kim

Chương 135: Em trai hơi kỳ lạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Năm nay ông đã có thân phận hiển hách, nhưng khi về nhà, chỉ cần dạ dày của mẹ không tốt, ông vẫn sẽ tự tay nhào bột, nấu mì để làm một bát mì cho mẹ của mình.

Từ trong bức tranh này, ông có thể nhìn được một khát vọng nồng cháy, một khát vọng có được tình yêu của mẹ và ngóng trông điều đó.

Ông rất thích bức tranh này.

Mà tối nay, khi nhận được lời mời, họa sĩ nổi tiếng Lộ Vạn Sinh - người đang đứng trước một bức tranh vẽ bóng lưng của một thiếu nữ cưỡi ngựa trên thảo nguyên dưới ánh chiều tà, đã đứng ở đó rất lâu rồi.

Ông ấy cẩn thận chú ý, hầu hết những bức tranh này đều được đóng một dấu ấn có hai chữ Chi3Chi.

Có một vài bức tranh không có, bức tranh mà ông ấy đang xem cũng không có.

Những bức tranh không có dấu ấn này có nét vẽ khá non nớt, phong cách vẽ cũng rất tùy ý.

Ông đoán rằng, có lẽ bức tranh này là những bức tranh thời đầu của người này vậy nên vẫn chưa kịp đóng dấu ấn.

Thế nhưng bức tranh trước mắt ông lại có bút pháp lão luyện, dường như đẹp không tì vết.

Ông chẳng thể soi ra một điểm xấu xí nào từ bức tranh, so với bức tranh ở bên cạnh, tuy rằng phong cách bút vẽ có cùng một cảm giác nhưng nó lại mang lại một thứ gì đó khác biệt hắn.

Ông giống như tìm được một trò chơi kiếm tìm vô cùng thú vị.

Đó chính là xem đi xem2lại các điểm khác nhau.

Những bức tranh này đều vô cùng đẹp.

Người họa sĩ này có một cảm quan tầm nhìn rất độc đáo, mỗi bức tranh đều tạo cảm giác đẹp thuần túy.

Mà bức tranh phía trước mặt tuy hơi thiếu chút đặc sắc trong nghệ thuật nhưng lại tràn đầy tình cảm trong đó.

Dưới cái nhìn của mình, thậm chí ông có thể to gan đoán rằng tác giả của bức tranh này hẳn là giáo viên của các tác giả của những bức tranh khác.

Chuyện vẽ vời chẳng thể nói rằng giáo viên chắc chắn sẽ vẽ đẹp hơn học sinh, quan trọng vẫn là cần thiên phú.

Thế nhưng không thể nghi ngờ rằng bức tranh trước mắt ông là một bức tranh hoàn mỹ.

Họa sĩ Lộ Vạn Sinh vốn đã có chút ít danh tiếng3cho riêng mình, thế nhưng có thể khiến ông ấy đến bữa yến tiệc này là do ông ấy vẫn đang kinh doanh một tiệm sưu tầm.

Dưới cái nhìn của mình, thậm chí ông có thể to gan đoán rằng tác giả của bức tranh này hẳn là giáo viên của các tác giả của những bức tranh khác.

Chuyện vẽ vời chẳng thể nói rằng giáo viên chắc chắn sẽ vẽ đẹp hơn học sinh, quan trọng vẫn là cần thiên phú.

Thế nhưng không thể nghi ngờ rằng bức tranh trước mắt ông là một bức tranh hoàn mỹ.

Họa sĩ Lộ Vạn Sinh vốn đã có chút ít danh tiếng cho riêng mình, thế nhưng có thể khiến ông ấy đến bữa yến tiệc này là do ông ấy vẫn đang kinh doanh một tiệm sưu tầm.

Ông ấy sưu tầm9những thứ mà ông ấy cho rằng nó khá có giá trị, sau đó lưu giữ hoặc bán đấu giá.

Ông ấy rất giỏi đầu tư trong lĩnh vực nghệ thuật.

Trong giới kinh doanh, ông ấy cũng khá nổi tiếng, có vài phu nhân và ông chủ giàu có muốn mua những đồ vật này đều sẽ tìm đến ông ấy.

Bức tranh trước mặt tuyệt đối có thể bán được giá cao.

Bản thân ông lại chưa từng nghe đến tên người họa sĩ này.

Thế nhưng lại có người xây riêng một phòng triển lãm tranh lớn như vậy cho họa sĩ này.

Ông đã kinh doanh trong thời gian dài về mảng này nên biết, nơi đây chắc chắn là một phòng triển lãm tranh chuyên nghiệp.

Mỗi một bức tường đều sẽ treo ngay ngắn một đến hai bức tranh.

Còn có cả3những vị trí trống chắc hẳn là để chuẩn bị cho những bức tranh sau này.

Hơn nữa trong bữa tiệc như tối nay, chỉ cần giới thiệu, nói không chừng còn có thể nổi tiếng.

Tác phẩm của những người như thế này nếu mua về sẽ nhất định có thể kiếm được tiền.

Ông không khỏi cảm thấy động lòng.

Mà những phu nhân giàu có thích mua tác phẩm nghệ thuật nhìn thấy dưới hầm nhà bà Lục có một phòng triển lãm tranh to như thế này, còn chuyên sưu tầm các tác phẩm tranh vẽ, giấu diếm cũng giỏi thật.

Nghĩ thể họ liền tính về nhà liệu có nên làm một phòng triển lãm tranh hay không.

Người đến người đi.

Lục Tiểu Mãn đứng bên cạnh em trai Lục Thành Tuấn.

Hai người đều đang mặc trang phục cổ đại, dung mạo có chút tương đồng.

Một người thì nở nụ cười ôn hòa, một người thì mang vẻ mặt xa cách và nghiêm túc.

Lục Tiểu Mãn luôn giữ nụ cười khéo léo, đắc ý nói: “Còn làm cả khóa mật mã cơ đấy.

Hứ, chị không chỉ tự mình vào được, còn có thể dẫn người khác vào xem.

Mấy cái bức tranh nát em lấy từ đâu ra đấy? Biến thái quá rồi.” Lục Thành Tuấn mím môi, không muốn tiếp chuyện chị mình.

Lục Tiểu Mãn nhìn bộ dạng của em trai giống như đang rất tức giận.

Thế nhưng cô ta lại trắng trợn cười nhạo: “Em xem kìa, tẹo nữa liệu mẹ có bảo em tặng tranh cho người ta không nhỉ?” Lục Thành Tuấn mặc một chiếc áo bào nho nhã, nhìn người chị có gương mặt giống mình như đúc.

Sắc mặt cậu tái nhợt hẳn đi.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy mẹ cười lanh lảnh đi về phía mình.

Lục Tiểu Mãn giảo hoạt nói: “Đưa chị 50 nghìn tệ, chị giúp em dẹp yên chuyện này.” Lục Thành Tuấn liếc chị gái, sắc mặt tái nhợt thêm cả chút kinh ngạc.

“Chị thiếu tiền à?” “Em hỏi làm gì, bảo đưa hay không thôi không được à.” “Không đưa.” Lục Thành Tuấn đã rất tức giận, cậu ghét bị uy hiếp, ghét nhiều người như thế này.

Lục Tiểu Mãn bị em trai từ chối thẳng thừng như thế nên tức điên.

Đột nhiên, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Mà dưới hầm nhà thì vô cùng tối, tối đến mức đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.

Lập tức liền có tiếng người thét lên: “Á!” Liễu Mạch cũng kêu lên.

Làm cái trò gì đây, sao lại mất điện rồi? Lúc này, phòng triển lãm lại dần dần sáng lên.

Thế nhưng không phải sáng lên bởi ánh đèn trên trần nhà mà là do những chiếc đèn nhỏ ở trên mỗi bức tranh.

Liễu Mạch nhìn thấy con trai không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh mình, hỏi: “Tại sao lại thế này?” “Điện áp không ổn định, mẹ bảo mọi người ra khỏi đây đi.

Lỡ may tẹo nữa lại mất điện tiếp.” Lục Thành Tuấn lạnh nhạt nói.

Liễu Mạch không hề nghi ngờ con trai mình đang giở trò, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng này của nó.

Tất cả mọi người dần dần rời khỏi phòng.

Bởi vì không có đèn nên chỉ còn lại ánh sáng từ những chiếc đèn nhỏ.

Khung cảnh này mang lại cảm giác vô cùng ma mị, tối tăm.

Thế nhưng điều này lại càng tô điểm thêm nét nổi bật cho mỗi bức tranh.

Xung quanh đều tối om, chỉ có những bức tranh được chiếu sáng bằng ánh đèn êm dịu, sinh động hẳn lên.

Phu nhân Dương oán trách: Biệt thự Tây Viên lại có điện áp không ổn định thế này.

Cũng may là tôi không mua biệt thự bên này đấy.” Chỉ là lúc mụ ta đi trên đường, nhìn thấy những bức tranh hai bên lại không nhịn được mà nói: “Đẹp thật đấy!” Mọi người đều đi ra bên ngoài.

Cung Chí Thành cũng không thể không ra bên ngoài.

Thế nhưng ông vẫn quay đầu nhìn bức tranh kia thêm một chút.

Trong bóng tối, màu đỏ tươi trên thân ngựa mẹ dường như có thể làm người ta ngửi thấy được mùi tanh của máu tươi, có thể nghe thấy được những tiếng kêu khàn giọng trầm thấp và mơ hồ.

Lục Tiểu Mãn đứng bên cạnh mẹ, tố cáo em trai: “Mẹ ơi không phải do điện áp đầu, là do Lục Thành Tuấn giở trò.” Liễu Mạch vẫn nở nụ cười nho nhã, nắm chặt lấy cổ tay con gái nhỏ giọng quát: “Đừng có hơi tí là bắt nạt em con.

Ai bảo con mở cái cửa ấy ra, mẹ còn chưa tính sổ với con đấy.” Lục Tiểu Mãn bị Liễu Mạch nắm tay kéo ra ngoài, quay đầu nhìn lại căn phòng lớn chìm trong bóng tối kia.

Em trai đang mặc áo bào có khuôn mặt giống mình như đúc đang nở một nụ cười khó hiểu với mình.

Cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.