Hắc Thiên Kim

Chương 138: Mua sách



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhị Phán tràn đầy hứng khởi dẫn Chi Chi đi thăm nhà kho, nhưng không hề phát hiện ra tâm hồn Chi Chi đã đặt ở chỗ khác.

“Lúc đầu bố mình chỉ xây ba phòng trệt, một phòng bếp và hai phòng ngủ.

Sau đó nhà mình lại thu mua rất nhiều đồ không thể dính nước mưa thể là bố mình lại tiếp tục xây thêm rất nhiều phòng nữa, bây giờ thành nhà mình dài như vậy.” Nhị Phán vừa nói vừa kéo Chi Chi ra chỗ cửa sắt.

Cửa cuốn kêu răng rắc, tiếng kêu không ngớt, cửa được kéo lên, bên trong là một căn phòng đầy sách.

Kết quả Chi Chi chơi còn vui hơn cô.

Hai người cứ3như vậy trèo từ dưới lên, vất vả leo lên, rồi lại tay trong tay chạy xuống.

Chạy mệt rồi, Nhị Phân hào hứng dẫn Chi Chi đi tham quan nhà của cô, giống như đi tham quan nhà Chị Chi vậy.

Tuy không có những căn phòng đẹp đẽ, không có vườn hoa, nhưng có rất nhiều đồ vật có ý nghĩa.

“Chỗ sách này là do bố mẹ mình thu mua lại, để bên ngoài thì ướt mất nên mới để hết trong này.” “Vậy chỗ sách này để bán à?” Chi Chi tò mò hỏi.

Chi Chi tinh thần vốn đang ở nơi khác bỗng nhiên bị kéo về.

“Woa, Tiểu Nhị, sao cậu lại có nhiều sách như thế này?” Nhìn thấy2dáng vẻ kinh ngạc của Chi Chi, Nhị Phán rất vui.

Cô vốn lo rằng Chi Chi sẽ không quen, nhưng từ khi tới, lúc nắm tay bạn ý cùng nhau trèo lên đống phế liệu rồi cùng nhau chạy xuống, Nhị Phán đều cảm thấy như ngập tràn hạnh phúc.

Từ khi đến thành phố Tây Hồ, bố mẹ cô đều rất bận.

Cô thường chơi một mình như vậy.

Trèo lên đống phế liệu, đứng trên đỉnh nhìn các đồng phế liệu khác trập trùng, nhìn từng hàng lối đi uốn lượn quanh co, nhìn ngôi nhà xanh xanh mình đang ở, nhìn từng chút từng chút các đoạn được xây thêm.

Cho tới khi mẹ gọi xuống ăn cơm, cô sẽ chạy như3bay từ trên đỉnh chạy xuống, cảm nhận cái cảm giác chạy tốc độ cực nhanh phi từ đỉnh phi xuống.

Giống như là đang bay vậy.

Tuy bây giờ đã học cấp ba rồi, nhưng cô vẫn thích chơi như vậy nhất, không có cái gì có thể thay thế.

Vì vậy khi Chi Chi vừa mới tới, Nhị Phán đã kéo Chi Chi lên đỉnh đồng phế liệu.

Hai người cứ như vậy trèo từ dưới lên, vất vả leo lên, rồi lại tay trong tay chạy xuống.

Chạy mệt rồi, Nhị Phân hào hứng dẫn Chi Chi đi tham quan nhà của cô, giống như đi tham quan nhà Chị Chi vậy.

Tuy không có những căn phòng đẹp đẽ, không có vườn hoa, nhưng9có rất nhiều đồ vật có ý nghĩa.

“Chỗ sách này là do bố mẹ mình thu mua lại, để bên ngoài thì ướt mất nên mới để hết trong này.” “Vậy chỗ sách này để bán à?” Chi Chi tò mò hỏi.

“Tất nhiên rồi, những đồ được thu mua bố mẹ mình sẽ phân loại kỹ, sau đó bán cho các công xưởng khác nhau, ví dụ như sách thì có thể bán cho các cơ sở sản xuất giấy, tái chế thành giấy mới.” Chi Chi nghĩ tới Tàng Thư Các nhà mình còn khá trống vắng, kích động rồi hỏi: “Vậy mình có thể mua không?” “Tất nhiên là có thể, dù sao cũng bán lại hết cho các xưởng3sản xuất giấy, cậu cứ tùy ý mà chọn, mấy phòng nữa cũng để toàn là sách, bố mẹ mình vốn đã thấy phiền vì chiếm diện tích quá rồi.” Nhị Phân thoải mái nói.

Lúc này Vương Quế Hoa đi tới gọi ăn cơm.

Nghe thấy Chi Chi muốn mua sách, bà cũng lập tức thoải mái mà nói: “Cháu cứ tha hồ mà chọn, lấy quyển nào dùng tốt là được, cháu là bạn học của Nhị Phán nên có lấy theo giá thu mua, bốn hào một cân.” Chi Chi nghe xong vô cùng phấn khích: “Cảm ơn cô.” Cô cảm thấy như vậy rất hợp lý, nếu như mẹ của Tiểu Nhị mà bảo không cần tiền thì cô chọn cũng không được thoải mái.

Chi Chi rất quý mẹ của Tiểu Nhị, các thím trong thôn cũng như vậy, cho đồ ăn ngon rất rộng rãi, nói đến tiền bạc cũng rất rõ ràng.

Nhị Phán thì lại có chút không vui, Chi Chi là bạn tốt của cô sao mẹ lại lấy tiền làm gì.

Mấy người đi tới ăn cơm.

Thịt kho tàu quả thực đúng là ngon như cái mùi Chi Chi ngửi thấy.

Mỗi miếng thịt Chi Chi gần như ăn hết một bát cơm.

Lúc ăn cơm, Vương Quế Hoa thấy Chi Chi có vẻ kén ăn, chỉ ăn mỗi thịt, liền gắp thêm một đũa rau xanh, nhắc: “Cháu không thể chỉ ăn thịt được, ăn một chút rau cho bớt ngấy.” “Cảm ơn cô Vương” Chi Chi vô cùng vui vẻ, ở nhà ăn cơm chỉ có bố và ông, nếu có mẹ nhất định cũng sẽ giống như vậy.

Lý Đại Niên thấy Chi Chi ăn rất ngon, cũng cực kì vui vẻ, người nấu cơm mà nhìn thấy người khác ăn ngon như vậy, chứng tỏ là mình nấu rất ngon.

Nhưng ông cảm thấy cô bé này quá đơn thuần, cười hì hì giống như là con trai, lại xinh xắn như vậy rất dễ bị người khác lừa, con gái nhà mình mà như thế thì nên cẩn thận một chút.

Ăn cơm xong, Lý Đại Niên rửa bát.

Nghe thấy vợ nói chuyện mua sách, phản ứng của Lý Đại Niên cũng giống hệt như con gái: “Con bé với Tiểu Nhị là bạn tốt, bà còn lấy tiền làm gì?” Vương Quế Hoa vẫn rất kiên định: “Tuy không đáng bao tiền nhưng không lấy tiền cũng không ổn, Chi Chi chắc chắn sẽ không thích kiểu lợi dụng như vậy, Tiểu Nhị khó khăn lắm mới có một người bạn thì phải giữ cho tốt, mà bạn bè với nhau thì phải rõ ràng.” Vương Quế Hoa là nông dân, quan niệm cũng rất mộc mạc, cũng rất kiên định.

Lý Đại Niên cảm thấy vợ mình nói cũng có lý, nhưng vẫn dặn dò: “Vậy bà cứ để cô bé kia tùy ý mà chọn, mở cửa mấy phòng sách đằng sau nữa.” Ăn cơm xong, Chi Chi chuẩn bị đi chọn sách, cũng tiện cho tiêu bớt cơm.

Nhị Phán cũng giúp cô, hai người cùng nhau đi chọn sách.

Chi Chi phát hiện ra ở một xó hẻo lánh có một rương toàn là sách cổ, ông chắc chắn sẽ thích.

“Mấy cái này cũng có thể chọn được đúng không?” “Tất nhiên rồi, bố mình bảo cậu cứ tùy ý mà chọn.” Chờ tới chiều lúc Chu Mộc đến đón Chi Chi thì nhìn thấy một xe sách, còn con gái thì đang ngủ cùng với bạn học.

Biết được rằng đối phương là ông chủ mỏ than Bình Khẩu, Lý Đại Niên cũng có chút căng thẳng.

“Làm phiền anh chị rồi.” Chu Mộc nhìn hai vợ chồng đang sắp xếp lại sách, biết là do Chi Chi mua, ông cảm thấy hơi có lỗi.

Con gái ông được ông bao bọc đến mức vô cùng thành thật ngây thơ, người khác nói tốt cô cũng sẽ cho rằng nó tốt.

Cô chọn nhiều sách như vậy, cũng may hai vợ chồng này xem ra cũng rất thành thật, nếu như gặp phải mấy người xấu thì không biết sẽ như thế nào.

“Không đâu.

Chỗ sách này của chúng tôi cũng vốn là để bán, chẳng qua là sách cũ nên bị ép giá, nên chúng tôi cũng chẳng vội bán, vốn là tôi nói nếu cháu nó mà thích thì cứ lấy đi, nhưng bà vợ tôi đầu óc nông cạn, còn nói là lấy theo giá nhập.” Lý Đại Niên càng thêm áy náy.

Bên kia Chi Chi và Nhị Phán đã tỉnh dậy rồi, nhưng cả hai vẫn nằm trên giường, chưa chịu dậy.

Bên ngoài, trời rất nóng.

Trong phòng còn có quạt, quạt thổi rất mát mẻ.

Nhị Phán vô cùng thần bí, lấy ra một quyển sách cho Chi Chi xem.

Chi Chi nhìn thấy bìa sách là một cô gái rất xinh đẹp, tác giả là Tích Họa, sách do Đài Loan xuất bản.

Câu truyện kể về một cô gái bình thường, bố mẹ cô ấy qua đời và bị người chú của cô ấy đối xử tàn nhẫn.

Cô không cẩn thận làm hỏng chiếc xe của một công tử giàu có và phải đến nhà giàu để làm người giúp việc.

Sau đó, cô phát hiện vị công tử gia đình giàu có lại là bạn cùng lớp.

Hai người liên tục cãi vã rồi cuối cùng lại yêu nhau.

Sách chi Chi xem chủ yếu là sách cổ văn, sách kiểu này tương đối ít, chỉ lật qua vài cái, đọc nhanh như gió lướt qua.

“Hay không?” Nhị Phán kiên nhẫn, tay chống cằm nhìn Chi Chi đọc sách.

Nhị Phán vì luôn tự ti, lại không có bạn, nên rất thích đọc tiểu thuyết tình cảm kiểu này, đây cũng là nguyên nhân khiến thành tích cô giảm sút.

Cô đặc biệt thích quyển sách này.

Thậm chí có đôi lúc còn nghĩ mình là nữ chính trong truyện.

Chi Chi lắc đầu nói: “Câu chữ viết rất chau chuốt, nhưng cảm giác có chút kì lạ, não trái của nữ chính không được phát triển lắm, đi đến đâu cũng phải té ngã, không tuân thủ quy tắc, lại tự ý đi ngược chiều, không có ý thức, không có văn hóa.

Xe đạp làm xước xe của người ta, vốn không cần phải bồi thường quá nhiều tiền, nhưng cô ta sau đó phải đến nhà người ta rồi đập vỡ cái bình đắt tiền hơn ở trong nhà.” Nhị Phán mặt chết lặng.

“Nhưng nữ chính rất là lương thiện...” “Thật à? Trong sách nói vì em trai bị ốm, nên nữ chính phải đi mua thuốc, rồi đi ngược chiều đâm vào xe của người khác, sau đó cùng người ta đi luôn, quên luôn là em trai đang đổ bệnh.

Em trai sốt cao, cô chú của nữ chính tan làm về muộn nhìn thất lập tức đưa đi bệnh viện, sau cô ta biết chuyện lại trách cô chủ không chăm sóc tốt em trai.” “Nhưng cô rất quan tâm Tề Thiên, bố mẹ Tề Thiên không quan tâm anh ta, nữ chính còn đặc biệt vì anh ta mà làm cơm hộp.” Nhị Phân cảm thấy tuy đối với em trai không ổn nhưng đối với nam chính, nữ chính thực sự rất tốt.

“Tề Thiên ăn cơm của nữ chính thì bị đau bụng, bỏ luôn kì thi, cô ta ở cạnh chăm sóc nên cũng bỏ thi luôn, sau đó vì anh ta mà bỏ học, một cô gái mà không có cả bằng cấp ba thì tìm đâu ra việc?” Chi Chi thực sự rất không hiểu, cảm thấy não của nữ chính có vấn đề.

Nhưng mà, nhưng mà nam chính rất thích cô ta mà, không màng đến sự phản đối của dòng họ, hai người chẳng phải vẫn ở cạnh nhau sau?” Chi Chi lắc đầu: “Đầu óc của công tử giàu có căn bản cũng có vấn đề, với trí thông minh như vậy, sau này không có khả năng kế thừa gia sản, nữ chính lại không tốt nghiệp cấp ba, cả hai lại không có kế sinh nhai, tương lai có vẻ không ổn lắm.”

Nhà của Nhị phán là nhà một tầng, khả năng cách âm kém.

Vì vậy bên ngoài đều có thể nghe thấy lời nói bên trong.

Chu Mộc không nỡ đánh thức con gái nên đứng ở cửa với bố mẹ Nhị Phán chờ.

Không ngờ rằng lại nghe được một đoạn nói chuyện bên trong.

Bố mẹ Nhị Phán trên mặt khó xử, cùng là người dạy dỗ con cái, sao mà lại có sự khác nhau như vậy.

Hai người vốn còn cảm thấy con gái đối phương còn ngây thơ dễ gạt, nhưng khi nghe thấy con gái và cô bé nói chuyện, thì lại cảm thấy con mình mới thật sự là đứa ngây thơ, dễ gạt.

Chu Mộc trên mặt tự hào, không uổng công mình và lão tú tài đọc biết bao quyển tiểu thuyết ngôn tình, biết bao quyền giáo dục tâm lý học thiếu nữ.

Bình thường hai người còn lấy cả tiểu thuyết ngôn tình để làm tài liệu đọc, giải thích phân tích nhân vật, chỉ lo rằng con gái bị lừa.

Hổ, hổ, hổ, con gái tôi thật là tuyệt vời.

2 Mặt trời ngả về Tây, Chu Mộc đưa con gái cùng với một xe sách cổ rời khỏi nhà của Nhị Phán.

Ba người nhà Nhị Phán vẫn đang đứng dưới biển hiệu thu mua phế liệu tiền khách.

Nhị Phán vẫn một mặt chết lặng.

Lý Đại Niên và Vương Quế Hoa bốn mắt nhìn nhau, quyết định về nhà phải nhanh chóng bán hết chỗ sách bìa ngoài bắt mắt kia đi, vì cảm giác con gái ông bà đọc truyện đến ngây ngốc mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.