Hắc Thiên Kim

Chương 140: Gửi thư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vợ chồng bọn họ tuy rằng thu tiền nhưng thực chất thì cũng không phải là để kiếm lãi.

Thu được bao tiền thì lúc mua ban đầu cũng là từng đấy tiền.

Cũng không tính cả phí bảo quản gì.

Lão tú tài gần đây luôn bận sắp xếp sách.

Nhiên viên trong nhà ăn cũng sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng nguồn thực phẩm cho nhà ăn vẫn khá phiền phức.

Nhưng chỉ cần là chuyện của con gái thì ông đều không ngại phiền phức.

Vì con gái mà nghỉ hè ông đều ở nhà.

Ông còn có thể làm ra một bãi cỏ để ngày ngày cùng con gái đi chăn thả.

Giờ lại muốn nuôi trồng, nghiên cứu thực phẩm có lợi cho sức khỏe cũng không có gì lạ.

Mà Chi Chi lại cảm thấy thái độ của các bạn đối với cô tốt hơn nhiều.

Thay3đổi nhiều nhất là Trần Di.

Vốn dĩ cô ta là cái đuôi của Trần Nhã Kỳ, nghe theo Trần Nhã Kỳ như anh em nổi khổ vậy.

Chỉ cần một ánh mắt của Trần Nhã Kỳ là cô ta có thể ngay lập tức quay qua chọc ngoáy cô.

Mà giờ thái độ cô ta lại quay ngoắt 180 độ.

Ông lão không nhìn được mấy quyển sách quá cũ nên quyển nào cũng muốn sửa lại.

Hầu như ngày nào ông lão cũng ở trong phòng để sách.

Đến cả mái tóc và chòm râu của mình cũng không thèm chải chuốt nữa.

Mà Chu Mộc thì lại đang bận việc ở nhà ăn trong trường.

Trong lòng của ông, chỉ cần là chuyện có liên quan đến con gái thì đều là chuyện quan trọng.

Thay đổi nhiều nhất là Trần Di.

Vốn dĩ cô ta là cái đuôi của Trần Nhã2Kỳ, nghe theo Trần Nhã Kỳ như anh em nổi khổ vậy.

Chỉ cần một ánh mắt của Trần Nhã Kỳ là cô ta có thể ngay lập tức quay qua chọc ngoáy cô.

Mà giờ thái độ cô ta lại quay ngoắt 180 độ.

Điều này làm cho Chi Chi cảm thấy rất khó hiểu.

Giống như cô ta mới là bạn cùng bàn với mình vậy.

Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mà lớp trưởng Trần Nhã Kỳ lại khiêm tốn hơn rất nhiều.

Vì vậy mà không khí trong phòng ký túc của Chi Chi tốt hơn một chút.

Chỉ là giờ lại khá ngại ngùng.

Cho đến khi nhà trường đưa ra thông báo, sắp tổ chức 100 năm thành lập trường, mỗi lớp mười đều phải có ít nhất một tiết mục.

Lớp mười một thì có thể tự quyết định.

Lớp mười hai thì không cần quan3tâm việc này.

Bọn họ chỉ cần tập trung vào việc học để thi đại học là được.

Vì vậy ở ký túc xá hay trong lớp đều đang bàn luận sôi nổi về việc này.

Dù cho trường học luôn đặt việc thi cử lên hàng đầu nhưng mọi người đều rất hứng khởi với hoạt động lần này.

Dẫu sao thì cũng đều là những cô cậu mười mấy tuổi.

Ai mà nguyện ý ngày ngày chỉ lo cắm đầu vào học Cơ chứ.

Đặc biệt là học sinh khối mười.

Đều mới từ cấp hai lên, không có áp lực về thi cử.

Áp lực thi đại học còn chưa cần phải lo.

Chi Chi nghe được Trần Nhã Kỳ và Trần Di thảo luận sôi nổi xem nên biểu diễn ca hát, nhảy múa hay diễn kịch thì liền cảm thấy nhức hết cả đầu.

Lúc nhỏ ông nội bắt cô học9đàn và nhạc cụ, cô đều cảm thấy sống không bằng chết, mỗi lần đều chỉ muốn trốn tránh.

“Chu Chi Chi, Liễu Hử ở lớp một biểu diễn đàn dương cầm.

Có phải là cậu biết đánh đàn cổ đúng không? Hay là lớp mình báo danh một tiết mục biểu diễn đàn cổ đi?” Trần Nhã Kỳ nói.

Tuy rằng gọi Chi Chi vẫn gọi cả họ, nhưng thái độ của cô ta đã tốt hơn nhiều.

Những chuyện thể hiện năng lực này cũng đồng ý để cho Chi Chi tham gia.

“Không được, tớ đàn không hay, chỉ biết sơ sơ thôi, bỏ đi đi.

Trần Di không phải nói là đàn dương cầm rất hay hay sao.

Cậu cũng báo danh đăng kí tiết mục đàn dương cầm đi.” Chi Chi hiểu rõ năng lực của bản thân.

Học cái mình thích và cái mình không thích là khác3nhau.

Vẽ tranh hay viết chữ cô đều khá giỏi.

Nhưng về nhạc cụ thì đều là để ứng phó với ông nội thôi.

Cảm xúc của Trần Nhã Kỳ với Chu Chi Chi rất phức tạp.

Sau khi biết được bố Chu Chi Chi là ông chủ của mỏ than Bình Khẩu thì cô ta rất kinh ngạc.

Lại nghĩ tới những việc mình làm trước đó.

Cả lần đi ăn cơm với mẹ nữa.

Mẹ và các cô đều nói mỏ than ấy giàu lắm.

Chi Chi cũng chỉ cười cười mà không nói gì.

Lúc đó còn cảm thấy rất đắc ý, giờ nghĩ lại cô ta cảm thấy rất mất mặt.

Cô ta còn nghĩ có phải do mình mà hại công viên của bố bị mua lại hay không.

Nhưng nghĩ thế nào cô ta cũng cảm thấy vô lý.

Làm gì có ai vì chuyện như thế mà mua cả lại cái công viên cơ chứ.

“Tớ không làm được đâu.” Đối mặt với Liễu Hử, Trần Nhã Kỳ chỉ có thể chán nản nói.

“Vì sao?” Chi Chi rất tò mò, lớp trưởng là người háo thắng như vậy mà còn có lúc tự nhận bản thân không làm được, tự nhận thua rồi.

“Cậu chưa nhìn thấy tư thái của Liễu Hử khi ngồi trước đàn dương cầm đấy thôi.

Cậu ta chưa cần đàn tớ đã cảm thấy mình thua rồi.” Trong phòng ký túc, Trần Nhã Kỳ mặc bộ đồ ngủ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi dép màu hồng nốt.

Làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, mắt to, trán cao, nhìn là biết là một cô gái xinh đẹp.

Vì đang là giờ nghỉ trưa nên Chi Chi trèo lên giường, cúi đầu xuống nhìn Trần Nhã Kỳ, không hiểu nói: “Cậu đã rất xinh đẹp rồi, chỉ là tính tình có chút không tốt lắm, không cần khoa trương như thế chứ.” Trần Nhã Kỳ...

Ở cùng phòng lâu với Chu Chi Chi, cô ta cũng để ý thấy Chu Chi Chi rất thẳng thắn nên không thể tức giận nổi.

“Cậu không hiểu.

Khí chất của Liễu Hử chính là nữ chính trong truyện ngôn tình đấy.”

“Phụt!”

Trần Nhã Kỳ vừa dứt lời làm cho Lý Nhị Phán đang uống nước cũng bị sặc.

Giờ ai nhắc với cô về tiểu thuyết ngôn tình cô đều chịu không nổi, quá hoang đường.

Sau lần đó, cô có cầm vài quyển khác đi thảo luận với Chi Chi.

Sau đó càng cảm thấy hoang đường.

Lẳng lặng vài hôm, có âm thầm đem đống truyện ở đầu giường của mình đi đốt...

Đốt hết rồi...

Mẹ cô - Vương Quế Hoa thấy vậy thì đau lòng lắm.

Đúng là lãng phí mà, đem đi bán còn có thể bán được ba tệ năm đồng một cân đấy.

Trần Di cũng nói theo: “Bối cảnh gia đình nhà Liễu Hử rất lớn đấy.

Nghe nói...” Một khi cả phòng đã nổi lên tính buôn chuyện thì không dùng được.

Đúng lúc này thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chu Chi Chi, có thư.” Cả phòng đều đột nhiên yên lặng.

Chi Chi nghe thấy có thự liền kích động trèo xuống giường.

Những người khác thì lại rất tò mò.

Đến cả người rất ít nói như Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được mà hỏi: “Thời đại này rồi còn có người viết thư sao?” “Đúng vậy, tớ có một người bạn qua thư.

Bọn tớ quen nhau từ tiểu học.

Lúc đấy trường có tổ chức hoạt động một với một giúp đỡ học sinh nghèo.

Vừa hay tớ với cậu ấy thành bạn bè.” Chi Chi thoải mái nói.

Trần Nhã Kỳ không nhịn được mà suýt nói: Cậu là con gái của chủ mỏ than Bình Khẩu mà cũng cần giúp đỡ khó khăn á.

“Hồi còn học tiểu học hình như là trường tớ cũng có hoạt động như vậy.

Chỉ là trường tớ trong thành phố, điều kiện gia đình mọi người đều khá tốt, nên làm cho có.

Không ngờ rằng cậu và bạn qua thư có thể giữ liên lạc với nhau lâu như vậy đấy.

Thật là giỏi.” Trần Di nói.

Trần Nhã Kỳ nghe thấy lời khen ngợi đầy gượng ép của Trần Di thì cảm thấy rất chói tai.

Kể từ khi biết bố Chi Chi là chủ mỏ than, chỉ cần có cơ hội là Trần Di sẽ khen ngợi.

Nghe thôi cô ta đã thấy ngại thay rồi.

Nghĩ lại bình thường Trần Di cũng khen mình như vậy làm cô ta cảm thấy có chút gì đó kì lạ.

“Hai người các cậu không phải là đang yêu đương chứ.

Giữ liên lạc với nhau lâu vậy cơ mà.” Trần Nhã Kỳ trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.