Hắc Thiên Kim

Chương 144: Mách lẻo là không đúng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu như biết chuyện đám bạn Chi Chi đã xử lý mấy tên lưu manh của huyện Chung Sơn hồi mẫu giáo, có lẽ đám người của Trịnh Minh Sơn đã chạy vội.

Lúc này, nhìn cách tay máu chảy đầm đìa của Cẩu Lục, Trịnh Minh Sơn không những không rút lui mà còn gào lên: “Tao phải báo cảnh sát, mày cứ vậy làm người khác bị thương.

Hừ, cảnh sát Trương ở đồn công an khu này là anh em của tao, chúng mày chết chắc rồi.” Quả nhiên nói tới cảnh sát, sắc mặt của đối phương liền thay đổi.

Trịnh Minh Sơn biết Lưu Sơn Quy tuy biết đánh nhau nhưng cũng chỉ là một học sinh Nhất Trung, hắn nhìn đồng phục3trên người anh ta là biết.

Tôi nói rồi, tay của hắn không sao, tôi dùng dao rất chuẩn, lực ném cũng được điều tiết rồi.

Chắc chắn là sẽ không có chuyện đứt tay gãy xương, chỉ là chảy máu hơi nhiều thôi.

Cùng lắm thì tôi giúp hắn cầm máu.” Chi Chi vừa nói vừa lấy một cái bình gốm sứ trong balo.

Trịnh Minh Sơn cảm thấy có chút khả quan, lại nhìn thấy cái bình cổ tinh xảo kia, hai mắt liền sáng lên.

Hắn giơ tay ngăn cản: “Em gái nói cầm máu là cầm máu được ngay à, ai mà biết được em gái có cái đồ gì.

Một thằng nhãi thì sao dám động tới xã hội đen.

Đồn cảnh sát mà2lưu hồ sơ một cái, thì cuộc sống sau này cũng không tốt đẹp gì.

Lưu Sơn Quy mặt trắng bệch, xong đời rồi, nếu như bố biết mình lớp 12 rồi mà vẫn đi đánh nhau thì về nhà kiểu gì cũng bị bắt chép phạt văn chương của Lỗ Tấn.

Anh ta gần như đã thuộc lòng hết tập văn của Lỗ Tấn rồi, chép phạt đến gãy cá tay.

Chi Chi cũng mặt mày căng thẳng.

Nếu như chú Lưu biết, vậy chẳng phải bố mình cũng biết, nếu như bố biết mình đánh nhau...

Bảo vệ Lại sắc mặt càng tái nhợt.

Thôi xong rồi, nếu như để ông chủ Chu biết được mình để con gái ông ý đánh nhau, với tính khí của ông3chủ Chu bên ngoài thì cười đùa, nhưng nếu lũ côn đồ này gặp phải ông thì coi như xong đời...

bản thân mình cũng xong đời...

“Xông ra đánh nhau rồi đòi báo cảnh sát, mấy người không có liêm sỉ à.

Chắc chắn là sẽ không có chuyện đứt tay gãy xương, chỉ là chảy máu hơi nhiều thôi.

Cùng lắm thì tôi giúp hắn cầm máu.” Chi Chi vừa nói vừa lấy một cái bình gốm sứ trong balo.

Trịnh Minh Sơn cảm thấy có chút khả quan, lại nhìn thấy cái bình cổ tinh xảo kia, hai mắt liền sáng lên.

Hắn giơ tay ngăn cản: “Em gái nói cầm máu là cầm máu được ngay à, ai mà biết được em gái có cái đồ gì.

Không9được nhúc nhích, không thì báo cảnh sát.

Hay là em gái cho anh cái thứ ở trên tay rồi đi một mình cùng anh làm chén thì chuyện tối nay coi như xí xóa.”

Lưu Sơn Quy nghe xong liền muốn phát điên.

Hắn còn dám bắt Chi Chi uống rượu, Chi Chi đến nhà anh làm khách, bố anh còn không dám để Chi Chi uống rượu.

“Báo cảnh sát thì báo.

Nhanh lên, tao còn phải về trường để tự học.” Trịnh Minh Sơn tưởng rằng mình đã nắm thóp được đối phương, đối phương chỉ đang mạnh mồm: “Cái này là do chính miệng mày nói nhá.

Báo cảnh sát.”

Lúc này, một đàn em đột nhiên yếu ớt nói: “Anh, anh Trịnh, anh không thể báo cảnh3sát được.

Bố, bố nó là phó cục trưởng Cục Công an thành phố Tây Hồ đấy.” “Phó cục trưởng có cái gì ghê gớm, anh Trường vẫn quản lý khu...

Cái gì...” Trịnh Minh Sơn nói được nửa câu mới nhận ra.

Liền nghe được cô gái kia mặt mày khổ não nói: “Thôi xong rồi, chú Lưu mà biết em ở đây, kiểu gì cũng nói với bố em.

Anh Sơn Quy, làm sao bây giờ?” Lưu Sơn Quy nghe thấy Chi Chi nói đến tên bố mình, sắc mặt liền tái nhợt đi.

So với chủ Chu thì anh ta thà đối đầu với một đám lưu manh còn hơn.

Lại Học Quân ở đằng sau mặt cũng tát nhợt rồi, đi đến rồi nói: “Nếu không hai cháu cứ trói chúng nó lại, rồi đi về trường.

Chú sẽ ném mấy đứa này ở đồn cảnh sát, chuyện này không nên để ông chủ Chu biết thì hơn.” Trịnh Minh Sơn nghe thấy mấy người kia thương lượng như chưa từng có mình thì chỉ biết choáng váng.

Nghe giọng điệu, bố của em gái này còn đáng sợ hơn phó bộ trưởng Cục Công an? Hắn không khỏi có ý định rút lui.

Hắn nhảy dựng lên, rồi hành hung một trận với tên đàn em bên cạnh.

“Sao không nói sớm, định lấy ông mày ra làm bia đỡ đạn à, ông đánh chết mày giờ tên khốn nạn này.” Lúc này chỉ có từng cú đánh tiếp xúc da thịt, tên đàn em kia kêu oai oái.

Mọi người ở đây đều chết lặng.

Liền nghe thấy Trịnh Minh Sơn vừa đánh vừa rút lui nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm.

Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, đều là người nhà cả.” Trịnh Minh Sơn sau đó cùng đàn em rút lui như thủy triều rút sóng, để lại một quầy đồ nướng bị đập phá.

“Mau về trường học thôi, nhân lúc chưa hết giờ tự học.” Lại Học Quân nhìn mấy đứa trẻ mặt chưa thỏa mãn này, sợ lại xảy ra chuyện gì, tranh thủ nói.

Lưu Sơn Quy cũng định thần lại, nếu bây giờ bị phát hiện, thì đáng sợ nhất không phải là bị chép phạt văn của Lỗ Tấn, mà là chú Chu kia...

Anh ta nhanh chóng bảo Chi Chi về trường.

Thế nên Chi Chi và Nhị Phán chỉ biết ngoan ngoãn trở về trường.

Trong kí túc không có điện, hai người vẫn còn bài tập chưa xong, đành phải quay lại lớp học.

Không ngờ về đến lớp học, cả lớp im phăng phắc.

Khuôn mặt của thầy dạy toán càng lúc càng đen, vô cùng đáng sợ.

Thì ra là sau khi Chi Chi và Nhị Phán ra khỏi lớp không lâu, có một học sinh lên mách lẻo.

Còn ai khác ở đây, chính là bạn học Trần Di nãy còn khen ngợi Chi Chi hết lời.

Trần Nhã Kỳ cũng không nghĩ rằng Trần Di lại đi mách lẻo chuyện này.

Chẳng phải ở kí túc lúc nào cũng bạn bạn tớ tớ, còn suốt ngày khen Chi Chi sao? Chớp mắt đã lật mặt mách lẻo với thầy giáo rồi, thật là quá đáng.

Lúc đầu cô ta còn thấy Trần Di làm người cũng không tệ, bây giờ thì cảm thấy Trần Di còn đáng ghét hơn cả Chi Chi.

Thầy giáo dạy toán khi nghe được chuyện Chi Chi không có nôn ra máu, chỉ là đang ăn vụng cà chua thì mặt tối sầm lại.

Quả nhiên nhìn thấy trong ngăn kéo vẫn còn cà chua, sắc mặt thầy càng đen đặc lại.

Lý Học Lượng là một thầy giáo trẻ tuổi, vẫn trẻ tuổi nhiệt huyết.

Nếu không thì tối ai lại không đi xem phim, tản bộ với bạn gái mà đi lên lớp giảng bài cho học sinh lớp 10? Anh vẫn luôn nhiệt tình, dù là vì học sinh hay là vì bản thân.

Lúc này biết mình bị lừa, anh tức giận đến sôi máu.

Tức đến mức không dạy được nữa.

Khuôn mặt anh đen sì, rồi bảo học sinh tự học.

Sau đó ngồi ở phòng học cho hai nữ sinh đó quay lại.

Sau đó Chi Chi và Nhị Phán quay lại thật.

“Báo cáo!” Chi Chi cảm thấy không khí có gì đó sai sai.

Sau khi báo cáo, chỉ thấy tất cả các bạn học sinh nhìn mình còn thầy giáo thì sắc mặt cũng kì lạ.

Lý Học Lượng ngẩng đầu, nhìn thấy nữ sinh kia, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn có vài điểm đó đỏ, trên đồng phục cũng có vài vết đỏ.

Nghĩ đến đây là nước cà chua, Lý Học Lượng liền tức không biết để vào đâu.

Thầy tuổi trẻ khí thể, nhất định phải tìm ra chứng cứ, nói: “Các em tới phòng y tế rồi à?” Chi Chi và Nhị Phán lắc đầu.

Lý Học Lượng hừ một tiếng, thầm nghĩ, có xinh xắn cũng không có tác dụng, không chịu chăm chỉ học hành, còn nhỏ mã đã đi lừa dối người khác.

Hôm nay tôi sẽ vạch tội em trước mặt các bạn trong lớp.

“Không sao, để thầy bảo người xuống phòng y tế gọi bác sĩ Trần để xem em ra sao.” Lý Học Lượng và Trần Sinh ở phòng y tế là bạn học cũ.

Vừa nói xong, Trần Sinh liền tới.

Lý Học Lượng cũng đã nói nguyên do rồi, bảo bạn tới kiểm tra một chút.

Trần Sinh mặc một chiếc áo bác sĩ trắng, đi tới nhìn nữ sinh trước mặt, thật xinh đẹp.

Không biết ông bạn học não có vấn đề của mình lại làm loạn gì đây.

“Cậu xem xem trên người cô bé có vết máu.” Lý Học Lượng không khách khí nói.

Trần Sinh cầm lấy đèn pin, sắc mặt kinh ngạc nói: “Học sinh, em bị thương ở đâu mà máu dính hết vào quần áo thể này?” Lý Học Lượng chết lặng: “Cậu xem kĩ chưa? Là máu thật à?” Trần Sinh nghiêm túc gật đầu.

“Đương nhiên là máu, máu vẫn còn tươi, chứng tỏ mới chảy máu không lâu, vẫn còn mùi máu phảng phất.

Thế rốt cuộc có chuyện gì mà trên mặt cũng có máu nữa?” Chi Chi vội lau mặt, lắc đầu nói: “Không có gì đâu bác sĩ ạ.” Chắc là lúc vừa nãy rút dao, máu trên tay tên kia bắn vào người mình.

Lý Học Lượng mặt hoảng sợ.

Thực sự là máu...

Anh lại bắt đầu thấy choáng vì máu rồi...

Mùi máu tươi...

Anh chần chừ nói: “Chỉ là vừa rồi gọi cô bé đứng lên trả lời câu hỏi, sau cô bé đột nhiên nôn ra máu, tôi lo là có chuyện gì nên mới gọi cậu tới.” Trần Sinh bảo Chi Chi há miệng, kiểm tra một chút, không sao hết, có lẽ là vấn đề của lợi.

Nhưng Trần Sinh vẫn vỗ vỗ vào vai bạn mình rồi nói: “Bọn trẻ bây giờ áp lực học tập quá lớn, phải sắp xếp lịch học bớt đi, tối rồi vẫn phải lên lớp, nên nôn ít máu cũng là chuyện thường.” “Học sinh, em về phòng thì phải uống những thứ đồ thanh nhiệt, giảm nóng.

Phải chú ý đến cơ thể nữa, học tập tuy quan trọng nhưng cơ thể còn quan trọng hơn.

Nếu cơ thể không tốt thì có thi tốt cũng không có tác dụng gì? Trần Sinh dặn dò Chi Chi.

Lý Học Lượng đưa bạn cũ rời đi.

Trở lại lớp học, nhìn thấy Chi Chi, anh xấu hổ xin lỗi cô bé trước mặt cả lớp: “Em Chi Chi, thầy xin lỗi.

Em về kí túc nghỉ ngơi đi.

Thấy không nên nghi ngờ em mới phải.” Chi Chi kiên quyết lắc đầu: “Thầy ơi, không được.

Em còn chưa làm xong bài tập.” Lý Học Lượng trong lòng cảm thấy ấm áp và cũng thật xấu hổ, em học trò này thật chăm chỉ, đã nôn ra máu rồi vẫn kiên trì làm bài tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.