Hắc Thiên Kim

Chương 145: Kế hoạch kiếm tiền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì vậy chỉ có thể để đám Thúy Thúy đi xếp hàng.

Giáo viên ở lớp tám đều không hay dạy quá giờ.

Vừa có chuông hết tiết là đi thẳng ra khỏi lớp.

Thế nên đa số đều là bọn họ đi xếp hàng.

Thỉnh thoảng cũng chỉ có một vài người, đều nói là vì nhà ăn trong trường đóng cửa nên phải ra ngoài ăn.

Không chỉ là học sinh mà giáo viên đều cảm thấy món ăn trong trường giờ không những rẻ mà còn rất ngon.

Hương thơm đồ ăn từ nhà ăn bay ra ngoài làm nức mũi mọi người.

Cả ngày dạy học vất vả, các giáo viên cũng rất mệt mỏi.

Tan làm về nấu cơm nhưng lại nấu không ngon thì thà đi ăn ở nhà ăn còn hơn.

Dù sao chỉ cần xem thời khóa biểu rồi xem3xét sắp xếp ai là người đi xếp hàng ăn cơm là được.

Bây giờ món ăn ở nhà ăn trường Nhất Trung đều rất ngon.

Chủ quán mấy quán ăn ven đường ngoài trường học thì buồn thối ruột.

Trước đây thỉnh thoảng sẽ có giáo viên và học sinh tan học đến chỗ bọn họ ăn linh tinh vài thứ.

Gần đây lại rất ít có ai ra ăn.

Vì vậy, lần đầu tiên trong lịch sử, nhà ăn trường Nhất Trung xuất hiện tình trạng giáo viên và học sinh cùng ăn ở trong này.

Ban đầu học sinh còn ngại ngùng, nhường cho thầy cô lấy đồ ăn trước.

Sau quen rồi, nhìn thấy thầy cô chen hàng, đám học sinh gan lớn còn dám nói thẳng: “Thầy là giáo viên mà lại chen hàng à.

Thầy cũng xếp hàng đi.” Nhóm người Chi Chi2có kế hoạch để dành chỗ xếp hàng.

Vì vậy mà lần nào cũng lấy được những món ăn nóng hổi và ngon nhất.

Ban đầu học sinh còn ngại ngùng, nhường cho thầy cô lấy đồ ăn trước.

Sau quen rồi, nhìn thấy thầy cô chen hàng, đám học sinh gan lớn còn dám nói thẳng: “Thầy là giáo viên mà lại chen hàng à.

Thầy cũng xếp hàng đi.” Nhóm người Chi Chi có kế hoạch để dành chỗ xếp hàng.

Vì vậy mà lần nào cũng lấy được những món ăn nóng hổi và ngon nhất.

Thậm chí Chi Chi còn cảm thấy đồ ăn ở đây sắp ngon bằng món ăn ông nội nấu rồi.

Tất cả đều rất ngon miệng.

Cũng vì thế mà cô cũng đi học với thái độ tích cực hẳn lên.

Ăn xong bữa sáng là cô chỉ muốn đi học ngay3vì học xong các tiết buổi sáng là có thể đi ăn cơm trưa rồi.

Ăn xong cơm trưa thì lại muốn tiết học buổi chiều mau chóng kết thúc để đi ăn tối.

Gần đây thời tiết nóng lên.

Buổi tối sau khi kết thúc giờ tự học, nhà ăn còn có cả chè đậu xanh và điểm tâm để giải nhiệt, đỡ đói.

Bị đồ ăn ngon mê hoặc, Chi Chi cảm thấy cuộc sống ở Nhất Trung cũng không phải khó khăn gì cho lắm.

Nhưng tuần trước về nhà, cô có nghe thấy được ông nội than thở rằng còn tiếp tục như vậy thì đồ trong nhà sẽ bị ăn sạch mất.

Lỗ rất nhiều...

Nhìn thấy cô đến thì ông nội lại không nói gì nữa.

Chi Chi có chút lo lắng.

Ngôi nhà cô đang ở so với lúc ở dưới thôn Bình Khẩu9quá xa hoa làm cô không quen cho lắm.

Thật ra chỉ cần có bố và ông nội ở thì đâu cô cũng đều cảm thấy là nhà.

Vốn cô còn muốn xin bổ một ít tiền tiêu vặt, thấy ông nội nói vậy cô lại không muốn xin nữa.

Lúc ăn cơm, Chi Chi im lặng hơn bình thường.

Hướng Tiến lo lắng hỏi: “Chị Chi, cậu có chuyện gì sao?” Thúy Thúy cũng tò mò hỏi: “Tớ nghe nói tối hôm qua trong giờ tự học cậu hộc máu hả.

Cậu không biết đâu.

Trước đây Liễu Hử trường chúng ta được mọi người gọi là hoa khôi trường, mỹ nữ yếu ớt đấy.

Cậu đến không những cướp đi danh hiệu hoa khôi của cậu ấy.

Giờ đến cái danh mỹ nữ yếu ớt cũng dành đi nốt.

Cậu xấu tỉnh ghế.” Chi Chi nghe thấy có người3nói cô là mỹ nữ yếu ớt thì cười đau cả bụng.

Từ bé đến lớn cô đều rất khỏe mạnh, ít khi bị bệnh, trừ mỗi việc dị ứng với cá ra.

Đúng lúc đang cười thì nhân vật chính vừa được nhắc tới - Liễu Hử đi vào nhà ăn.

Liễu Hử mặc chiếc váy trắng không giống mọi người, mái tóc dài, đi thẳng vào bên trong.

Chi Chi vẫn đang cười, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Liễu Hử thì bị dọa cho ho sặc sụa.

Hướng Tiến giúp cô vuốt lưng, đưa cốc nước cho cô.

Nhị Phán ngạc nhiên nói: “Nghe nói từ trước đến nay Liễu Hử không bao giờ ăn cơm ở nhà ăn.

Cậu ấy có hẳn lái xe và bảo mẫu riêng đấy.

Sức khỏe của cậu ấy không tốt, nên là người duy nhất trong trường không ở ký túc.” Vương Mỹ Châu cười nói: “Tớ biết đấy.

Sắp tới không phải là lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập trường sao.

Cậu ấy có tiết mục muốn biểu diễn nên gần đây cứ tan học là cậu ấy đi tập luyện.

Các cậu xem, cậu ấy không mặc đồng phục.” Đang nói thì thấy Liễu Hử đi về phía bọn họ.

Đến trước mặt Lý Hướng Tiến, cô ta dùng giọng nói ngọt ngào của mình nói: “Bạn học Lý, Lưu Lệ lớp cậu nhờ tớ chuyển lời hôm nay cậu ấy có việc nên sẽ vào lớp muộn một chút.

Vì vậy nhờ cậu xin phép giáo viên hộ.” “Được rồi, tớ biết rồi.

Làm phiền cậu rồi.” Lý Hướng Tiến gật đầu với Liễu Hử rồi lại tiếp tục đưa nước cho Chi Chi.

Sau đó rút giấy ra đưa Chi Chi lau miệng.

Liễu Hử cũng rất có giá, không ở lại lâu, rời đi mà giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi.

Thực chất cô ta không vui vẻ chút nào.

Cô ta không thích lớp trưởng lớp hai Lý Hướng Tiến - vừa gầy, vừa đen.

Giống như mấy tên đầu đường xó chợ vậy.

Chỉ là có một lần cô ta ngồi xe của chú đến trường thì thấy Lý Hướng Tiến đi chiếc xe Hummer đến.

Lý Hướng Tiến là lớp trưởng lớp hai, lại là bạn thân của Chu Chi Chi.

Điều này làm Liễu Hử rất muốn dành được người này.

Dù cho cô ta có không thích đi nữa thì cũng muốn người này thích cô.

Đây có lẽ là tính háo thắng.

Cô ta chỉ không ngờ được rằng, bình thường cậu ta ở trước mặt mình lắm mồm lắm miệng.

Giờ ở trước mặt Chi Chi thì cũng không thèm nhìn mình một cái.

Liễu Hử rất muốn biết Chi Chi biểu diễn tiết mục gì.

Vậy mà mãi không thấy có tin tức nào.

Trong mắt Liễu Hử, trong cả cái trường này chỉ có Chu Chi Chi xứng đáng là đối thủ của cô ta.

Vừa nãy cô ta có lại gần nhìn, Chu Chi Chi quả thật rất xinh đẹp.

Dù cho có làm ra biểu cảm như nào cũng đều rất xinh đẹp.

Ngũ quan rất hài hòa, làn da cũng rất đẹp.

Giống như cô ta khi để tóc dài qua vai là đẹp nhất.

Nhưng chỉ cần buộc tóc lên là sẽ không còn cảm giác thướt tha yểu điệu nữa.

Liễu Hử vào nhà ăn làm cho nhà ăn nổi lên tiếng bàn tán.

Dù sao thì cô ta cũng rất ít khi đến đây.

Nhưng đám Chi Chi lại không nói gì về Liễu Hủ nữa.

Vì Chi Chi nói: “Tớ nghĩ ra một cách để kiếm tiền tiêu vặt rồi.

Bạn của anh Sơn Quy có một quán thịt xiên nướng không muốn kinh doanh nữa.

Tớ muốn thu về.

Giờ tự học buổi tối bọn mình có thể đi bán xiên thịt cừu nướng.” Vương Tam Bình từ bé đến lớn đều theo Chi Chi, nói gì nghe nấy.

Nghe thấy Chi Chi muốn nướng xiên thịt cừu nướng, cơm còn chưa nuốt xuống đã tiếp lời: “Được đấy, được đấy.

Tớ có thể làm tạp vụ.” Vương Mỹ Châu cũng hứng thú nói: “Tớ có thể phân biệt được thịt nào hỏng, thịt nào không hỏng, thịt nào tươi ngon.

Tớ phụ trách mua thịt.” Trong lòng Lý Hướng Tiến thì nghĩ: Chi Chi vậy mà lại muốn tự kiếm tiền.

Con phố ngoài cổng trường giờ đều là của chú Chu cả rồi.

Chú ấy mà biết thế nào cũng tức giận cho coi.

Nhưng cậu vẫn lập tức giơ tay đồng ý: “Tớ phụ trách tính tiền nhé.” Nhị Phán cũng gia nhập vào nhóm, giơ tay nói: “Tớ thì sẽ sắp xếp bàn ghế và bưng bê bia.” Thủy Thúy nói: “Tớ phụ trách gọi món và tiếp khách.” Chi Chi thấy mọi người đều đã phân tốt công việc liền nói: “Vậy được rồi, tớ phụ trách nướng thịt.

Hồi còn bé tớ có cùng bổ và ông lên núi săn bắt nên đã học qua nướng thịt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.