*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đám người Lý Hướng Tiền thật ra cũng rất vui mừng.
Dù sao cũng là muốn kiếm tiền tiêu vặt, nhiều hay ít không quan trọng.
Chủ yếu là cảm giác thành tựu.
Đây cũng là một cách để chứng minh bản thân của bọn họ.
Chỉ còn thiếu mỗi lúc ăn cơm đút cho cậu ta ăn nữa thôi.
Mẹ của Lý Hướng Tiến cũng là một người phụ nữ chăm chỉ.
Trước đến giờ đều không để cậu đụng tay vào việc gì.
Vì vậy nên lúc đầu khi lão tú tài nhìn thấy Chu Mộc biết may vá thì cảm động lắm.
Mà đến cả Nhị Phán, tuy rằng nhà cô làm thu gom đồng nát, nhưng cô lại được chăm cho trắng trẻo, bụ bẫm.
Vì vậy quán xiên nướng của bọn họ cũng rất nhanh mà khai trương trong “bí mật“.
Quán bọn họ nằm ở con phố3học sinh trước cổng trường.
Không xa mà người đi lại còn rất đông.
Một nhóm người như vậy, Chi Chi nhìn như là người yếu ớt nhất.
Thực chất cô lại là người phụ trách công việc nướng thịt.
Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu kể từ khi điều kiện gia đình tốt lên thì rất được chiều chuộng, hầu như không phải làm việc gì.
Mà quan niệm ở thôn Bình Khẩu chính là con trai thì không phải làm việc nhà.
Giống như Vương Tam Bình vậy.
Ở nhà cậu ta không phải đụng tay vào việc gì cả.
Mẹ và bà nội cậu thi nhau xem ai thương cậu hơn.
Mẹ của Lý Hướng Tiến cũng là một người phụ nữ chăm chỉ.
Trước đến giờ đều không để cậu đụng tay vào việc gì.
Vì vậy nên lúc đầu khi lão tú tài nhìn thấy Chu Mộc biết may vá2thì cảm động lắm.
Mà đến cả Nhị Phán, tuy rằng nhà cô làm thu gom đồng nát, nhưng cô lại được chăm cho trắng trẻo, bụ bẫm.
Rõ ràng là cũng không biết làm gì cả.
Ngược lại, từ nhỏ Chi Chi đã ở với bố, biết làm rất nhiều thứ.
Cô còn thường cùng bổ lên núi săn bắn.
Nướng thịt chỉ là chuyện nhỏ.
Đoàn người qua lại trên phố phát hiện ra quán thịt nướng ven đường có một cô bé rất xinh đẹp đang nướng thịt cừu.
Cô bé mặc đồng phục trường Nhất Trung.
Bên cạnh còn có mấy đứa bạn đang phụ giúp.
Trường trung học Nhất Trung ở Tây Hồ vẫn luôn có danh tiếng rất tốt.
Nhìn thấy là học sinh trường Nhất Trung, mọi người đều cảm thấy đây đều là những học sinh ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt.
Người qua đường thấy tò mò3thì đều vào nếm thử.
Không ngờ rằng vốn chỉ là nếm thử xem, cuối cùng lại thấy hương vị không tệ.
Có hương vị của thịt cừu, lại vừa miệng, độ chín vừa đủ.
Cắn thử một miếng thì cảm thấy tuyến nước bọt đều tiết ra rồi.
Một xiên thịt có ba miếng thịt nạc, một miếng thịt mỡ, chia rất đều.
Giá cả so với các quán khác trên phố cũng không chênh lệch là mấy, hương vị lại rất ngon, các viên thịt lại to hơn các quán khác một chút.
Hỏi thăm thì biết đây đều là học sinh làm thêm giờ nên càng khâm phục.
Vì thế mọi người thường mua liền lúc mười xiên thịt.
Cứ vậy công việc buôn bán của Chi Chi cũng không tệ.
Vì là ngày đầu tiên nên đám Chi Chi có chút luồn tay luôn chân.
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba9thì quen dần rồi.
Bọn họ còn sắp xếp bảng làm theo ca.
Dù sao gần đây trường cũng đang chuẩn bị tổ chức lễ kỉ niệm một trăm năm.
Bọn họ cũng đều phải luyện tập cho tiết mục.
Hôm nay ca làm là Chi Chi, Nhị Phán và Hướng Tiến.
Lý Hướng Tiến vui lắm.
Cậu giúp Chi Chi xiên thịt, đổi than củi.
Vui vẻ không biết trời đất gì, bận trước bận sau.
cửa con phố đối diện, Chu Mộc và lão tú tài ngồi gần cửa sổ tầng hai nhìn xuống.
Thấy con gái bận rộn trước bếp lửa.
Lửa quá to làm con gái chảy bao mồ hôi, hai người đều rất muốn lau mồ hôi hộ.
Nhưng đã nhìn thấy Lý Hướng Tiển lập tức lấy khăn tay ra đứng cạnh lau giúp cô...
Lúc lau mồ hôi giúp Chi Chi, Lý Hướng Tiến đột nhiên cảm thấy sau lưng lành3lạnh.
Cũng không biết sao đang giữa mùa hè nóng nực như vậy cậu lại cảm thấy lạnh.
Có lẽ là do đổ quá nhiều mồ hôi.
Lão tú tài ghé người vào cửa sổ, gương mặt buồn rầu nói: “Cậu nói xem có phải chúng ta cho Chi Chi quá ít tiền tiêu vặt rồi không?” “Có lẽ không phải đâu.
Ông xem đám Lý Hướng Tiến cũng đều bận rộn giúp đỡ như vậy mà.
Ông không biết đấy thôi.
Cái tên Lý Trường Canh kia tuy có năng lực làm việc nhưng tiêu tiền không biết tiết kiệm chút nào.
Tiền tiêu vặt hắn cho con trai không biết nhiều mức nào đâu.
Còn cả bạn cùng bàn của Chi Chi nữa.
Vua thu gom đồng nát ở Tây Hồ, làm sau có thể thiếu chút tiền ấy.” Chu Mộc do dự nói.
Lão tú tài nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng.
Mấy đứa trẻ này đều không thiếu tiền.
Nhìn Chi Chi cười nói vui vẻ trong đám người, dáng vẻ rất giỏi giang, ông lão liên cảm thấy đây cũng không phải việc gì xấu.
“Có lẽ bọn nhỏ chỉ muốn vui đùa một chút.
Cậu đừng có cấm cản chúng nó.
Có khi vài ngày nữa là bọn nhỏ sẽ nghỉ hết thôi.
Cái tuổi này ấy mà, đều có tính phản nghịch.
Nếu không để chúng nó làm thì chúng nó lại càng muốn làm cho bằng được.” Chu Mộc gật đầu một cách nặng nề.
Ông cảm thấy mình vẫn chưa đọc đủ sách.
Lúc quan trọng vẫn không biết phải giải quyết như nào.
Dù sao ông cũng muốn đi ăn thử thịt con gái mình nướng.
“ợc!”
Chu Mộc nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Cúi xuống nhìn thì thấy lão tú tài đang lấy khăn lau râu.
Lão tú tài ngại ngùng nói: “Bữa tối ăn hơi ít.” Chu Mộc không còn gì để nói với lão tú tài.
Đã là lão già hơn bảy mươi tuổi rồi...
Tối nay nhìn thấy ông lão ăn một bát mì to ông còn lo lão tủ tài không tiêu hóa được.
Giờ lại nghe thấy ông lão nói bữa tối ăn ít...
Sức ăn của ông cũng chỉ là một bát mì to mà thôi.
“Hày.
Cậu nhìn xem.
Người vừa vào quán kia có phải là cảnh sát Tiểu Ngũ ngày trước hay đi tuần tra từ rất sớm ở trường Tiểu học Lục Phong không?” Chu Mộc nhìn xem, hình như đúng vậy.
Lúc đó ông còn giúp bạn gái anh ta giải quyết vấn đề việc làm.
Giờ hai người bọn họ đã kết hôn rồi.
Con cái cũng năm tuổi rồi.
Trước giờ vẫn luôn làm việc cho cảnh sát trưởng Lão Lưu.
Lúc này có lẽ là đang làm việc ở thành phố.
“Chú Tiểu Ngũ.
Sao chú lại đến đây thể.
Chú muốn ăn gì, đều có hết.” Chi Chi cũng nhìn thấy Tiểu Ngũ, ngạc nhiên nói.
“Không có việc gì nên chú đi dạo xung quanh xem.
Nghe Sơn Quy nói các cháu đang làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt thì chú qua xem một chút.
Mọi thứ đều tốt chứ?” Tiểu Ngũ cười nói.
Anh ta bấy giờ so với hồi ở thị trấn Lục Phong thành thục hơn rất nhiều.
Trên mặt cũng mọc ra nhiều râu, nhưng gương mặt vẫn rất hiền hòa.
“Rất tốt ạ.
Nhiều người đến ăn lắm.
Bọn cháu đều bận ơi là bận.
Chú ngồi chờ một lát bọn cháu nướng cho chú mười xiên thịt để chú nếm thử.” Tiểu Ngũ cười vui vẻ ngồi xuống.
Tuy rằng anh ta không hiểu được, bố của cô bé này nhiều tiền như vậy, tính ra có thể coi như là nhà giàu nhất ở cái Tây Hồ này rồi, vì sao cô bé còn phải bán thịt cừu nướng kiếm tiền? Dù sao anh ta cũng hay giúp tên nhóc Sơn Quy kia nhiều lần nên cũng hiểu được suy nghĩ của đám trẻ này.
Đếu không muốn dựa vào bố mẹ mà muốn tự mình làm.
Sau khi ngồi xuống, anh ta cũng nghĩ nên gọi mấy ông bạn ở cục cảnh sát của mình đến giúp đỡ làm người chống lưng, tránh cho sau này có ai không có mắt đến đây gây rối.
Nghĩ là làm ngay, anh ta lôi bộ đàm ra gọi những người đang trực ban ở gần đây và cả những người đã tan làm nhưng quan hệ với anh ta khá tốt đến hết.
Xe tuần tra của cảnh sát đi đến con phố trước cổng trường, hết xe này đến xe khác.
Quán thịt nướng cuối phố hay cắt xén nguyên liệu, dùng thịt không đủ chất lượng.
Trước đây Tiểu Mã - ông chủ quán này còn thấy quán thịt nướng ở giữa phố kia cướp mối làm ăn của hắn, nên nhờ Trịnh Minh Sơn đến quán kia gây rối.
Sau đó quán đấy cũng không mở nữa, thế là quán của hắn lại có một khoảng thời gian buôn bán khá tốt.
Không ngờ được rằng sau đó lại có một cô gái nhỏ xinh đẹp mở hàng thịt nướng.
Hắn có đứng từ xa xem xem.
Với gương mặt như thế, dù cho có nướng cháy thịt cũng sẽ có người mua.
Thử nói xem rõ ràng là học sinh, không lo học hành, lại đi giành mối làm ăn của người khác để làm gì.
Vốn hắn muốn để cho Trịnh Minh Sơn lại đến đấy gây rối lần nữa.
Ai ngờ rằng có đánh chết Trịnh Minh Sơn cũng không chịu đi.
Vì vậy hắn đành phải bỏ ra nhiều hơn, mời đội quản lý thành phố đến để ra mặt đuổi quán kia đi.
Lúc này quán mới của cô gái nhỏ nhộn nhịp lên.
Quán của hắn chả có vị khách nào, chỉ có một nhóm quản lý thành phố ngồi đây.
Hắn nướng hết đợt thịt này đến đợt thịt khác.
Lần này phải dùng loại thịt ngon chứ không dám dùng thịt đểu.
Hắn đang đau lòng chết đi được nhưng trên mặt vẫn phải cười tươi.
Nhìn nhóm người ăn uống no nê, chủ quán mới lại gần cẩn thận hỏi: “Đội trưởng Dương, lúc này đang nhiều người, có phải là giờ có thể qua đó...”