Hắc Thiên Kim

Chương 148: Nghe lén



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai người sánh vai nhau đứng dưới cây phong đỏ.

Trong tay một cậu trai là chiếc máy ảnh, cậu đợi gió thổi những chiếc lá tung bay để nhanh chóng bấm màn trập”.

* Màn trập hay còn được gọi là cửa trập, là lớp màn bằng kim loại được đặt trước cảm biến.

Cậu thanh niên cao hơn đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi người kia chụp ảnh.

Gió thổi khiến mái tóc của cậu có hơi lộn xộn.

Cậu thanh niên kia chụp ảnh rất lâu, dường như cuối cùng cũng đã được một bức ảnh mỹ mãn.

Cậu nhìn chiếc máy ảnh, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

“Chụp xong rồi à?” Cậu thanh niên cao hơn nhẹ nhàng hỏi.

“Xong rồi ạ, anh Thành Triển.

Cảm ơn anh3đã đi chụp ảnh với em.” Lục Thành Tuấn vừa bắt được khoảnh khắc một chiếc lá phong rơi xuống từ thân cây, vô cùng đẹp đẽ.

“Không có gì, cũng đúng lúc anh muốn đi dạo một chút.

Lâu lắm rồi không gặp, anh nghe nói phòng tranh của em nổi tiếng rồi à.” Cao Thành Triển cười nói, thuận tay bắt lấy chiếc lá phong đang rơi vào trong lòng bàn tay mình.

Lục Thành Tuấn buồn bực, đến cả anh Thành Triển cũng đã biết chuyện này rồi.

Sau lần tham quan tầng hầm của cậu, thầy giáo Quốc học của chị gái cậu, Cung Chí Thành đã hết sức khen ngợi bức tranh vẽ “Sơ sinh” kia.

Còn có một vị Lộ Vạn Sinh đòi trả giá mua bức2tranh kia về sưu tầm, thậm chí còn mua bức tranh “Mặt trời buông xuống” với giá mười nghìn tệ.

Mười nghìn tệ không phải là con số lớn trong giới này, thế nhưng bức tranh của một họa sĩ chẳng có tiếng tăm nào lại bán được giá như vậy thì đã là rất nhiều.

Điều đó chứng tỏ Lộ Vạn Sinh rất coi trọng nó.

Lộ Vạn Sinh cũng coi như là một chuyên gia đầu tư có quyền thế của các sản phẩm nghệ thuật.

Hơn nữa Cung Chí Thành lại là nhân vật cấp bậc cao của các đại sự trong giới này.

Mười nghìn tệ không phải là con số lớn trong giới này, thế nhưng bức tranh của một họa sĩ chẳng có tiếng tăm nào lại bán3được giá như vậy thì đã là rất nhiều.

Điều đó chứng tỏ Lộ Vạn Sinh rất coi trọng nó.

Lộ Vạn Sinh cũng coi như là một chuyên gia đầu tư có quyền thế của các sản phẩm nghệ thuật.

Hơn nữa Cung Chí Thành lại là nhân vật cấp bậc cao của các đại sự trong giới này.

Hai người cùng lúc ra giá và bày tỏ thái độ như vậy thì có thể thấy người họa sĩ này sẽ có tiền đồ rất tốt.

Những người khác cũng lần lượt ra giá.

Không ngờ rằng cậu con trai nhà họ Lục lại từ chối thẳng thừng.

Hơn nữa lại còn nói thẳng rằng cho dù là một triệu tệ cũng không bán.

Thái độ rõ ràng như thế mà vẫn có không ít người9đến bàn bạc giá cả, họ cảm thấy chỉ cần giá cả hợp lý là được.

Cho đến khi ông nội Lục Bái Đông nói rằng: “Đó là những bức tranh mà bạn của cháu tôi tặng, không bán, xin đừng hỏi nữa” thì mọi người mới ngừng lại.

Thế nhưng họ vẫn vô cùng tò mò về người họa sĩ thần bí này.

Cứ khi Liễu Mạch tham gia một hoạt động nào đó đều sẽ có người tò mò đến hỏi thăm.

Hỏi đến mức khiến cho Liễu Mạch vô cùng buồn bực.

Bởi thực ra, bà ta vốn muốn tuyên truyền giúp con gái mình, nó đứng thứ hai trong kỳ thi thư pháp cũng đã rất giỏi rồi.

Thế nhưng bởi con gái tự cho rằng mình thông minh nên sự3chú ý của mọi người ngược lại đều bị một họa sĩ không có tên tuổi kia cướp mất.

Liễu Mạch không dám tin rằng những bức tranh kia lại là của đứa con gái từ dưới quê mà lúc đầu bà ta tưởng nó là một đứa lừa đảo.

Bà ta vẫn luôn đặc biệt phản đối đứa bạn qua thư của con trai, nhưng chỉ vì vướng phải sự ủng hộ của bố chồng thể nên bà ta mới không quan tâm đến nữa.

Không ngờ rằng, người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.

Bà ta dĩ nhiên không muốn giúp đỡ con bé nhà quê kia mở rộng quan hệ.

Người khác hỏi đến cũng chỉ nói linh tinh vài câu, bà ta chỉ muốn nói rằng đó là tranh của con gái mình vẽ.

Thế nhưng việc vẽ tranh lại không dễ lừa người như thế, mà tính cách của con trai bà ta cũng khiến bà ta không dám lừa người khác.

Nếu không thì đứa con trai ngốc nghếch kia sẽ lập tức vạch trần.

Không ngờ tiếng tăm lại nổi lên như diều gặp gió, ngay cả Cao Thành Triển bận rộn như thế cũng đã biết đến, còn trêu ghẹo Lục Thành Tuấn.

“Những bức tranh đó là do bạn qua thư của em vẽ.

Bạn ấy vẽ tranh đẹp lắm, bức nào em cũng rất thích thế nên em mới treo lên.” Lục Thành Tuấn giải thích với Cao Thành Triển.

“Em cũng chụp ảnh rất đẹp mà.

Em chụp nhiều ảnh như thế để gửi cho bạn ấy à?” “Vâng ạ, tuy rằng chỉ cần bấm màn trập thế nhưng mỗi một khoảnh khắc đều có những vẻ đẹp khác nhau.

Em chỉ muốn chọn ra bức đẹp nhất gửi cho bạn ấy.” “Quan hệ của bọn em thật tốt.” Cao Thành Triển đưa tay xoa đầu Lục Thành Tuấn rồi khoác vai Thành Tuấn nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” “Được ạ.” Cao Thành Triển vẫy tay, chiếc xe đang dùng bên đường chầm chậm đi đến.

Tài xế xuống mở cửa cho hai người lên xe.

Phía sau cũng đang có một chiếc xe bám sát theo sau.

Hai bên đường ngoài cửa sổ xe có những chiếc lá phong màu đỏ vẫn đang tiếp tục bay phất phơ.

Cao Thành Triển nhìn chiếc lá phong lớn trong bàn tay mình, trong đầu chợt hiện lên nụ cười của cô bạn trọc đầu kia.

Cậu lật một bản hợp đồng ra, đặt chiếc lá phong vào trong đó.

“Chị em dạo này thế nào?” Cao Thành Triển rất ít khi lên lớp, có khi đến lớp cũng gần như chỉ đến kiểm tra luôn.

Dù sao cậu cũng đang học thêm, cũng có thể kiểm tra tốt.

Tuy rằng Lục Tiểu Mãn cùng lớp với cậu thế nhưng so với hồi trước thì lại gặp nhau ít hơn nữa, vậy nên lúc này mới tiện hỏi vài câu.

Lục Thành Tuấn nhẹ nhàng nói: “Vẫn rất tốt.

Dạo gần đây chị ấy hình như đang tham gia một buổi biểu diễn vũ đạo cấp quốc gia.

Ngày nào cũng thấy đang luyện tập vũ đạo.” Cao Thành Triển chỉ khách sáo hỏi một câu nên cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.

Lúc này đang là chiều tối, đường sẽ hơi tắc, Lục Thành Tuấn lấy sách ra đọc.

Mà Cao Thành Triển cũng lấy những tài liệu cần ký của công ty ra.

Hai người ngồi cạnh nhau, ở giữa đặt một chồng sách vở và tài liệu.

Bản nhạc nhẹ được phát bên trong xe ô tô vang lên, hai người đều đang vô cùng chăm chú.

Trong doanh trại quân đội phát lên một bản nhạc sôi động khiến cả thao trường trở nên sục sôi.

Những người lính mới ngày nào cũng phải chạy bộ trên thao trường vào mỗi buổi sáng và tối đang nhìn chằm chằm ánh mặt trời hoàng hôn và liều mạng chạy bộ.

Lục Cẩm Hoa cũng đang ở trong đám người đó.

Ông rất thích cuộc sống trong doanh trại quân đội.

Lúc không có việc gì ông sẽ vắt chân lên cổ mà chạy, không cần phải giao tiếp với ai, không cần phải xã giao, chỉ cần làm tốt những việc của mình là được.

Vô cùng đơn giản mà cũng chính nghĩa.

Thế nhưng cứ chạy mãi thì tiến độ của ông cũng phải chậm lại, không đuổi theo kịp những tên nhóc trẻ tuổi mới tham gia quân ngũ kia.

Ông hít thở thật mạnh, tim đập rất nhanh, ông nghe được cả tiếng tim mình đập thình thịch.

Ông không thể chạy nữa, chầm chậm dừng lại, quẹo vào vườn hoa bên cạnh đường.

Ông muốn đi chậm lại nghỉ ngơi thư giãn ở đây một lát.

Kết quả là ông thấy một đám các tên lính cũ đang ngồi trong vườn hoa bàn tán chuyện thiên hạ.

“Thứ bảy này các cậu có đi ra ngoài không?” “Đi chứ, khó khăn lắm mới có thể vào thành phố.

Chỉ có kẻ ngốc mới không đi thôi.” “Đúng thế, thứ bảy tuần trước chúng tôi được ăn thịt dê nướng ở một quán trên con phố học sinh Nhất Trung.

Quán đó làm ngon đến mức ăn muốn cắn cả vào lưỡi của mình ấy.” “Đúng đấy.

Không ngờ lại có một xiên thịt dê ngon như thế.

Đã thế cái em học sinh tiếp đãi chúng tôi còn là cô bé trọc đầu vô cùng xinh đẹp hồi trước ấy.” “Giờ người ta đã không phải cô bé trọc đầu nữa rồi.

Tóc em gái ấy đã dài ra rồi, càng ngày càng xinh.

Ai da, cho dù là thịt dê không ngon thì được ngắm em gái ấy cũng là đáng rồi!” Lục Cẩm Hoa vốn dĩ đang duỗi tay và chân để thả lỏng, vừa nghe được câu này, ông liền tái mặt.

Không được, nhất định phải sửa đổi lại quy định, bọn này lại dám chạy ra ngoài ăn thịt xiên nướng...

Trong lòng ông lại càng tức giận là bởi bọn chúng nhắc đến cô bé trọc đầu.

Lần trước trên đường lúc ăn cơm ở thành phố trở về, ông nhìn thấy cô bé ấy lại phải chuyển thùng đồ nhặt đồng nát.

Cứ nghĩ đến việc đó ông lại thấy khó chịu.

Cũng là lần đó ông mới biết cô bé đó có tên là Chu Chi Chi...

Chi Chi.

Hai tiếng này là thứ mà Lục Cẩm Hoa không muốn nhắc đến nhất, cũng muốn trốn tránh nó nhất.

Thậm chí đã qua một thời gian rất dài ông tự ép buộc mình không được nghĩ ngợi gì nữa.

Thế nhưng lúc này nghe thấy cô bé ấy lại đang mở quán bán thịt nướng ở bên đường trong lúc còn đi học, trong khi ông còn chưa từng đưa con trai và con gái đến ven đường ăn đồ ăn bao giờ.

Liễu Mạch luôn chê rằng đồ ăn ở ven đường quá bẩn thỉu.

Lục Cẩm Hoa chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn bực không thể hết...

Ừm...

tẹo nữa ông phải sắp xếp cho các binh lính cũ kia tăng cường huấn luyện vào cuối tuần, không cho họ nghỉ phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.