Hắc Thiên Kim

Chương 154: Lão lục thất thế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tên này có tửu lượng rất kém, chỉ cần một chút rượu đã gục.

Lúc lái xe, ông nghĩ đến lần đầu tiên cùng uống rượu với Lục Cẩm Hoa.

Lúc ấy Diệp Lạc vẫn còn, Lục Cẩm Hoa uống đến mặt đỏ bừng bừng, Diệp Lạc mới cướp rượu lại giúp ông ta uống hết một bình.

Mọi người đều nhìn ra Diệp Lạc thích ông ta nhưng lại chỉ có ông ta ngốc nghếch không hiểu gì cả.

Cậu hát bài “Năm tháng huy hoàng”, còn là bản tiếng Quảng Đông...

“Tiếng chuông vang lên báo hiệu lúc về nhà.

Trong sinh mệnh của anh ta dường như mang một nỗi niềm thổn thức...” Lý Hướng Tiến cầm mic hát trông rất đẹp trai.

Cậu gần như là kiểu người nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, rất3bình thường thể nhưng lúc làm việc hay nói chuyện thì lại rất có mị lực.

Lúc hát cậu rất nghiêm túc, đặc biệt là bài hát này vốn cũng đã nghiêm túc.

Mỗi người hát một bài, cứ lần lượt thay nhau hát.

Khi đến lượt Tam Bình, cậu ta lại hát bài: “Ở bên đường, tôi nhặt được một đồng tiền...” Mọi người đều cười đau cả bụng.

Tam Bình cầm lấy mic cất giọng hát nghiêm túc một cách lạ lùng.

Mọi người cùng nhau đùa giỡn.

Tiếp sau đó là đến bài hát của Hướng Tiến.

Lúc ấy, Cao Điển Hổ cũng thích Diệp Lạc.

Ông mở cửa sổ xe, ngọn gió trên núi phả thẳng vào mặt.

Cao Điền Hổ lặng lẽ nhìn về con đường phía trước.

***

Bọn Chi Chi uống đồ uống, ca hát và vui chơi hết2sức.

“Tiếng chuông vang lên báo hiệu lúc về nhà.

Trong sinh mệnh của anh ta dường như mang một nỗi niềm thổn thức...” Lý Hướng Tiến cầm mic hát trông rất đẹp trai.

Cậu gần như là kiểu người nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, rất bình thường thể nhưng lúc làm việc hay nói chuyện thì lại rất có mị lực.

Lúc hát cậu rất nghiêm túc, đặc biệt là bài hát này vốn cũng đã nghiêm túc.

Mọi người đều vỗ tay reo hò.

Cậu nhìn thấy Chi Chi cũng đang vỗ tay vì mình, còn cười với mình khiến cậu không nhịn được nở nụ cười.

Cho dù đây là một bài hát nghiêm túc thế nhưng hát được một nửa cậu đã không giấu nổi nét cười.

“...

chào đón những tháng năm rực rỡ.

Ôm chặt lấy tự3do trong mưa gió.

Một đời vùng vẫy trong âu lo tin rằng mình có thể thay đổi tương lai...” Cậu vừa cười vừa hát hết ca khúc này nên đã bớt ngầu đi nhiều.

Mọi người vỗ tay rầm rộ.

“Hát hay lắm.” Chi Chi nói.

Lý Hướng Tiến uống một ngụm nước, phía sau gáy đầy mồ hôi, sau đó đưa mic cho Chi Chi: “Đến bài của cậu rồi.” Chi Chi cầm lấy mic mà vẫn còn cảm thấy căng thẳng.

Trên màn hình hiển thị ca khúc: “Lắng nghe biển, Dạ Thần Ý.” Cảnh trong đó là một bờ biển.

Nước thủy triều vỗ sóng vào một đôi chân trần.

Ống kính kéo xa hơn thì thấy đó là một bóng lưng đang bước chậm bên bờ biển.

Chi Chi vẫn thấy hơi căng thẳng.

Thậm chí còn muốn đợi bóng lưng9kia quay đầu lại.

Mỹ Châu ở bên cạnh giục Chi Chi: “Nhanh hát đi, nhạc dạo sắp hết rồi kìa.” “...

Ở trong tim tôi, biển như biết nói.

Mỗi một bọt sóng đều là tiếng biển đang nỉ non.

Lúc biển động là do cô ấy đang khóc, sóng biển rì rào là bởi cô ấy đang cười.

Lúc biển yên lặng là khi cô ấy đang ngủ say...” Chi Chi dùng hai tay ôm chiếc mic hát với giọng gốc nên có chút khó khăn.

Cuối cùng thì bóng lưng kia cũng quay đầu lại nhưng lại đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt.

Trên người cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng giống như một nữ thần.

Gió biển thổi bay chiếc váy như đang múa.

Cô ấy cũng giống với mình, đều để tóc ngắn.

Từ đầu đến cuối, cô ấy3đều đeo mặt nạ trông rất lạnh lùng.

Thỉnh thoảng cô ấy cười một cái lại cảm thấy ấm áp từ tận trong tim, dường như là tỏa ra từ phía trong màn hình.

Chi Chi xem vô cùng nghiêm túc, hát cũng vô cùng say mê.

Cô cảm nhận được đó chính là người ấy.

Cô hát theo từng cấu một, chăm chú tập trung hết sức.

Chi Chi hát quá say sưa giống như lúc học tiếng Anh.

Hơn nữa vẻ mặt của cô quá nhập tâm khiến mọi người đều chẳng dám gõ, đập đồ linh tinh hay đùa giỡn nữa.

Tất cả đều đang nghiêm túc lắng nghe.

Cho đến câu cuối cùng: “Nghe kìa, biển đang gọi em về nhà!” Trong màn hình, cô gái bên bờ biển bỏ mặt nạ xuống.

Cảnh vật lại xoẹt qua, cô ấy nhảy xuống biển...

Trên bờ biển chỉ còn lại một dải lụa trắng.

Chi Chi hát xong.

Cô cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Cô đưa mic cho Thúy Thủy nói rằng mình muốn đi nhà vệ sinh rồi đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài là hành lang màu xanh dương, ở hai bên đều treo nhiều bức tranh.

Chi Chi đi theo biển chỉ dẫn.

Lúc đi đến cửa nhà vệ sinh, cô mở vòi nước.

Nhìn thấy bản thân mình trong gương cô lại đột nhiên đỏ mắt.

Cảnh cuối cùng vừa nãy kia, cô đã nhìn thấy người ấy rồi.

Chỉ là ánh mắt kia có cảm giác thật đau thương.

Chi Chi chỉ cảm thấy một ánh mắt ấy khiến cô nhìn vào sẽ thấy buồn.

Thậm chí cô còn muốn khóc.

Nước chảy ào ào, Chi Chi dùng hai tay hứng nước tạt lên mặt.

Nước lành lạnh tạt vào mắt trong chốc lát khiến cô thoải mái hơn nhiều.

Chi Chi ngẩng đầu rồi tắt vòi nước.

Cô nhìn mình trong tấm gương, những giọt nước vẫn còn vương trên mặt khiến gương mặt ướt sũng.

Đột nhiên, cô nhìn thấy trong gương còn có một người khác.

Đó chính là ông chủ kỳ lạ kia, trông rất đẹp trai, tóc dài tầm bốn đến sáu cm và có đôi mắt sát gái.

Cho dù đã là ông chủ tuổi trung niên nhưng Chi Chi cũng vẫn cảm thấy chỉ cần liếc một cái có thể nhìn ra được hoàn cảnh gia đình của chú này rất tốt.

Trên khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn, lúc này chú ấy đang đứng ngơ ngác phía sau mình.

Cho dù có như đột nhiên xuất hiện trong gương thì Chi Chi cũng không hề sợ hãi.

Từ lúc nhỏ sống ở căn nhà kia mọi người đã nói đó là nhà ma, nhưng đâu có việc gì xảy ra.

Ngược lại chính Chi Chi tuy rằng dùng nước lã rửa mặt nhưng đôi mắt vẫn cứ đỏ au.

Một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh, ở dưới là vòi nước chảy ào ào.

Xung quanh đều là gương, vô số các tấm gương hiện ra vô số hình ảnh cô gái mặc chiếc váy trắng.

Chi Chi lúc này mới để ý rằng mình có thể nhìn thấy chú kia cũng là nhìn từ gương mới thấy.

Vẻ mặt của chú kia say đắm sau đó lại sợ sệt.

Nghe thấy có tiếng động, Chi Chi tắt vòi nước rời khỏi đó.

***

Cao Điền Hổ giải quyết xong trong nhà vệ sinh đi ra thì thấy lão Lục đang sợ sệt đứng trước cửa, ông hỏi: “Sao thế?” “Tôi nhìn thấy Tiểu Lạc, cô ấy mặc váy cưới khóc nhìn tôi.

Tôi có lỗi với cô ấy.” Lục Cẩm Hoa nhìn thấy Cao Điền Hổ như nhìn thấy phao cứu mạng.

Đột nhiên ông ta khóc lớn, vừa khóc vừa sụt sịt, còn dùng áo phông của Cao Điền Hổ để lau nước mũi...

Cao Điền Hổ đẩy ông ta ra không được, Lục Cẩm Hoa cứ bám chặt lấy áo của ông.

Lúc này đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi ngạc nhiên: “Anh trai? Bọn anh đang làm gì ở đây thế?” Cao Điền Hổ đang bị Lục Cẩm Hoa ôm chặt, nhìn vào trong gương lại thấy được vẻ mặt sợ sệt của Lục Cẩm Tú...

cả khuôn mặt ông đơ ra.

Lục Cẩm Hoa nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu.

Ông lại nhìn thấy em gái đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc đến mức trượt cả chân...

Có thể nói quán karaoke Đông Ly Lượng Phan này được coi là thứ mới mẻ nhất của thành phố Tây Hồ.

Trong đây chưa kể đến nhân viên phục vụ trông rất xinh xắn, mấy cô lao công cũng rất cần cù.

Gương ở nhà vệ sinh lau đến nỗi sạch không có hạt bụi nào, ngay cả sàn nhà cũng cứ cách nửa tiếng lau một lần.

Nơi đây sạch sẽ cứ như một sân trượt băng vậy.

Lần trượt chân này, Lục Cẩm Hoa nhìn được đầu mình sắp đập vào viên đá cẩm thạch trên bồn rửa tay.

Nói thì chậm nhưng thực ra cũng rất nhanh, Cao Điền Hổ đã vươn tay gập eo xuống.

Chỉ một sự quyến rũ, một cái xoay người và một củ quay vòng đẹp đẽ đã tạo thành một cái ôm công chúa” hoàn mỹ.

T Vẻ mặt của Lục Cẩm Tú càng thêm đờ đẫn.

Anh trai của mình và anh Điền Hổ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.