Hắc Thiên Kim

Chương 159: Đầy rẫy mưu mô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tay của người đó cũng hơi kỳ lạ, ngón tay kia hình như vô cùng thân thuộc với súng.

Lục Cẩm Tú cũng có chút kỳ quái.

Lúc ban đầu, bà không hề chú ý đến người này.

Chỉ đến khi người này luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh từ lúc ôm lấy anh trai của mình và đón lấy súng, cho đến lúc đưa súng và anh trai cho anh Điền Hổ, thực sự bà không nhìn ra được chút thay đổi nào...

Thế nhưng phải biết rằng, anh Điền Hổ mang trong mình một loại khí chất.

Những người đã huấn luyện lâu ở trong quân ngũ khi nhìn thấy anh Điền Hổ vẫn còn cảm thấy bị áp bức, càng không nói đến người bình thường.

Hơn nữa trên tay người đàn ông ấy còn cầm một khẩu súng thật mà ông ta3lại hoàn toàn không kích động hay có bất cứ một cảm xúc gì, chỉ giống như đang chuyền một chiếc bánh bao mà thôi.

Hơn nữa, lúc người ấy chuyển anh trai cho anh Điền Hổ cũng giống như đang chuyển một viên gạch vậy.

Tính cách của Lục Cẩm Tú hoàn toàn khác với anh trai mình.

Lục Cẩm Hoa không có chí tiến thủ còn bà lại vô cùng có quyết tâm.

Anh trai thì làm việc qua loa mà bà thì lại vô cùng cẩn thận.

Bây giờ, bà lại không thể nhớ được người kia trông như thế nào.

Một người giỏi như thế mà lại không có chút ấn tượng gì, bà chỉ thấy khuôn mặt của người ấy rất bình thản.

Còn Liễu Trường Thành là ông chủ của chỗ này, lại đang nhìn một đám người có cả cảnh sát2vây quanh cô bé kia rời đi.

Ngay lúc mà Chu Mộc ôm lấy anh trai của Lục Cẩm Tú, Liễu Trường Thành đã chú ý đến đám người này.

Ông ta giật mình.

Bởi vì từ lúc bước vào đây cho đến lúc giải quyết vụ việc này, người ấy vẫn luôn đứng trước mặt mà ông ta lại không nhận thức được nên đã bỏ qua.

Đến khi người ấy cầm tay cô bé kia, bên cạnh còn có một ông lão đang ngồi xe lăn cùng nhau rời khỏi đây, Liễu Trường Thành mới kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Lưng ông ta ướt sũng, đấy chính là hắn! Chính là ông chủ của mỏ than Bình Khẩu.

Ông ta giật mình.

Bởi vì từ lúc bước vào đây cho đến lúc giải quyết vụ việc này, người ấy vẫn luôn đứng trước mặt mà3ông ta lại không nhận thức được nên đã bỏ qua.

Đến khi người ấy cầm tay cô bé kia, bên cạnh còn có một ông lão đang ngồi xe lăn cùng nhau rời khỏi đây, Liễu Trường Thành mới kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Lưng ông ta ướt sũng, đấy chính là hắn! Chính là ông chủ của mỏ than Bình Khẩu.

Mười mấy năm trước, chính mình đã phải chịu đắng cay dưới bàn tay của hắn.

Ông ta đã phải mất đi một đám thuộc hạ mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

Những người hồi đầu có tham gia vào vụ việc ấy hầu như đều không có ai còn được sống tốt.

Nhưng vì ông ta ở phía sau lưng nên có thể nhanh chóng rút gọn.

Hơn nữa ông ta cũng có chút bối cảnh, đã tốn thêm rất9nhiều sức lực mới có thể tốt lên được.

Ông ta có một quyển sổ nhỏ.

Trong đó ghi lại những người mà ông ta không thể động vào hay những người mà ông ta phải nịnh bợ.

Mà Chu Mộc cũng xếp trong danh sách ấy, còn được ông ta từng bước từng bước đưa lên phía trên.

Bây giờ cái tên “Chu Mộc” đã đứng thứ ba, chứng tỏ là một người không thể động vào được.

Thế mà tối nay ông ta lại ở trước mặt Chu Mộc nói rằng để con gái hắn bồi rượu thì cũng có sao đâu...

Liễu Trường Thành chỉ muốn tát thật mạnh vào mặt mình.

Lúc đó Chu Mộc đang đứng trước mặt ông ta, vậy mà ông ta lại không nhìn thấy hắn.

Chẳng lẽ ông ta có mắt như mù hay sao? Chu Mộc dắt tay con gái3đi khỏi đây, sau đó còn quay đầu cười với ông ta - một nụ cười trông thật chất phác.

Liễu Trường Thành thực sự lạnh toát cả người.

Chu Mộc đã cười...

cười lên rồi.

Liễu Trường Thành nghiên cứu rất kỹ về những người ở trong quyển sổ đó.

Mười mấy năm nay, ông ta vẫn luôn cẩn thận và tỉ mỉ bởi nếu không như vậy thì Liễu Trường Thành cũng không thể biết được chức thị trưởng thành phố Tây Hồ này do ai làm khi mà lãnh đạo đã thay được mấy nhiệm kỳ.

Chu Mộc rất hiếm khi cười, ngoại trừ lúc hắn ở cùng với con gái, mà bình thường trong hắn cũng rất hiền hòa, người khác không cần quá cung kính với hắn, cứ đối xử như một người bình thường hắn cũng không tức giận.

Thể nhưng hắn yêu con gái như sinh mạng của mình, thậm chí còn hơn cả sinh mạng.

Lúc mới bắt đầu quan sát Chu Mộc và nghiên cứu về hướng đầu tư của hắn, Liễu Trường Thành cảm thấy vô cùng quái lạ, luôn luôn có cảm giác không tìm được chân tướng.

Mười mấy năm rồi ông ta mới phát hiện quy luật của nó.

Rất nhiều những ông chủ mỏ than ở tỉnh Nam Hồ có sản lượng than đứng thứ nhất thế nhưng cũng chỉ có thể đào than mãi cho đến tận ven sườn núi.

Mà mỏ than Bình Khẩu thì lại không chỉ có than tốt mà còn được Cục than đá quốc gia công nhận là mỏ than cốc thứ bảy, được mệnh danh là bảo vật của than đá.

Trong than có lượng sỏi rất ít, bản thân nó lại có chất lượng vô cùng cao.

Thế nhưng điều này cũng không phải độc nhất vô nhị, tỉnh Nam Hồ cũng đã có một mỏ than được xét duyệt là mỏ than thứ sáu trong bảo vật quốc gia.

Quan trọng nhất là phương thức khai thác của mỏ than Bình Khẩu! Khó có thể tin rằng một mỏ than được dân thôn cùng nhau góp cổ phần lại có một phương thức khai thác vô cùng khắt khe, hoàn toàn không hề kém những doanh nghiệp quốc gia.

Mười mấy năm nay chỉ bởi chuyện đào than mà dân tỉnh Nam Hổ kêu ai oán lên tận trời.

Họ không ngừng nói rằng bị sạt lở, bị sụt lún, nguồn nước dưới lòng đất bị ô nhiễm,...

Thế nhưng tỉnh Cam Tây vốn là tỉnh nghèo có tiếng toàn quốc lại nhờ mỏ than Bình Khẩu này mà năm nào cũng lên báo và được khen thưởng.

Thôn Bình Khẩu liền trở thành thôn tiên tiến giàu có của tỉnh Cam Tây.

Mọi người gần như đều đã xây được biệt thự, chỉ có mỗi căn nhà ở phía Tây Khẩu vẫn là một căn nhà cũ.

Môi trường ở đây cũng rất tốt, rừng cây bao quanh, ngọn núi và cả đập chứa nước.

Nếu không nói đây là một vùng đất khai thác than đá người khác còn tưởng rằng đây là làng nghỉ dưỡng.

Về điểm này cho dù là ai nghe thấy cũng đều phải bật ngón cái lên khen ngợi.

Thế nhưng điều làm Liễu Trường Thành kinh ngạc lại không phải thử này.

Chu Mộc sinh ra là một nông dân, vậy nên có thể chó ngáp phải ruồi đào được cái mỏ than thì nguồn gốc của nó cũng đã vô cùng thần kỳ rồi.

Thế mà đến tận sau này, mọi loại hình thức đầu tư của hắn lại hoàn toàn không hề thua kém cái mỏ than kia, khiến cho Liêu Trường Thành thật sự kinh ngạc.

Ngay từ sớm hắn đã mua trại chăn nuôi.

để rồi cả khu rừng núi ấy đều dưới tên Chu Mộc.

Thế nhưng có thể đoán được rằng phía dưới có khả năng đều là than đá.

Còn có một kiểu đầu tư mua nhà đất, sửa đường cái.

Lúc đó nhìn vào chỉ thấy mỗi lần Chu Mộc đầu tư là một lần đầu óc của hắn có vấn đề bởi hắn hoàn toàn không quan tâm đến thị trường.

Thể mà kết quả lại luôn làm người ta há hốc mồm.

Chu Mộc kiếm được lợi nhuận trong ngành bất động sản còn nhiều hơn cả mỏ than, thật sự quá bất ngờ.

Trải qua hơn mười năm cẩn thận điều tra, nghiên cứu, Liễu Trường Thành cũng không thể không khâm phục hắn.

Những sự đầu tư này đều là vì con gái của hắn.

Chu Mộc yêu cầu rất cao với môi trường sinh sống của con gái mình.

Hắn thà mua cả một con phố cũng phải dẹp được mấy thứ nhố nhăng như quán bar, quản trò chơi điện tử ra khỏi đó.

Chỉ vì để con gái về nhà thuận tiện hơn, hắn đã cố ý sửa cả một con đường quốc lộ.

Đây có vẻ là một kiểu đầu tư không hề tính toán về tiền vốn nhưng thực tế lại lấy được những lợi ích bất ngờ.

Thế mà tối nay...

ông ta lại đứng trước mặt Chu Mộc nói con gái của hắn bồi rượu thì có gì mà không được...

Liễu Trường Thành cảm thấy mình xong đời rồi.

Đặc biệt là khi Chu Mộc rời khỏi đây còn quay đầu cười một nụ cười trông hơi ngây ngô với mình.

Nụ cười ấy giống như một tên nông dân không biết phải làm sao nên cười ngu ngốc như thế.

Vậy mà Liễu Trường Thành vẫn lạnh toát người.

Liễu Trường Thành không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào.

Liễu Hử còn đang luyện đàn dương cầm vào buổi tối, nhìn thấy chú mình bước chân hụt hẫng đi vào, có chút kỳ lạ.

Cô ta rất ít khi thấy dáng vẻ này của chú.

Chú cô ta không đẹp trai cũng không anh tuấn, thậm chí còn hơi xấu, thế nhưng các hành động của chú lại vô cùng phóng khoáng, bất cứ lúc nào cũng trông rất tự tin.

Cô ta không đàn nữa, chào chú mình một câu.

Liễu Trường Thành nhìn cháu gái đang ngồi trước đàn dương cầm.

Nó có một mái tóc dài thẳng mượt xõa trên vai, mặc một chiếc váy dài màu be trông rất thoải mái mà cũng đoan trang.

Ông ta đột nhiên nói: “Vài ngày nữa chú có một người bạn quan trọng đến chơi.

Cháu cẩn thận tiếp đón nói chuyện với bà ấy.

Bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và rất giỏi.” Liễu Hử mới đầu nghe thấy chú bảo mình tiếp bạn chú liền giật mình.

Sau đó nghe nói bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ liền thở một hơi nhẹ nhõm.

“Vâng thưa chủ.” Liễu Hử nhẹ nhàng trả lời.

Liễu Trường Thành thích dáng vẻ của Liễu Hử, lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa trường cháu có buổi biểu diễn chúc mừng, chú đưa cháu đi đến cổ vũ.” Liễu Hử lập tức kích động, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.

Liễu Trường Thành khẽ nhăn mày, cháu gái dù sao cũng là cháu gái ruột của ông ta.

Vì vậy nên khuôn mặt nó hơi to, lúc không cười trông sẽ xinh hơn, cứ cười lên là liền lộ ra mặt rất to.

Có tin đồn rằng Lục Cẩm Tú vô cùng thích những cô bé mười mấy tuổi.

Bà ta vẫn chưa kết hôn nên có vẻ như muốn tìm một cô bé mười mấy tuổi để nhận làm con nuôi.

Trên thương trường bà ta hô mưa gọi gió, là một củ gừng già và cay, hoàn toàn không giống như một người phụ nữ.

Thế nhưng chỉ với các cô bé mười mấy tuổi, bà ta mới vô cùng hiền dịu và thân thiện.

Nghe nói lúc bà ta giận dữ, chỉ cần đưa một cô bé mười mấy tuổi đến trước mặt là tính tình bà ta sẽ lập tức tốt lên.

Đây cũng không biết là loại tính tình kỳ quái gì.

Tóm lại, Liễu Trường Thành thấy có khi mình lại có một cơ hội tốt.

Nếu như có thể móc nối quan hệ của con gái nhà họ Lục vào đường dây này thì dù cho Chu Mộc có lợi hại thế nào thì cũng chẳng thể làm gì được những đại lão của thành phố này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.