Hắc Thiên Kim

Chương 161: Du ngoạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tất Đại Nghiệp là nhân vật máu mặt nhất trong đám người Quảng Nam họ.

Từ lâu ông ta đã cho xây dựng tòa nhà cao nhất ở Quảng Nam, cũng là tòa nhà cao nhất cả nước.

Các vị lãnh đạo cao cấp lúc đầu đều đã tới tòa nhà đó tham quan.

Nhưng Tất Đại Nghiệp lại là một tên tinh quái, đối với Lục Cẩm Tú khách khách khí khí nhưng chăm sóc thì không khác gì con gái.

Kinh tế ở Quảng Nam chỗ họ rất phát triển, vì vậy dịch vụ cũng vô cùng tốt.

Bây giờ tới đây, gặp được ông bác sĩ kiểu này thực sự không thể chịu được.

Lục Cẩm Tú và thiếu gia họ Kim không dám trách, nhưng một bác sĩ nhỏ thì vẫn có thể thiếu gia họ Kim nhịn không được hỏi: “Bác sĩ, bạn của tôi rốt cuộc ra sao, có nguy hiểm tới tính mạng không?” Bác sĩ trực ban đeo khẩu trang ngáp một cái, sau đó thấy khó thở lại bỏ khẩu trang xuống, kết quả cánh tay còn lại...

Không cẩn thận dí mạnh một cái.

Giám đốc Trần kêu lên: “Au!!!” “Không sao, anh xem không phải là vẫn còn ý thức à.” Bác sĩ đeo khẩu trang xong, nghiêm túc nói.

“Bạn tôi bị phi bao nhiêu dao vào người như vậy, thực sự là không sao?”

Bác sĩ tiến tới gần, cẩn thận xem xét rồi lắc đầu nói: “Khả năng phi dao rất chuyên nghiệp, với khả năng như vậy thì trên người có hàng trăm vết dao thì về cơ bản cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút đau đớn.” Lão Trần nghe2thấy như vậy, con ngươi đảo một vòng rồi lại ngất đi.

Bác sĩ lại tiếp tục sát trùng vết thương, rồi lại ngáp một cái: “Không sao, ngủ một giấc là khỏe.” Đợi đám người có thể xuất viện về khách sạn thì cũng đã quá nửa đêm.

Nhưng Lục Cẩm Tú vẫn rất tỉnh táo, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Trong tâm trí của bà, một lúc lại là hình ảnh anh trai khóc, một lúc lại là hình ảnh cô bé xinh đẹp kia.

Mọi người tuy không biết gia cảnh cụ thể của Lục Cẩm Tú nhưng hôm nay gặp anh trai bà, còn tùy tiện rút sủng, liệu đây có phải người bình thường không...

Thiếu gia họ Kim ngang ngược cũng chỉ có thể lung tung nói: “Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”3Một đoàn người đến bệnh viện.

Điều mọi người quan tâm bây giờ là Lão Trần, chân tay bị thương đã đóng vảy không còn chảy máu nữa, nhưng đang ngất ở kia.

Cơ mà đã là nửa đêm, bác sĩ trực tới thì vẫn trong cơn buồn ngủ, khóe mắt vẫn còn gỉ, ngáp ngắn ngáp dài, không được tập trung.

Thậm chí nhìn cái bống khu trùng kia, có mấy lần bác sĩ còn quên không ngâm nước khử trùng, cứ bông khô vậy mà lau lau.

Bác sĩ tiến tới gần, cẩn thận xem xét rồi lắc đầu nói: “Khả năng phi dao rất chuyên nghiệp, với khả năng như vậy thì trên người có hàng trăm vết dao thì về cơ bản cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút đau đớn.” Lão Trần nghe thấy như vậy, con9ngươi đảo một vòng rồi lại ngất đi.

Bác sĩ lại tiếp tục sát trùng vết thương, rồi lại ngáp một cái: “Không sao, ngủ một giấc là khỏe.” Đợi đám người có thể xuất viện về khách sạn thì cũng đã quá nửa đêm.

Nhưng Lục Cẩm Tú vẫn rất tỉnh táo, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được.

Trong tâm trí của bà, một lúc lại là hình ảnh anh trai khóc, một lúc lại là hình ảnh cô bé xinh đẹp kia.

Bà rất thích cô bé, nhưng nhìn tác phong thuần thục của cô lại khiến bà không vui.

Dáng vẻ nhìn người của cô gái đó, cảm giác không khác gì nhìn đô vật, phi dao, thấy máu mà cô bé đó không sợ một chút nào.

Còn người bố của cô bé kia nữa.

Lục Cẩm Tú hiện tại3không thể nhớ ra dáng vẻ của ông ta.

Bà chỉ nhớ cô bé nắm lấy tay của bố mình, bên cạnh có một ông lão đi xe lăn, vây quanh là một đám người.

Bà thích những cô gái dịu dàng khéo léo.

Trong trí nhớ bà, chị dâu Diệp Lạc cũng là một người vô cùng nhẹ nhàng hiền thục.

Theo như bà đoán, con gái của chị ấy chắc cũng sẽ là một cô bé ngoan ngoãn.

Người khác đều nói bà thích các bé gái.

Bà lại không kết hôn.

Nhưng thực tế có lẽ là do trong lòng bà áy náy không thôi.

Một sự áy náy mà không thể vượt qua được.

Lật qua lật lại một hồi, cuối cùng Lục Cẩm Tú cũng ngủ thiếp đi, lông mày còn có chút nhíu lại.

Bên ngoài cửa sổ, một vòng tròn đỏ rực đang từ từ nhô lên.

Ánh sáng tỏa ra khiến bầu trời mang một sắc hồng.

Dưới con đường lớn, những chiếc xe dần nhiều hơn.

Nhiều người không chịu được những chiếc xe phóng như bay, những chiếc xe đang chen chúc nhấn còi.

Lông mày Lục Cẩm Tú càng nhíu chặt lại.

Tất Tiểu Nghiệp vừa mới tỉnh lại, vùng mắt thâm một cục, nhưng vô cùng phấn khích.

Cậu đột nhiên cảm thấy đây là một thành phố hay ho.

Cậu cảm thấy rất thú vị.

Nữ sinh đáng sợ hôm qua, còn cả người nhà đáng sợ rồi cái chú rút súng vô tội vạ, tất cả giống như phim điện ảnh vậy.

Cậu vốn cảm thấy chuyến đi lần ngày có lẽ chỉ biết cắm đầu vào máy chơi game để đốt thời gian, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Lần đầu tiên dậy sớm.

Mặc quần áo xong, cậu xuống khách sạn định một mình đi dạo.

Nói thật, thành phố Tây Hồ thực sự không bằng Quảng Nam, thậm chí ngay cả đường phố cũng không rộng bằng, có khi cũng không bằng một thành phố cấp huyện bên kia.

Dưới khách sạn, ở ven đường có người đẩy xe bán tào phớ và mì vằn thắn.

Tất Tiểu Nghiệp hơi đói.

Thế nhưng dù là mì vằn thắn hay tào phớ thì bề mặt của món ăn đều nổi một lớp váng dầu, tương ớt dày.

Cậu vốn không ăn cay, buổi sáng càng không ăn được cay.

Cậu thực sự không hiểu, sao bữa sáng lại là những món này, không phải nên là những cái bánh ngọt đẹp mắt gì gì đó sao? Cậu tiếp tục đi tiếp một đoạn, liền thấy có chỗ bán bánh.

Nhưng nhìn những cái bánh to to cao cao kia còn to hơn mặt người, trông rất cứng, giống như một cái khiên chắn cậy, không một tí bóng dầu nào, không biết ai sẽ mua? Tất Tiểu Nghiệp tiếp tục đi.

Lúc cậu ra ngoài khách sạn có tiện tay lật lật xem qua bản đồ nơi đây.

Nhìn thấy hình như có một con phố ẩm thực.

Đi về hướng con phố, nhưng cậu không ngờ khu phố này lại đóng cửa để sửa đổi.

Cậu vẫn không từ bỏ mà tiếp tục đi về hướng đó.

Cuối cùng đi đến một cái cổng trường lớn.

Tất Tiểu Nghiệp thật ra đã là một sinh viên đại học năm nhất.

Không biết tại sao, sau khi vượt qua kì thi đại học căng thẳng, đỗ vào trường đại học rồi mà khi bắt đầu năm học, cậu lại không muốn học nữa.

Cậu cảm thấy cực kì vô vị.

Làm cái gì cũng cảm thấy vô vị.

Học cũng được, trốn học cũng được, thi đạt cũng được, mà không đạt cũng chẳng sao.

Cậu không biết ý nghĩa của mình ở đại học để làm gì? Bắt đầu ngày mới đều là chơi game, ru rú trong phòng.

Sau đó bị bệnh.

Rồi được đưa về nhà.

Bố mẹ cậu xin cho cậu tạm nghỉ học.

Cả nhà đều hoảng loạn vì Tất Tiểu Nghiệp là bảo bối trong nhà.

Gần như là chăm sóc chiều chuộng, cậu muốn làm gì cũng được.

Lúc này, vừa đi tới trước mặt một trường cấp ba, Tất Tiểu Nghiệp tự dưng nhớ lại về hồi học cấp ba.

Cậu thậm chí có thể nhìn thấy những học sinh đang cầm sách trong khuôn viên trường, gật gù học thuộc bài.

Nhìn thấy cổng phụ của trường ở bên cạnh đang mở, cậu tiến vào.

Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ dễ dàng trà trộn vào, dù sao cậu cũng trông trẻ hơn tuổi, hơn nữa các trường cấp ba bình thường quản cũng không quá chặt, trong trường bao nhiêu là người cơ mà.

Không ngờ cậu bị gọi lại.

“Bạn học sinh này ở lớp nào?” Tất Tiểu Nghiệp không biết sao mình lại bị phát hiện.

Cậu quan sát một hồi thì thấy bản thân cũng không khác các bạn học sinh khác là bao, cũng không thấy các bạn học sinh khác đeo thẻ hay gì, cậu cứ tự nhiên đi vào, làm sao có thể bị phát hiện được? “Chào chú, cháu đến đây du lịch, bỗng muốn vào trường tham quan có được không?” Tất Tiểu Nghiệp nói.

Người bảo vệ nghe được giọng nói của cậu thì cười.

“Được, nghe giọng của cậu chắc hẳn là người khu vực duyên hải Quảng Nam rồi, người chỗ cậu nói lúc nào đầu lưỡi cũng không thẳng.

Tôi còn tưởng cậu là người ngoài định trà trộn vào đây để ăn cơm cơ.” Tất Tiểu Nghiệp kí tên, cũng không để tâm lắm lời chế giễu của chú bảo vệ, nhưng cũng không hiểu lắm ý của câu thứ hai.

Cậu đi vào sân trường.

Cũng chẳng có mục đích nào cụ thể, chỉ là bỗng dưng cảm thấy thân thiết với trường học.

Bản thân cậu dường như cũng từng là một học sinh rất nỗ lực, một ngày làm tám bộ đề thi, cũng đã học thuộc rất nhiều rất nhiều bài khóa.

Đi qua đi lại thì cậu bước tới trước cửa nhà ăn.

Nhìn thấy một hàng dài người đông đúc xếp hàng sát nhau, Tất Tiểu Nghiệp đột nhiên hiểu được ý vừa rồi của chú bảo vệ là gì.

Tự dưng có người trả trộn vào trường để ăn cơm chứng tỏ nhà ăn ở đây phải có cái gì đó ngon? Mọi người đông đúc xếp hàng, ai cũng tay cầm bát, cầm âu...

Nếu không phải cậu vừa đi vào từ cổng chính của trường thì cậu còn tưởng đây là một gia đình giàu có nào đó thời cổ đại đang phát cháo cho dân tị nạn.

Chẳng lẽ thành phố Tây Hồ thực sự nghèo vậy sao? Nghèo đến mức mọi người phải đến trường xếp hàng ăn cơm Trong kí ức của bản thân cậu, cơm ở nhà ăn cực kì, cực kì kinh khủng, không gì có thể kinh khủng hơn.

Cậu lắc lắc đầu định rời đi, lúc này bỗng nhìn thấy một người mặt mày sung sướng, tay trái cầm hai cái màn thầu, tay phải cẩn thận bưng một cái cốc lớn, từ phía trước đi tới.

Có người ở hàng bên cạnh cất tiếng chào: “Hiệu trưởng Vương, thầy đến sớm vậy, đã mua được rồi!” “Đúng vậy, lão Lưu, tôi thấy từ chỗ ông nếu đến lượt chắc không còn màn thầu đâu.” Lúc hiệu trưởng Vương kia đi qua người Tất Tiểu Nghiệp thì có một mùi thơm nức mũi tỏa ra, cậu bỗng cảm thấy dường như trong bụng mình có tiếng ục ục gì đó.

Sau đó cậu thấy có người đang vội vã chạy về phía này.

Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, cậu đã đứng ở chỗ cuối hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.