*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. So với một nơi động tí là mưa như Quảng Nam, thì Cam Tây giống như một chiếc bánh đường được nướng cháy, chẳng có một tí hơi ấm nào.
Bà cảm giác cổ họng hơi khô rát.
Đây là một khách sạn năm sao lớn có tầm nhìn hướng về mặt trời.
Trong góc phòng còn có đặt một máy làm ẩm.
Có điều âm thanh phát ra quá lớn, nên tối qua Lục Cẩm Tú đã tắt nó đi.
Lúc này, bà đi đánh răng rửa mặt, bỗng nhận ra đến cái bồn rửa mặt hôm qua còn lấm tấm nước dính vào cũng đã khô đến mức như đã rất lâu rồi không có người dùng.
Sau khi tắm táp sảng khoái, uống nguyên một3chai nước thì Lục Cẩm Tú mới có cảm giác sống lại.
Bà luôn là một người nghiêm khắc với bản thân.
Hoặc không thì kể từ chuyện đó về sau, bà luôn nghiêm khắc với chính mình.
Mỗi người đều sống một cách phong phú.
Về sau, bà rời thành phố Đại Kinh, đến Quảng Nam.
Thành phố hừng hực sức sống, cơ hội tràn ngập mùi tiền, ngay cả một người đàn ông quét rác trong ánh mắt cũng tràn đầy hi vọng đổi đời.
Lúc đầu bà còn chán ghét, sau đó thành quen và rồi đến thích.
Đúng vậy, thích.
Không được ngủ nướng, cũng không được quá sơ sài.
Hôm đó bà chỉ phạm một lỗi nhỏ do thói quen thông thường, lúc đi ra ngoài,2chợt nhận ra quên mất một thứ, bà quay về lấy theo mà thôi.
Bà lúc đó giống như anh trai mình, đều không phải người thận trọng.
Nhưng bà tự cho rằng mình thông minh hơn anh trai nhiều.
Bà có một đám bạn thân.
Về sau, bà rời thành phố Đại Kinh, đến Quảng Nam.
Thành phố hừng hực sức sống, cơ hội tràn ngập mùi tiền, ngay cả một người đàn ông quét rác trong ánh mắt cũng tràn đầy hi vọng đổi đời.
Lúc đầu bà còn chán ghét, sau đó thành quen và rồi đến thích.
Đúng vậy, thích.
Quảng Nam là một thành phố rất công bằng, ít nhất là Lục Cẩm Tú cảm thấy như vậy.
Nơi đây làm việc nhìn vào lợi ích, nhìn vào3lợi nhuận, không cần biết bố bạn là ai, có lẽ là cũng có nhưng cùng lắm thì không quan tâm nữa.
Lục Cẩm Tú vệ sinh cá nhân xong, bà thay một bộ quần áo thể thao thoải mái.
Kế hoạch cho hôm nay đáng lẽ là thăm quan thành phố Tây Hồ này một chút.
Lúc ra khỏi phòng, Lục Cẩm Tú chợt nhớ tới tên nhóc Tất Tiểu Nghiệp kia.
Có điều cũng không trách bà sơ ý được.
Tất Tiểu Nghiệp vốn nổi tiếng với việc ru rú ở trong nhà.
Người Quảng Nam luôn tràn đầy sức sống, mà Tất Tiểu Nghiệp lại là trường hợp ngoại lệ.
Cậu rất lười, không chỉ là lười về thể chất, mà còn lười cả về suy nghĩ.
Lúc nào9cũng cảm thấy cả người cậu là một màu xám xịt, nếu không ai động đến cậu, cậu có thể ở một mình trong phòng cả tháng không ra ngoài.
Nghe thấy cậu như vậy, trường học liền trả cậu về nhà.
Trường sợ là cậu sẽ chết trong kí túc xá mất.
Vì vậy dù cho Lục Cẩm Tú có ngủ dậy muộn thì vẫn có thể thư thái vệ sinh, mặc quần áo rồi mới đi tìm Tất Tiểu Nghiệp.
Bọn họ ở hai phòng sát vách.
Thế nhưng lúc Lục Cẩm Tú gọi điện, gõ cửa đều không có người.
Sắc mặt Lục Cẩm Tú tái nhợt.
Bà nhớ tới chuyện kia.
Dù cho Tất Tiểu Nghiệp đã 18 tuổi rồi, nhưng vẫn được coi là một đứa bé3tập làm người lớn.
Nhưng lúc này, lẽ ra cậu đang phải ru rú ở trong phòng.
Vậy mà trong phòng không thấy ai.
Lục Cẩm Tú chết lặng.
Lúc trước, khi Tất Tiểu Nghiệp tự dưng đòi đi Cam Tây cùng bà, chú Tất đã rất phấn khởi, dù sao thì muốn ra ngoài vẫn tốt hơn cứ suốt ngày trong nhà.
Chú Tất sung sướng khi đưa ra quyết định.
Kết quả, Lục Cẩm Tú nhận ra tên nhóc này chẳng qua chỉ là muốn đổi chỗ để mà “cắm rễ”, chắc là không muốn nghe người lớn lải nhải đây.
Thể là cái đám uống rượu, chảy máu tối qua lại bị Lục Cẩm Tú “gọi hồn”.
Nghe tin Tất Tiểu Nghiệp mất tích, đám người bị dọa nhảy dựng lên.
Chủ yếu là vì tối qua trải qua quá nhiều điều không thể tin được.
Ngày đầu tiên đã gặp phải dao phi rồi thì súng, chỉ là đi karaoke giải trí một chút thôi, có cần kinh động đến mấy trăm người, lại còn có cả cảnh sát không.
Thêm cả tên bác sĩ thờ ơ tâm hồn treo ngược nữa...
Giày vò mấy người doanh nhân Quảng Nam quyền tổ chức trọng này đến mức không dám phát tiết.
Đám người ngủ cũng muộn vì vậy sáng cũng không dậy sớm được, bữa sáng cũng bỏ qua luôn.
Lúc này đây lại nghe được tin không nhìn thấy Tất Tiểu Nghiệp đâu.
“Hay là báo cảnh sát đi.” Giám đốc Trần có chút căng thẳng nói, hắn trong đám người cũng là người đánh đấm giỏi nhất vậy mà tối qua lại bị thương nặng nhất.
Trước khi tới đây, lão Tất đã giao phó phải chăm sóc cẩn thận cháu trai bảo bối của ông ta.
“Vô dụng thôi, nói không chừng lại là do đám người kia làm.” Thiếu gia họ Kim hét lên.
“Tôi cảm thấy bây giờ báo cảnh sát cũng vô dụng, vẫn chưa đến thời gian báo cảnh sát, biết đây cậu bé chỉ ra ngoài đi dạo chút, chúng ta tiếp tục tìm đi.” Giám đốc Ngô gợi ý.
Sau khi vượt qua sự bối rối ban đầu, Lục Cẩm Tú gọi phục vụ khách sạn mở cửa phòng của Tất Tiểu Nghiệp ra.
Bà thấy đồ đạc vẫn ở trong phòng, máy chơi game vẫn vứt ở trên bàn, còn có một tấm bản đồ.
Nhìn các vị trí được viết trong bản đồ, ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất là dòng chữ phố ẩm thực.
Lục Cẩm Tú liền nói: “Tôi nghĩ là tôi biết thằng bé đi đâu rồi.” Những người khác nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lục Cẩm Tú lộ ra vẻ kiên định thì đều vô thức nghe theo.
Lần này bọn họ từ Quảng Nam tới cũng là do bà dẫn đầu.
Khu phố học sinh cũng cách khách sạn không xa, bọn họ có điểm đến rõ ràng nên đi thẳng đến đó, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nhưng đến nơi lại thấy một cái biển thông báo lớn ghi con đường đóng cửa sửa chữa, đám người lại chết lặng, rồi đồng loạt quay qua nhìn Lục Cẩm Tú.
Lục Cẩm Tú yên lặng một lúc, rồi tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Nghiệp có tính cách tương đối lười biếng, nếu như tôi là thằng bé, có lẽ sẽ tiếp tục đi về phía trước.” Đám người đi một hồi thì nhìn thấy một trường cấp ba.
Lục Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như trực giác của bà mách bảo không sai thì Tất Tiểu Nghiệp chắc sẽ vào trong trường.
Quả nhiên, một đám người vừa đi vào bảo vệ đã ngăn họ lại.
“Chào anh, liệu anh có nhìn thấy một bạn nam ưa nhìn trắng trẻo tiến vào đây không? Một bên mắt còn có vết thâm tím.” Lão Trần hỏi.
Bảo vệ nghe thấy giọng điệu này liền cười.
“Các anh chị tới đây để du lịch à? Lúc trước có một thằng nhóc vào đây, các anh chị xem tên có đúng không?” Bảo vệ cầm sổ ký tên ra, bọn họ nhìn thấy trong sổ viết Kim Đại Tráng...
Mặt thiếu gia họ Kim đỏ bừng lên, mẹ nó, thằng nhóc này viết tên mình làm gì.
Hỏi rõ chưa thấy Tiểu Nghiệp ra, đám người đều kí tên vào sổ đi vào trong trường.
Sau đó nghe thấy bảo vệ ở phía sau nói to: “Có lẽ là vào nhà ăn ăn cơm rồi, các anh chị vào trong tìm thử xem.”
Đám người Lục Cẩm Tú cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra.
Tên nhóc Tất Tiểu Nghiệp làm sao mà chịu đi ăn cơm ở nhà ăn? Trong đám người thằng bé là người kén ăn nhất, đồ ăn mà không ngon thì thằng bé thà nhịn đói, hơn nữa khả năng chịu đói rất giỏi.
Vì vậy Lục Cẩm Tú vốn cũng không có ý định tìm người ở nhà ăn.
Chỉ là khi vào trường thì thấy trên thao trường người vô cùng đông, còn đang xếp hàng, không chỉ vậy mà tay còn cầm bát cầm đũa...
Tuy Cam Tây khá là lạc hậu, nhưng không đến nỗi thiếu ăn đấy chứ.
Nhìn những người xếp hàng, ăn mặc cũng không đến nỗi nào, không giống như thiểu ăn mà.
Lục Cẩm Tú tiến tới phía trước nghe ngóng, bà là người Đại Kinh nên khẩu âm cũng không bị đặc, ăn mặc giản dị nên cũng không bị chú ý.
Một người phụ nữ xếp hàng đứng trước giải thích: “Đồ ăn ở nhà ăn Nhất Trung này rất ngon, con trai tôi ăn ở trường cái về nhà không muốn ăn cơm nhà nữa luôn.
Mà trường chỉ cuối tuần mới mở cửa cho người ngoài, bình thường muốn ăn cũng không được.
Hôm nay tôi đến muộn quá, xếp ở sau như vậy không biết đến lượt tối thì còn cái gì không, không hi vọng nhiều lắm.
Có lẽ phải xếp hàng để mua đồ cho bữa tối mất.” Đám người Lục Cẩm Tú vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ người Cam Tây thực sự nghèo đến phát điên rồi? Đồ ăn trường học thì có cái gì mà phải mê mẩn vậy? Cũng không đến nỗi nào mà, bọn họ ở trong khách sạn tuy có hơi cũ nhưng đồ cần có đều có, trong trung tâm thành phố còn có một cửa hàng túi xách của Gucci.
Thiếu gia họ Kim tinh mắt, nhìn thấy người xếp hàng ở đầu kia có lẽ nào lại là Tất Tiểu Nghiệp họ đang tìm? Quả thực không thể tưởng tượng nổi...
Tất Tiểu Nghiệp lại có thể xếp hàng chờ mua cơm ở nhà ăn trong trường...
Nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng, đám người Lục Cẩm Tú cảm thấy thực sự là mặt trời mọc đằng Tây, nhìn Tất Tiểu Nghiệp mà cạn lời.
Gia đình họ Tất cũng đâu có bỏ đói cậu ta.
Người cuối hàng bỗng thấy có một đám người, còn tưởng họ định chen ngang, có chút không vừa ý.
Nhưng khi nghe thấy khẩu ấm của bọn họ, nhận ra họ là người Quảng Nam tới đây du lịch, lập tức không so đo nữa, ngược lại còn rộng lượng nhường họ chỗ đứng, thể hiện rõ tinh thần hào sảng của người đàn ông Cam Tây.
Hơn nữa còn nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.
“Nghe nói người Quảng Nam anh chị ăn ngon nhất với các món chim trời cá biển, chỉ cần là con vật sống thì đều có thể ăn.
Hôm nay nhất định phải thử ẩm thực của Cam Tây chúng tôi, đảm bảo ăn vào nhớ mãi không quên” “Đúng rồi, đảm bảo các anh chị ăn xong là lại muốn ăn nữa.
Nếu nói theo cách của anh chị thì là ngon lạ kì...” “Cơm ở nhà ăn Nhất Trung này, cái gì ngon nào, chậc chậc...
Nói chung là tôi nói cũng vô ích, cứ để mấy anh chị vào trước rồi thử.” Đám người họ vốn không định xếp hàng ăn cơm ở một nhà ăn trong trường, nhưng được mọi người nhiệt tình giới thiệu như vậy, bọn họ cảm thấy bụng cũng có chút cồn cào, đành kiên nhẫn đứng ở đó đợi rồi cũng nhanh chóng đến lượt họ.
Cuối tuần, nhà ăn thực sự không có nhiều học sinh.
Cũng có thể là chưa tới giờ ăn trưa, lúc vào trường, họ nhìn thấy mấy lớp vẫn đang học, chắc là học sinh lớp 12.
Bên trong có rất nhiều người lớn.
Đa số là tự mình mang đồ đựng tới để đóng gói mang đi.
Đám người Lục Cẩm Tú bước vào xem thấy phòng ăn rất sạch sẽ, nhưng cũng chỉ là một cái nhà ăn.
Không có trang trí sang trọng, bao quanh là những bức tường màu xanh nhạt, mái nhà màu trắng.
Cách đó vài mét, một chiếc đèn huỳnh quang được treo.
Ban ngày, đèn không bật nhưng nhà ăn cũng sáng.
Vốn còn tưởng vào đến nhà ăn là có thể ăn cơm, kết quả họ nhận ra mình quá ngây thơ rồi.
Vào đến nhà ăn, vẫn còn một hàng dài người mới đến quầy bán đồ ăn.
Lục Cẩm Tú còn tưởng mình trở về hồi nhỏ ăn cơm ở nhà ăn, thì thấy ở chỗ quầy bán dán một cái thông báo to: Phần cơm mỗi người ba món một canh!