Hắc Thiên Kim

Chương 30: Ngày thường của chi chi ở trường tiểu học



Trời nắng, không khí mùa thu dễ chịu.

Tiểu Chi Chi ăn xong bữa sáng liền tạm biệt Nhị Hổ và Tiểu Hoa, đeo cặp sách lên đường đi học.

Đầu tiên mọi người tập hợp trước cửa thôn, sau đó cùng nhau đi lên thị trấn. Mặc dù trường học ở trên thị trấn, nhưng cả đám trẻ đều không nội trú ở trường, vì đường từ thôn Bình Khẩu tới trường học chỉ đi mất ba mươi phút. Đối với trẻ con ở nông thôn mà nói thì quãng đường ba mươi phút3chẳng thành vấn đề.

Chu Mộc rất thương con gái, muốn phái xe tới đưa đón con nhưng lão tú tài lại ngăn, Tiểu Chi Chi đi cùng mọi người sẽ tốt hơn. Một đứa trẻ trưởng thành mà không được hòa hợp với mọi người, sau này cuộc sống sẽ rất mệt mỏi.

Chu Mộc đành nghe theo ý kiến lúc bấy giờ của lão tú tài.

Kết quả là chính lão tú tài lại không chịu nổi. Hôm nay tới giờ rồi mà cô bé vẫn chưa thấy về nhà. Ông lão cụt chân2đi vòng vòng quanh sân. Cứ muộn thêm một phút là lòng lại nóng như lửa đốt, cứ nắm lấy đồng hồ xem giờ.

Thực sự chờ không nổi nữa rồi, ông ta liền đứng lên cái ván trượt đặc chế của mình, trượt thẳng tới cổng thôn để chờ.

Trong nhà có xe lăn, nhưng đường trong thôn lại nhỏ và không bằng phẳng, hơn nữa ngồi xe lăn lại không di chuyển nhanh như ván trượt. Lão tú tài lại thích đi ván trượt, như lần trước xảy ra chuyện ở nhà trẻ,0ông ta ngay lập tức có thể đi tới.

Hôm nay vừa đúng lúc bảo vệ trực cổng thôn lại là ông Lưu và ông Lý 82 tuổi, ông Lưu nhìn thấy lão tú tài, muốn mở miệng ra nói, cuối cùng lại chỉ há miệng: “Ô a... ô a” Bộ dạng như muốn tắt thở.

Vẫn là ông Lý ở bên cạnh liền mở miệng vội hỏi: “Lão tú tài, ông đến đây làm gì?”

“Đợi cháu gái tôi.” Lão tú tài đáp thẳng thừng.

Ban đầu họ còn chẳng hiểu sao lão tú tài lại0chuyển vào căn nhà cũ ở, mọi người còn cảm thấy ông ta điên rồi, nhưng bây giờ thậm chí còn ghen tị với ông ta, thấy lão tú tài được ăn ngon mặc đẹp, chỗ nào cũng thấy có đồ xịn.

Trước đây mặc dù mọi người bề ngoài rất tôn trọng Chu Mộc, bởi dù sao anh ta cũng là ông chủ, nhưng vẫn cảm thấy Chu Mộc rất thần bí kì lạ. Có điều từ ngày lão tú tài chuyển đến căn nhà cũ, cuộc sống lại ngày càng tốt hơn,3sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, người trong thôn cũng gần gũi hơn với Chu Mộc, cảm thấy cho dù Chu Mộc đã từng ngồi tù nhưng kì thực vẫn chỉ là người bình thường.

Vẫn còn những lời lẽ chua ngoa đối với lão tú tài, thế nhưng nhiều người nói ông ta quả nhiên là có hậu phúc, ai mà ngờ được một ông lão cụt chân không con không cháu, đến lúc già rồi tự nhiên lại có người nuôi dưỡng, lại có cháu.

“Lão tú tài tuy chân không còn, nhưng lại rất có mắt nhìn, tự nhiên lại có một đứa cháu.” Ông Lý tỏ ra ngưỡng mộ.

“Hà hà…” Lão tú tài toét miệng cười, để lộ ra hàm răng giả trắng đều tăm tắp.

Ông Lưu đột nhiên lại “Ô a... ô a...”, bộ dạng lại như muốn tắt thở.

Ông Lý đứng dậy nhìn, vỗ chân nói: “Ô, về rồi, về rồi, cháu gái ông về rồi.”

Rồi ông lại quay đầu sang bảo bà Lưu: “Chị Lưu, chị ngồi xuống nghỉ ngơi đi, bảo chị đừng đến trực rồi mà chị cứ đến.”

Lão tú tài nghe nói Tiểu Chi Chi đã về, liền không để ý tới những lời tán gẫu, đạp ván trượt đi tới.

Những bạn nhỏ khác thấy ông của Tiểu Chi Chi tới đón cô bé liền tỏ ra ngưỡng mộ. Từng bạn một vây quanh lão tú tài, phấn khích la lên: “Ông, ông ngồi cái ván trượt này thật lợi hại, ông dạy chúng cháu đi.”

Lão tú tài ngạc nhiên thấy Nhị Hổ cũng ở đây, ông cứ tưởng con hổ ngốc nghếch này đi vào trong núi rồi, mấy ngày nay đều không thấy ở nhà. Hỏi ra mới biết, lúc đám trẻ đi được nửa đường thì Nhị Hổ từ trong núi nhảy ra. Nhóm người vừa tránh đường cho con hổ, vừa đùa giỡn với nó nên về muộn hơn bình thường một chút.

Một đám trẻ vây quanh lão tú tài hỏi về cái ván trượt, cho đến khi ông ta phải lên tiếng: “Đợi đến lúc nghỉ hè ta sẽ dạy các cháu chơi.”

Bọn trẻ lúc ấy mới tản đi.

Chạng vạng, khói bếp nghi ngút, trên ruộng từng đàn gà đàn vịt nối đuôi nhau trở về nhà. Lão tú tài ngồi trên lưng Nhị Hổ, Chi Chi ôm ván trượt, đeo cặp sách, đi chậm chạp về căn nhà cũ.

“Đi học đã thấy quen chưa, thầy giáo có tốt không?” Lão tú tài dường như ngày nào cũng phải hỏi một lần.

“Đi học còn được chơi rất vui, có thêm nhiều bạn mới nữa ạ, nếu như có thể đem theo Nhị Hổ và Tiểu Hoa thì sẽ càng vui hơn. Thầy giáo cũng rất tốt, thầy giáo Tiểu La lại đặc biệt tốt bụng. Người ta nói thầy Tiểu La còn chưa có bạn gái, ông ơi, bạn gái là gì ạ?”

Chuyện này thật sự chưa hề lường tới, lão tú tài còn không ngờ ông ta già ngần này tuổi rồi mà còn phải đảm nhiệm chuyện giáo dục tâm lí cho đứa cháu nhỏ.

Lão tú tài còn chưa biết phải trả lời như thế nào thì nghe thấy Tiểu Chi Chi nói: “Ôi, Vương Thúy Thúy ở lớp cháu, trước đây cứ nói thích Vương Tam Bình, lên tiểu học mới được mấy ngày liền thay lòng, nói sau này lớn lên muốn làm bạn gái của thầy Tiểu La.”

Chủ đề này tới quá đột ngột, lão tú tài liền vội vàng hỏi: “Chi Chi vậy cháu thích ai?”

“Cháu thích bố, thích ông, cũng rất thích thầy giáo Tiểu La nữa, nhưng cháu không thích làm bạn gái của thầy giáo, vì Lý Hướng Tiến nói rồi, làm bạn gái rất khổ. Phải giặt quần áo, phải nấu cơm, phải quét nhà, phải ra đồng làm việc, cháu không muốn làm bạn gái nữa rồi.”

Tâm trạng lão tú tài lúc này mới được thả lỏng, lẳng lặng cộng thêm điểm cho Lý Hướng Tiến, cậu bé này quả không tồi.

“Ông ơi, cháu muốn tặng hoa cho thầy Tiểu La.”

Lão tú tài vừa mới yên tâm, nghe thấy câu đấy tim lại giật thót lên.

“Tặng hoa làm gì?”

“Sắp tới là ngày Nhà giáo rồi, trước đây hàng năm bố đều tặng hoa cho ông bà vào những dịp quan trọng. Cháu thấy ngày Nhà giáo đối với thầy giáo cũng rất quan trọng, có phải cũng nên tặng hoa hay không?” Tiểu Chi Chi phân tích một cách có lí lẽ.

Tiết Thanh minh đi viếng bề trên, cùng với tặng hoa nhân ngày Nhà giáo lại có thể đem ra để so sánh, lão tú tài phải lau mồ hôi đồng tình thay cho thầy giáo Tiểu La kia.

Một già một trẻ cả quãng đường ríu ra ríu rít, chẳng mấy chốc đã về tới nhà.

Lúc ở nhà thì chẳng nghĩ ngợi gì, đến khi Tiểu Chi Chi đi học rồi thì ngày nào cũng lo lắng không yên. Bây giờ lão tú tài hoàn toàn không nghĩ tới việc dạy cô bé thành thục nữ nữa rồi. Hôm khai giảng cô bé ném người khác vào thùng rác, lão tú tài lại cảm thấy ném như vậy là rất tốt.

Về đến nhà, lão tú tài hào phóng nói: “Chi Chi, cháu ra sân chơi với Nhị Hổ đi, ông đi nấu cơm.”

“Không cần đâu ạ, trên đường cháu đã chơi với Nhị Hổ rất lâu rồi, cháu đem Tiểu Hoa vào cùng giúp ông nấu cơm nhé, thầy giáo nói bọn cháu không còn là đám con nít ở nhà trẻ nữa rồi, đã là học sinh tiểu học rồi, phải biết giúp đỡ người lớn trong nhà làm việc.” Tiểu Chi Chi lôi Tiểu Hoa im ỉm cả ngày ở góc vườn rau trong sân ra, ôm Tiểu Hoa tiến vào phòng bếp.

Tiểu Hoa nhìn lão tú tài cầm dao liền run bần bật, còn tưởng tối nay bị hầm làm món canh rắn rồi.

Tiểu Chi Chi nghĩ Tiểu Hoa đang chơi đùa với mình, thấy Tiểu Hoa giãy dụa từ trên tay xuống đất trườn đi mất, cô bé liền chạy theo để bắt lại, Tiểu Hoa lại trườn đi, cô bé lại bắt lại, một lúc sau theo chân Tiểu Hoa liền tìm thấy một căn cứ địa mới...

Thấy cô bé theo con rắn đi chơi mất tăm rồi, lão tú tài ngâm nga hát rồi đi làm cơm, không có cô bé gây phiền nhiễu, ông ta làm cơm nhanh hơn biết bao nhiêu.

Đợi đến tối khi Chu Mộc trở về nhà thì Tiểu Chi Chi đã ngủ rồi. Chu Mộc trở về nhà rất muộn, sau khi nhận thầu mỏ than, công việc rất nhiều, cả người anh ta đều gầy đi trông thấy nhưng tinh thần lại tốt hơn hẳn.

Lão tú tài ngồi trước bếp, Chu Mộc ăn cơm, ông ta kể chuyện xảy ra ở trường của cô bé, kể lại tỉ mỉ cho Chu Mộc. Chu Mộc nghe rất chăm chú, khi nghe tới chuyện cô bé muốn tặng hoa cho thầy giáo thì phản ứng cũng giống như lão tú tài, liền sửng sốt.

Lão tú tài mừng thầm trong lòng, dù sao không thể để một mình ông lo lắng được. Ông ngồi trước bếp nhìn ngọn lửa, trong nồi đang đun nước nóng để lát cho Chu Mộc tắm. Cái bếp phản chiếu gương mặt ửng đỏ của lão tú tài, Chu Mộc nói: “Chờ cho xưởng mỏ than này ổn định rồi, sẽ lắp cho chúng ta bình nóng lạnh, người thành phố đều dùng cái này.”

“Được lắm.” Lão tú tài không có chút bất bình nào, gật đầu tán thành.

Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, những ngọn đèn đường trên thôn Bình Khẩu chiếu nhẹ nhàng, căn nhà cũ ở Tây Khẩu không còn mang không khí âm u ma quỷ như đồn đại trước đây nữa. Ở đầu căn phòng phát ra ánh sáng, trên ống khói tỏa ra làn khói mờ ảo, được ánh đèn đường chiếu vào lại càng trở nên mơ mơ hồ hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.