Hắc Thiên Kim

Chương 32: Tận tâm



Tiểu Chi Chi ngồi ở chỗ của mình, thấy thầy giáo Tiểu La khóc như mưa, trong lòng liền nghĩ: “Lần sau đi tảo mộ ông bà, sẽ vẽ một bức tranh toàn gia đình Chi Chi, bố và lão tú tài, rồi đốt cùng vàng mã, ông bà nhất định sẽ rất yên lòng.”

Cô bé chắc ông bà cũng sẽ giống như thầy Tiểu La, vừa khóc vừa cười lẫn lộn.

Đám trẻ con không hiểu cảm3xúc của thầy giáo Tiểu La, cảm thấy đã tự mình giúp thầy hoàn thành một việc lớn, còn dọa được cả thầy, thật là thú vị.

Nhưng kì thực, đám trẻ Tiểu Chi Chi không biết rằng, việc làm này của bọn trẻ đã giúp chúng giữ lại được người thầy tốt nhất, tận tâm tận lực dạy dỗ chúng cho tới khi tốt nghiệp tiểu học.

Sáu năm này, đối với bọn trẻ mà nói sẽ là2điều khó quên trong suốt cuộc đời, dù cho sau này có lớn lên, nghĩ tới khuôn mặt chữ điền của thầy La vẫn sẽ thấy trong lòng ấm áp. Cho dù bây giờ lũ trẻ đang học ở một phòng học tồi tàn, có tấm cửa kính bị vỡ, cho dù bảng đen loang lổ, cho dù băng ghế ngồi có chỗ gãy, bàn có vết nứt từng đường từng đường…

Nhưng sáu năm này cũng rất0đầy đủ, không cần phải cạnh tranh, không có những mưu mô, cuộc sống trong trường lành mạnh.

Đối với Tiểu Chi Chi mà nói thì vui sướng cũng khá là phiền não. Bởi vì thầy Tiểu La sau khi nhận được quà, cười khóc xong rồi thì coi bức tranh chân dung Tiểu Chi Chi vẽ cho thầy như món quà trời ban.

Thầy cảm thấy cô bé này nhất định phải là một thiên tài, dù cô0bé chưa qua một lớp đào tạo hội họa chuyên nghiệp nào. Tiểu La chỉ nghe rằng cô bé được ông dạy dỗ ở nhà, cũng rất có ấn tượng với ông của Tiểu Chi Chi - một ông lão cụt chân vậy mà có thể vẽ một bức tranh giống như thật.

Thầy giáo Tiểu La càng quan sát thì càng thán phục, cô bé này không chỉ vẽ tranh đẹp mà viết chữ cũng rất đẹp,3chữ viết ra so với mình còn đẹp hơn. Không những thế, cô bé còn biết kể chuyện, điển tích thơ ca, chỉ cần mở miệng là có thể kể.

Nhận mặt chữ Hán, đến học sinh lớp 5, lớp 6 còn có người vấp, cũng có những chữ Hán cổ ít gặp, ngay cả bản thân cũng không biết, vậy mà cô bé này lại biết!

Thầy giáo Tiểu La là giáo viên dạy ngữ văn, lúc này đây giống như là khai quật được một viên ngọc quý từ đống đá thô sơ vậy, vô cùng kích động. Là một giáo viên trẻ, vừa mới tốt nghiệp không lâu, trong lòng nhiệt huyết vẫn luôn rạo rực như lửa, Tiểu La vẫn có ước mơ là có để đào tạo ra những học sinh ưu tú nhất.

Tiểu Chi Chi bỗng như tự đặt đá lên chân vậy, từ ngày hôm đó đã bị thầy giáo Tiểu La xếp vào đối tượng quan tâm đặc biệt. Bài tập về nhà mỗi ngày của cô bé so với các bạn đều nhiều hơn hai phần. Tiểu Chi Chi về nhà nói cho lão tú tài biết, kết quả sau khi nghe được, ngay hôm sau ông đặc biệt làm móng giò nướng, đi nhờ xe trong thôn mang tới tặng cho thầy giáo.

Thầy giáo trẻ Tiểu La thấy một ông lão cụt chân đầu tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn mang tới cho mình một cái giò heo nướng nóng hổi, xúc động đến mức mặt mũi đỏ ửng, cảm thấy bản thân mình không đáng để ông phải hao tâm tổn sức như vậy, nhưng không sao từ chối được. Tối hôm đó một người mang theo nước mắt gặm móng giò quyết tâm sẽ phải tận tâm hơn dạy dỗ Tiểu Chi Chi.

Trước kia thầy tầm thường nhỏ bé, luôn canh cánh trong lòng là thế nào cũng phải cố kiếm chút quan hệ, nghĩ cách sao cho có thể lên huyện dạy học, mỗi ngày cứ bình ổn mà lên lớp rồi về.

Nhưng bây giờ, Tiểu La lo lắng rằng mình đang lãng phí một học sinh tài giỏi, mỗi ngày ngoài soạn bài và dạy học, thầy đều chăm chỉ tự học, ngoài nỗ lực nâng cao trình độ dạy học của bản thân, thầy còn học thêm về tâm lý học thiếu nhi, giáo dục học thiếu nhi. Ngày qua ngày như vậy, vô cùng bận bịu và phong phú, khiến cho Tiểu La không có thời gian chú ý tới bức thư với ngôn từ ngày càng nghiêm túc từ bố.



Thời gian bao nhiêu cũng là không đủ.

Sắp tới Trung Thu rồi. Bức thư thứ hai từ bố, thầy giáo Tiểu La không hồi đáp, thầy định nhân dịp này xin nghỉ phép về nhà một chuyến.

Tết Trung thu trường học không cho nghỉ, nghe thấy thầy Tiểu La nói rằng mai thầy sẽ không lên lớp, phải về quê, đám trẻ như sướng phát điên lên. Tiểu La là giáo viên chủ nhiệm của bọn trẻ, quản lý thực sự nghiêm khắc, nghe được tin mai thầy không dạy, mọi người đều cảm thấy như được ăn tết vậy.

Tiểu Chi Chi cũng kích động không kém, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu rực rỡ có bấy nhiêu rực rỡ, kết quả sau khi tan học, Tiểu Chi Chi bị thầy giáo giữ lại giao thêm hai phần bài tập.

“Chi Chi, đây là hai trang chữ, là bài tập cho mấy hôm thầy có ở đây, ngoài ra thầy còn giao thêm một bài nữa, là Tết Trung thu, em về nhà vẽ một bức trang theo chủ đề đấy, rồi sau khi quay lại thầy sẽ kiểm tra.”

Tiểu Chi Chi mặt sưng mày xỉa gật đầu.

Thầy giáo Tiểu La cười lộ ra hai hàm răng chỉnh tề, lại thêm gương mặt phúc hậu, cảm giác rất thân thiết.

Lúc ăn cơm tối, Tiểu Chi Chi tỏ vẻ buồn khổ hỏi lão tú tài: “Tết Trung thu vẽ như thế nào?”

Lão tú tài biết đây chắc hẳn là do thầy Tiểu La giao cho cô bé bài tập, thật tâm giúp cô bé nghĩ ý tưởng: “Cháu nghĩ xem Trung thu có gì hay, thì vẽ cái đấy.”

“Tết Trung thu à, mọi người đều cùng nhau ăn bánh Trung thu, thầy giáo ngày mai cũng về nhà ăn bánh Trung thu, có điều vẽ mọi người cùng nhau ăn bánh khó lắm.”

“Thực sự không khó lắm đâu, cháu chỉ cần vẽ đươc cái phần quan trọng nhất, để ông nói cho…”

Dưới ánh trăng, Chu Mộc cười ha hả nhìn lão tú tài và con gái mình chăm chú thảo luận về bài tập, tự động xới cơm và gắp thức ăn cho hai người. Nhị Hổ nằm uể oải một bên, đôi mắt màu bảo thạch lim dim, Tiểu Hoa ăn no căng bụng rồi, nặng nề kéo thẳng phần thân.

Sáng sớm hôm sau, Chu Mộc đưa con gái lên thị trấn đi học, nhưng không quay về luôn mà cứ đứng ở cổng trường một lúc. Nhìn thấy một cậu thanh niên mặt chữ điền đeo balo đằng sau đi tới, Chu Mộc bấm còi xe.

“Thầy giáo Tiểu La, nghe nói thầy muốn về Lục Hạ, vừa hay tôi cũng muốn tới đó có chút việc, tiện đường, để tôi chở một đoạn.”

Thầy Tiểu La vốn cũng muốn chờ xem có xe nào tiện đường đi qua không, nhà thầy ở thị trấn Lục Hạ, không thuộc huyện Chung Sơn, nếu như may mắn có xe, đầu tiên phải đi từ thị trấn Lục Phong tới huyện Chung Sơn, rồi từ huyện Chung Sơn đi tới huyện Khai Bình, sau đó từ huyện Khai Bình mới về thị trấn Lục Hạ. Nếu đã trực tiếp có lời mời, vậy càng tiện rồi, chẳng cần đi một vòng qua hai cái huyện, cứ đi theo đường quốc lộ là có thể về.

Thầy giáo Tiểu La vui vẻ lên xe.

Có điều vẫn có gì đó không được tự nhiên, thị trấn nhỏ nên cũng chẳng có chuyện gì là không biết. Hơn nữa sau khi Tiểu Chi Chi học ở lớp của Tiểu La, Chu Mộc - bố của Tiểu Chi Chi và câu chuyện truyền kì về anh ta thầy cũng vốn được nghe không ít. Anh ta từng ngồi tù, sau khi ra tù thì chỉ vỏn vẹn mấy năm liền thành lập một công ti vận tải, bây giờ lại mở thêm một công ti về than đá, làm ăn càng lúc càng phát đạt.

Bây giờ nhìn kĩ, Chu Mộc chẳng có dáng vẻ gì là kiêu ngạo, so với các phụ huynh học sinh khác thì cũng không khác là bao, còn rất dễ gần.

“Thầy giáo Tiểu La ở thị trấn Lục Phong này quen chưa, bên này so với thị trấn Lục Hạ ăn cay hơn một chút, khẩu vị người Lục Hạ các anh thiên về vị tê hơn.” Chu Mộc vừa lái xe vừa tán gẫu.

Nói tới quê nhà Lục Hạ, thầy giáo Tiểu La cũng không quá căng thẳng. Hai người trên xe trò chuyện câu được câu không, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Bất giác thầy giáo Tiểu La liền đem tâm tư của mình nói ra.

“Bố tôi muốn bảo tôi cùng anh Đường tới làm việc ở một công xưởng tại Quảng Đông, viết tận hai bức thư…”

“Trước kia từng có người yêu, tốt nghiệp xong bị phân công làm việc quá xa, mà thị trấn Lục Phong lại tương đối nghèo, cô ấy không muốn tới, thế là già đình giới thiệu cho cô ấy một người khác…”

“Mấy thằng bạn học chơi khá thân hồi còn đi học đều được phân công tới chỗ tốt, đứa thì làm việc trong thành phố, đứa thì làm ở huyện…”

“Còn tôi? Tôi hồi trước còn cảm thấy bất công, bây giờ thì tĩnh tâm hơn rồi, cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn dạy bọn trẻ Tiểu Chi Chi cho tốt, không muốn bọn trẻ gặp một nhà giáo vô tâm, hồi đi học thấy thành tích cũng tệ, bây giờ cảm thấy công việc còn yêu cầu nhiều thứ hơn, bản thân cũng phải đọc thêm nhiều sách…”

“Bố tôi? Chắc là ông sẽ giận lắm, nhưng giận một lúc rồi cũng sẽ hết, chỉ là bị nhà anh Đường làm nóng mắt thôi, cơ mà tiền đâu dễ kiếm như vậy, làm công việc mình thật sự thích mới tốt.”

“Haizzz, anh Chu, anh nhìn cột mốc, qua cái biển báo kia thì phía trước là tới Lục Hạ rồi, anh có việc ở đâu, nếu mà không tiện đường thì anh có thể thả tôi xuống ở gần đây, chỗ này cách nhà tôi không xa.” Sắp về đến nhà, thầy giáo Tiểu La không khỏi kích động.

“Không sao, đều là tới đây, chẳng xa hơn là bao, để tôi đưa cậu về.”

Chu Mộc nhìn thầy giáo Tiểu La, giống như bản thân mình lúc đầu mới bị bắt vào nhà giam, một chàng thanh niên trẻ đầy khí lực, không tệ chút nào.

Đến thị trấn Lục Hạ, nhà của thầy giáo Tiểu La nằm trong một ngôi làng có con đường nhỏ dẫn đến thị trấn, cách thị trấn không xa. Lái xe khoảng chừng 10 phút, Chu Mộc đã lái tới trước của nhà của Tiểu La, một ngôi nhà một tầng, nhìn cũng không tệ, nhưng so với ngôi nhà ba tầng phòng gạch ngói bên cạnh thì cũng có chút khó coi.

Thầy giáo Tiểu La thấy bố mình đang ngồi trên ghế đẩu cùng người khác tán gẫu ở ven đường, không kìm được vui mừng, vội vàng nhảy xuống xe, hô một câu: “Bố.”

Chu Mộc ở trên xe có thể cảm thấy đươc sự vui sướng của thầy giáo Tiểu La, cùng với người bố già vừa vui mừng vừa bất ngờ.

“Con về thế nào vậy, không phải lên lớp à?”

“Con xin nghỉ phép ngày Tết Trung thu, về nhà thăm bố mẹ.”

Thầy giáo Tiểu La chào hỏi những người khác, chú bác chào hết một lượt thì mới nhớ ra mình được Chu Mộc đưa về.

“Anh Chu, vào nhà uống cốc nước.”

“Không cần đâu, tôi còn có việc, hộp bánh Trung thu này tặng cho hai bác, cậu cầm lấy đi, tôi đi trước đây.” Chu Mộc nói xong liền quay đầu đi luôn.

Thầy giáo Tiểu La cầm bánh Trung thu trên tay, không biết phải nói gì.

Hộp bánh Trung thu, ở thời điểm này thực sự rất hiếm, bây giờ bánh chủ yếu được bán lẻ, được bọc bằng giấy, lịch sự hơn một chút thì được cho vào túi nhựa, chứ dùng hộp như thế này thì là hàng cao cấp rồi, thầy giáo Tiểu La cũng có chút cảm thấy “nặng” tay.

Trong balo của thầy thật sự cũng có bánh Trung thu được gói trong hai tờ báo do thầy mua ở thị trấn tối hôm qua.

“Tiểu La, người vừa rồi là ai vậy?”

Chú Đường có con trai làm ở công xưởng Quảng Châu tò mò hỏi.

“Là phụ huynh học sinh của tôi, tiện đường đưa tôi về.” thầy giáo Tiểu La có chút ngượng ngùng nói.

“Phụ huynh học sinh? Trông giàu vậy? Không phải nghe nói thị trấn Lục Phong nghèo rớt mùng tơi sao, đâu ra mà mua được xe như vậy, xe kia chú đều thấy ở thành phố rồi, đều là các ông chủ lớn đi, Tiểu La, chú đã nhìn cháu lớn lên, cháu đừng đi những con đường không đứng đắn.”

Nhà chú Đường hai năm nay điều kiện tốt, tự gọi là tầm mắt cao hơn người khác. Lời chú nói ra như vậy, bố của Tiểu La cũng căng thẳng hơn, các chú các bác khác ánh mắt cũng thay đổi.

Thầy Tiểu La bị chú Đường nói xằng nói bậy đến sững sờ, tức giận mà nói: “Anh ta là ông chủ của mỏ than Bình Khẩu, lái chiếc xe kia đã là gì, mỗi lần đưa con gái đi học, một lúc phải lái bảy, tám chiếc xe chắn kín lối vào trường.”

“Mỏ than Bình Khẩu? Vậy là người có tiền rồi…”

“Bảy, tám chiếc xe…”

“Bánh Trung thu kia xem ra là hàng cao cấp, đặt trong hộp hẳn hoi, chậc chậc…”

“Tiểu La giờ có tiền đồ rồi, về nhà còn được ông chủ mỏ than đích thân đưa về…”

Không bận tâm tới những lời dị nghị phía sau, thầy giáo Tiểu La cầm hộp bánh Trung thu cùng bố về nhà. Trong tiếng xì xào to nhỏ, lão Ba dần dần ưỡn ngực thẳng lưng tiến về phía trước, giống như năm đó đứa con nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học vậy.

Khi đi tới cửa nhà, lão Ba bỗng dưng mở miệng: “Ở trường cứ cố gắng mà dạy học, nhà vẫn ổn.”

Tiểu La ngây người, liền thấy bố lớn giọng gọi mẹ ra: “Con nó về rồi này, xào ít rau hẹ trứng gà, trưa uống chút rượu.”

Trên bàn cơm, người trong nhà cẩn thận bóc hộp bánh, nhận ra bên trong mỗi chiếc bánh đều được bọc thêm một lớp nữa, rồi họ cùng chia nhau ăn cả mấy chiếc bánh được bọc giấy báo trong balo của Tiểu La nữa.

“Được bọc đẹp mắt thế này, vậy mà đi tặng người khác, ăn có chút đáng tiếc.” Bố Tiểu La nói.

Vào lúc đó, nhà của Tiểu Chi Chi ăn bánh Trung thu do lão tú tài tự tay làm, bên trong còn có thịt mỡ trong suốt, bóng nhẫy, cắn dẻo, dai, dinh dính và ngòn ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.