Hắc Thiên Kim

Chương 39: Đội thợ mỏ đáng sợ



Đại Dũng bị mấy chiếc xe con đột ngột tới làm cho giật mình.

Mà trưởng khoa Dương, đám người lão Ngụy phóng viên cũng giật mình theo.

Nhìn người trong thôn đứng chi chít mà ngay ngắn trước mặt, nhưng rõ ràng không chào đón họ. Bọn họ lấy danh nghĩa kiểm tra đột xuất mà đến, bên kia dù thần thông quảng đại thế nào cũng không thể biết tin3nhanh như vậy, trong đó có không ít người tới sáng mới biết được.

May mắn thay, nhà báo Lão Ngụy rất có kinh nghiệm, khả năng ứng biến tại chỗ cũng rất tốt, vừa xuống xe liền cho người thợ ảnh giơ chiếc máy ảnh lên, mở miệng nói: “Chúng tôi là nhà báo đến từ tỉnh, muốn quay một bộ phim tài liệu về công nhân khai thác than,2nghe nói khu mỏ Bình Khẩu rất tốt, chúng tôi đặc biệt đến phỏng vấn.”

Người dân Bình Khẩu tới bây giờ cũng được coi là đã gặp qua đủ chuyện trên đời, lãnh đạo thật cũng được gặp, lãnh đạo giả cũng được gặp, có điều gặp phóng viên thì vẫn còn tương đối lạ lẫm. Nhìn thấy chiếc máy quay lớn, người dân trong thôn tự giác ưỡn ngực0đi đứng ngay ngắn. Đám đội viên bên kia là đội nữ công mỏ than Bình Khẩu mới xin thành lập, cũng không chịu yếu thế, bộ ngực lớn gần như đập vào lưng người trước mặt.

Người chỉ huy của đội công nhân mỏ than Bình Khẩu là thôn trưởng Vương Đại Phú, chỉ huy của đội nữ công bên kia là vợ của Đại Ngưu. Hai người một người0béo tốt, một người cường tráng.

Đứng trước máy quay khích lệ, Vương Đại Phú tay cầm loa gào to: “Đội công nhân mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ một mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ hai mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ ba mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

Âm thanh vang dội, cộng thêm địa hình đặc biệt của thôn Bình Khẩu làm cho âm thanh càng được khuếch trương,3tai mọi người ong ong hết lên.

Đội nữ công bên kia cũng không chịu tỏ ra yếu thế, vợ của Đại Ngưu chẳng cần dùng loa, trực tiếp gào lên: “Đội nữ công mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ cà tím mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ cải trắng mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

“Tổ khoai lang mỏ than Bình Khẩu điểm số.”

Âm thanh của đội nữ công không quá vang dội, nhưng mang theo thanh âm cao chót vót của chị em phụ nữ, màng nhĩ mọi người như bị xuyên thủng.

Có điều Đại Dũng nghe có chút buồn cười vì mấy đội nữ công này lại đi dùng rau củ đặt tên, chợt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trong đội khoai lang, Đại Dũng liền cảm thấy kích động, cuối cùng cũng có một đối tượng theo đuổi, bao giờ vận chuyển than xong có thể hỏi đội khoai lang về cô gái đó.

Mà đám người đến kiểm tra đột xuất thì mê man đi được một vòng.

Mình thực sự đến để kiểm tra một cái mỏ than sao?

Vi Mao cảm thấy như đi vào trại huấn luyện của bộ đội đặc chủng. Cũng may thường ngày mọi người luôn tỏ vẻ chuyên nghiệp, dù cho có kinh ngạc, nhưng vẫn phải tỏ vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục xem, kể cả phóng viên Ngụy dẫn đoàn trên mặt cũng không có biểu hiện gì là kinh hãi cả.

Những ngày thường, các công nhân ở khu mỏ tụ tập, chạy bộ, có công chuyện thì sẽ tuyên truyền một chút, không có thì giải tán. Ngày hôm nay, bởi vì có người đến quan sát, còn đem theo máy ảnh, thế nên mọi người đều rất phấn khởi, hào hứng.

Trưởng thôn Vương Đại Phú cũng là một người thích khoe khoang, điểm danh xong, hắn ta hắng giọng rồi tiếp tục hét lên tiếng còi: “Vào buổi sáng, chúng ta đều kéo giãn xương cốt, sau đây, đội một chữ số đầu với đội hai chữ số thi đấu vật, ai ngã xuống đất trước coi như thua, đội thắng sẽ được nhiều hơn một cái màn thầu.”

Vương Đại Phú vừa nói xong, đội ngũ chỉnh tề, lập tức chia ra thành hai tổ đội.

Va chạm xương cốt, Đại Dũng biết đó là gì, chính là một chân để trên mặt đất, chân còn lại cùng với tay ôm chặt lấy, hai người đối kháng.

Nhưng đám người trưởng khoa Dương chưa từng nghe thấy, còn tỏ ra có chút tò mò. Họ nhìn thấy mọi người đồng loạt giơ chân lên, bắp chân hết sức khỏe khoắn, cơ bắp trên chân gồ lên, trông như cái búa, vừa nhìn đã cảm thấy rất khỏe, còn có cánh tay đang ôm chân cũng cường tráng và sung sức, một người đánh bọn họ vài cái chắc chắn cũng không có vấn đề gì.

Trước khung cảnh “thảm khốc”, từng người nhân công mặt hồng tai đỏ, chân với chân va chạm vào nhau, phát ra tiếng “bốp bốp bốp” kịch liệt, nghe có vẻ rất đau. Thế nhưng mọi người không ai chịu thua, còn ra sức hơn.

Trong lễ đường, Chu Mộc đang cùng con gái ăn cơm thì bị Lý Trường Canh gọi tới. Chu Mộc mặc trên người đồ lao động màu xanh lam, so với những người lái xe tải chở than cũng không có gì khác biệt, đứng bên cạnh Đại Dũng mà Đại Dũng cũng không chú ý đến.

Những người khác còn tưởng những người này là phóng viên tới đây phỏng vấn, Chu Mộc liếc mắt cái đã nhìn ra điểm khác biệt, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ giống như những người khác đến xem chuyện.

Mọi sự chú ý của Đại Dũng đều đổ dồn vào đội nữ công, thấy bên cạnh có người, anh ta vỗ vỗ cánh tay người kia hỏi: “Đồng hương, anh biết cái cô gái buộc tóc đuôi ngựa răng trắng đều người thứ sáu ở tổ ba kia tên gì không?”

Chu Mộc nhìn Đại Dũng một cái, cười rồi nói: “Cô gái đó là Vương Lệ Hoa, là em gái của trưởng thôn chúng ta, vẫn đang độc thân.”

Đại Dũng nghe thấy vậy thì toàn thân kích động, nắm lấy cánh tay Chu Mộc không rời.

“Thực sự là vẫn đang độc thân, xinh đẹp như vậy, nhìn trông cũng rất khỏe khoắn.”

Chu Mộc cười nói: “Bây giờ những cô gái thôn Bình Khẩu không hề dễ theo đuổi đâu.”

Trong lúc nói chuyện, chỉ huy đội nữ công – vợ của Đại Ngưu cũng bắt đầu lên tiếng ra lệnh: “Toàn thể đội nữ công, trước sau hai đội đối kháng, cướp buộc tóc, thắng sẽ được thêm bánh bao.” Nói xong còn ném một ánh nhìn khiêu khích về phía trưởng thôn Vương Đại Phú.

Đội nam công bên kia va chạm cực kì hung hãn và dữ dội, người thợ ảnh cũng không nhìn nổi rồi, cảm giác như nếu bản thân không may đụng vô một cái sẽ cùng cái máy ảnh bị đánh bay luôn, những lãnh đạo đến kiểm tra bất ngờ cũng phải cật lực tránh ra xa.

Họ nghĩ thầm, chỉ vì một cái bánh bao mà liều mạng như vậy, đoàn người mình có gan muốn kiếm cớ để đóng mỏ than của bọn họ, liệu có bị đánh chết không?

Lúc này nghe được đội nữ công bên kia cũng muốn thi đấu, nên nhanh chóng thay đổi địa điểm.

Kết quả đội nữ công cạnh tranh còn khốc liệt hơn cả đội nam công. Những người phụ nữ ngực lớn đã có chồng vừa đi lên đã ôm chặt đối phương, mang sứ mệnh kéo tóc đối phương, cũng có người vừa đi lên là lột quần áo người khác, nhân lúc họ phải giữ quần áo mà trực tiếp gỡ sợi dây buộc tóc da bò trên đầu xuống.

Trận chiến diễn ra khốc liệt, giống như các đô vật vậy, hai người ép chặt vào nhau, ai cũng không tỏ ra yếu thế, khiến những người xem xung quanh đều phải kinh ngạc.

Anh quay phim miệng không ngậm vào nổi, đám người trưởng khoa Dương cũng chẳng khác gì, đám nam công mỏ than bên kia hung hãn thì còn chấp nhận được, chứ nhìn nữ công bên này còn đáng sợ hơn.

Thậm chí họ còn nhìn thấy một nữ công bị đè xuống, ép ngực… Bị kéo tóc… Dập bụng… Đụng cùi chỏ… Cào mặt… Từng cái một, cái sau đau hơn cái trước.

Ban đầu họ vốn có ý định sau khi nhận lì xì do Liễu Trường Thành đại diện, sẽ đến kiếm lợi bên khu quặng mỏ. Hiện giờ nhìn thấy cảnh khốc liệt thê thảm như vậy, ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, chờ biểu hiện của trưởng khoa Dương.

Trưởng khoa Dương vừa định mở miệng, bỗng bị một thứ gì đó từ trên trời đập vào mặt, ông ta vội ôm lấy mặt quát: “Ai, là ai!”

Chỉ thấy một nữ công hì hục chạy tới, thở hổn hển nói: “Ừm, lãnh đạo, thật xin lỗi, đó là giày của tôi.”

Trưởng khoa Dương nhìn người phụ nữ trước mặt mình, so với mình có khi còn nặng cân hơn, nhìn cánh tay rắn chắc to khỏe lộ ra, cùng đôi chân đày đặn cỡ 42, ông ta bịt mặt, sắc mặt khó coi cười xuề xòa: “Mau đi giày vào, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.