“Tai nạn mỏ than lớn nhất trong vòng trăm năm nay...”
“Sự quan trọng giữa tiền và mạng sống...”
“Vì sao mỏ than bất hợp pháp có thể tồn tại...”
“Bóng tối phía sau mỏ than bất hợp pháp...”
Từng tin tức, bản thảo tung ra như tuyết rơi, ngay lập tức đã chiếm lấy trang nhất.
Không giống với những mỏ than xảy ra chuyện trước đây, người ta đều thu dọn rất sạch sẽ, thế nhưng vì người nhà không được đền bù thỏa đáng nên làm ầm lên mới khiến chuyện tai nạn nổ ra,3lần này, chuyện gần như vừa mới xảy ra thì đã bị công bố khắp nơi.
Chuyện như thế này vẫn ít khi xảy ra. Mỏ than thôn Bình Khẩu nằm ở xa thành phố như vậy mà còn bị lên báo ngay từ lúc xảy ra chuyện, mấy ông chủ mỏ than đọc tin tức thì đều cảm thấy sợ co rúm người lại. Đây là muốn nghiêm trị hay là thế nào đây... Bọn họ chỉ sợ xảy ra chuyện gì rồi cũng bị coi chặt.
Cũng có tin tức nhanh nhạy hơn, họ biết rằng cái mỏ2than này có người muốn chiếm đoạt. Nhìn mà xem, sau việc này, kiểu gì cũng ngừng lại toàn bộ công việc, sau đó chắc chắn sẽ thay ông chủ khác. Chỉ không biết sau tấm màn dựng lên này thì ông chủ ấy là ai lại có sức nặng đến thế. Làm đến mức này hẳn là muốn đưa người ta vào chỗ chết, chắc hẳn lần này ông chủ của mỏ than Bình Khẩu không chết thì cũng phải thắt cổ tự tử.
…
Mưa rào.
Liễu Trường Thành rất thích trời mưa, màn mưa giống như một thác0nước. Từ cửa sổ của ông ta, mưa rơi tí tách tí tách rửa trôi tất cả những bụi đất bám trên đó những ngày trước.
Đứng trong phòng trà của mình, đưa tầm mắt ra xa, ông ta có thể thu toàn cảnh thành phố Tây Hồ trong đáy mắt.
Ông ta không những quen biết rộng mà còn rất giỏi móc nối quan hệ. Những việc mà người khác cảm thấy vướng tay vướng chân, giao đến tay ông ta, ông ta tìm mấy người là sẽ xong việc.
Thế nên, ở thành phố Tây Hồ này, ông ta0cũng được coi như một người đặc biệt. Mọi người đều cảm thấy ông ta rất lợi hại, hầu như đều quen biết với tất cả mọi người, lại còn có gia thế lớn. Chỉ cần có người muốn đi Đại Kinh làm việc thì đều sẽ tìm đến ông ta. Hay những người từ Đại Kinh muốn đến làm việc ở thành phố Tây Hồ cũng sẽ tìm đến nhờ ông ta sắp xếp cho.
Ông ta đã từng tiếp đón không biết bao nhiêu người quan trọng của chính phủ trong phòng trà này.
Lúc này, ti vi3trong phòng trà đang chiếu bản tin thời sự trực tiếp. Tên phóng viên lão Ngụy lúc còn ở phòng trà thì khom lưng cúi đầu, lúc này trong ti vi đã mặc một bộ âu phục với vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc.
Liễu Trường Thành đang nghịch cái ấm Tử Sa* ông ta mới mua về. Đó là một cái ấm hoa làm từ bùn Đế Tào Thanh. Nó được đúc giống như một quả dưa gang, tròn trịa đáng yêu, trông không hề cứng nhắc. Đây là đồ vật dạo gần đây ông ta yêu thích. Ông ta đã ngắm nghía nó hai ba tháng nay rồi, vuốt ve nó gần như sáng bóng lên, màu sắc vô cùng bắt mắt.
* Ấm Tử Sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.
Nếu không phải vì cái tên mỏ than Bình Khẩu to lớn kia thì khi nhìn thấy cảnh vật được quay chụp trong tin tức, ông ta sẽ nghĩ rằng đang quay một cái công viên. Trên màn hình có sông ngòi vô cùng sinh động, có cả sắc xanh tươi của cây cỏ mùa xuân. So với xem ảnh thì đây đã đem lại một cảm giác hoàn toàn khác.
Nếu như được đích thân đến đó xem, chắc chắn sẽ càng thêm khoan khoái.
Liễu Trường Thành rung đùi đắc ý: “Phong cảnh đẹp đẽ thế này, đúng là cốc mò cò xơi.”
Ông ta thích cảm giác bày mưu tính kế ở phía sau rồi nhìn sự việc diễn ra theo đúng những gì mình muốn. Điều này càng khiến ông ta đắc ý hơn.
Liễu Trường Thành cho người dán và treo lên tường toàn bộ những bức ảnh trước đó. Những bức ảnh ấy gần như chiếm hết mặt tường. Nếu như mang đến một phòng tranh nói là tác phẩm của một nhà họa sĩ lớn, có khi còn có thể bán được một nghìn tám trăm tệ.
Bức ảnh của người công nhân có khuôn mặt lấm lem đen sì kia treo ngay ở giữa tường. Bóng đen phía sau lưng người công nhân ấy vẫn luôn rất mơ hồ, thế nhưng Liễu Trường Thành không thể không cảm thấy ông chủ của mỏ than Bình Khẩu này thật sự là một người tài.
Mỏ than nhỏ mới mở ở nông thôn mà lại được xây dựng kiên cố, chu đáo đến thế. Tiếc là, anh ta lại gặp phải ông ta...
Có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ như sính lễ cho người khác thôi.
Dù sao cũng đã từng ngồi tù một lần, cùng lắm là sau này trả anh ta về nhà giam Tây Hải là được. Có khi về chỗ quen lại có cảm giác thân thiết không chừng.
Liễu Trường Thành nhìn chăm chăm vào bức ảnh đầy suy tư, tin tức trên ti vi vẫn đang được chiếu.
Cậu thư ký đời sống Tiểu Tần đang đứng ở một góc sẵn sàng chờ lệnh. Nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của giám đốc Liễu, ánh mắt của cậu ta vô thức đặt trên ti vi.
Một đám người nháo nhác, những phóng viên bận rộn, các loại số liệu, dữ liệu đưa tin. So với những tin tức thường ngày xem được thì đây cũng chẳng có gì khác.
Cho đến khi trong đó bỗng nhiên có một bé gái xuất hiện.
Bé gái có khuôn mặt đầy bùn, mới chỉ tầm sáu, bảy tuổi. Một đôi mắt long lanh to tròn dường như có thể nhìn thấy mọi đồ vật.
Một bé gái toàn bùn đất trên người, đầu tóc thì rối bù ngồi trên một tảng đá to dưới gốc cây, đôi chân trần đung đưa.
“Cháu hái được dâu tây rừng đợi bố về ăn.”
“Bố cháu đang ở dưới hầm.”
Giọng nói ngọt ngào giống như những quả dâu tây rừng trên màn hình, có quả thì vừa ngọt vừa chua, có quả thì sạch sẽ giống như sự đơn thuần của đám trẻ trên núi.
Toàn thân cô bé đều bẩn thỉu, nhem nhuốc, nhưng đôi mắt kia lại sạch sẽ trong veo như một hồ nước. Còn có cả lòng bàn tay cũng vô cùng sạch sẽ, những quả dâu rừng bên trong cứ lăn tròn.
Người phóng viên đặt câu hỏi bỗng nhiên rơi nước mắt... Cậu trai phấn đấu để rời khỏi nông thôn như Tiểu Tần cũng vô thức đỏ hồng cả con mắt...