Hắc Thiên Kim

Chương 8: Đi học



Chu Mộc bổ củi. Tiểu Chi Chi nhặt củi.

Tiểu Chi Chi phát hiện ra một khúc củi bị rơi bên cạnh tổ kiến, ngay lập tức quên luôn công việc đang làm. Cô bé tập trung ngồi nghịch kiến.

Nhìn thấy từng con kiến bò lên ngón tay nhỏ của bé con, Chu Mộc nhăn mày…

Lúc đầu nhặt được bé con này, Chu Mộc vừa mới được thả ra từ nhà tù, người toát lên vẻ đáng sợ, chẳng muốn cùng ai chung sống.

Anh ta thà bắt một đám động vật nhỏ để cô bé chơi cùng, còn hơn là giao cô bé cho người khác. Kết quả thì bây giờ đứa nhỏ này rất thích chơi cùng với các loài động vật nhỏ, trong căn nhà cũ nào là chuột, bọ cạp, kiến, rết, các loại động vật sống đều bị cô bé bắt lại để chơi hết.

Con hổ mẹ ngày trước, sau khi cai sữa, Chu Mộc cũng đã thả lại về núi. Con hổ con cùng lớn lên với con bé thì được đặt tên là Nhị Hổ.

Con bé này ngày ngày cùng Nhị Hổ ở nhà chơi đùa cũng chẳng sao, nhưng nay có thể chạy rồi, con bé lại theo Nhị Hổ lên núi tìm mẹ.

Đã rất nhiều lần Chu Mộc phải lên núi tìm con bé về. Nghĩ tới việc con bé này gọi mình là bố, lại ôm lấy một con hổ cái kêu mẹ, toàn thân Chu Mộc không khỏi rùng mình.

Anh ta vẫn kiên định trong việc đưa con tới nhà trẻ, cùng với những đứa bé bằng tuổi chơi với nhau, có lẽ cô bé sẽ không như bây giờ nữa.

Dù cho Tiểu Chi Chi có gào khóc tan nát cõi lòng thì Chu Mộc vẫn đành phải nhẫn tâm, rời khỏi nhà trẻ.

Tiểu Chi Chi bấu vào cửa, nhìn thấy bóng của bố xa dần xa dần, khóc như chú chó con bị người ta bỏ rơi.

Trẻ em trong thôn đều được dặn không được bén mảng tới căn nhà ở Tây Khẩu, đều bị người nhà dọa rằng trong căn nhà cũ đó có ma. Nhưng tận mắt chúng thấy trong căn nhà có một thiếu nữ ma đi ra, mặc một chiếc váy màu vàng nghệ. Cho dù cô bé đang khóc nhưng mặt trông vẫn sạch sẽ, chẳng có nước mũi chảy, trên chân là một đôi giày da. Trời nóng nhưng cô bé vẫn mang một đôi tất trắng, sáng sủa như một tiên nữ, chẳng giống ma nữ chỗ nào.

Cô giáo nhà trẻ là Lý Hữu Mai, cô là người mới lấy chồng chuyển về đây. Kể từ khi thôn Bình Khẩu có đội xe vận chuyển của Chu Mộc, kinh tế trong thôn cũng khá hơn các thôn khác, trai trong thôn cũng dễ kiếm vợ hơn. Lý Hữu Mai cũng đã học qua trung cấp, trên mặt đeo kính, trông cũng có dáng vẻ của người có học.

Lý Hữu Mai không ngờ rằng học sinh của mình lại có một cô bé xinh xắn như thế này, không chảy nước mũi, tay áo sạch sẽ, tóc mềm mượt, ăn mặc gọn gàng. Nhưng mà cô bé mít ướt quá, mới được đưa tới nhà trẻ mà đã khóc như sinh li tử biệt.

Tiểu Chi Chi khóc tới lúc không còn thấy bóng dáng bố đâu. Biết là bố về thật rồi, cô bé không khóc nữa, nhưng trong lòng vẫn không vui. Bố bắt cô bé đi học, lại không mang theo Nhị Hổ, cũng không cho mang Tiểu Hoa, cô bé cứ ngồi một mình ở xó tường, nhìn người lớn khóa cổng sắt lại, ngẩng đầu xem tường cao tới đâu, cao hơn cả ba lần mình, rồi lại nhìn đám trẻ con trong nhà trẻ…

Lý Hữu Mai thấy cô bé kia ngừng khóc rồi, bảo cô bé vào phòng học.

Không ngờ rằng cô bé cứ thế tiến vào, ngoan ngoãn nghe lời, thực sự khiến Lý Hữu Mai cảm thấy ngạc nhiên mà cũng vui mừng.

Nhận thấy cô bé này nhanh chóng cùng các bạn học khác nô đùa, tới tiết thứ hai đã biết lôi đồ ăn vặt từ trong ba lô mang ra cho các bạn ăn cùng, nhìn mấy đứa nhóc bình thường không nghe lời nay ngoan ngoãn xếp hàng trước mặt cô bé kia để được chia đồ ăn, Lý Hữu Mai thật sự không biết nên nói gì.

Buổi học hôm nay tương đối nhẹ nhàng, Lý Hữu Mai thậm chí còn thấy cảm kích vì Chu Mộc đã mang con tới nhà trẻ.

Nhà trẻ cho ăn bán trú, vì vậy người trong thôn tình nguyện mang con tới đây, cũng tiện ra ngoài làm việc, không cần phải về nhà làm cơm cho con.

Đợi các bé ăn trưa xong, cho các bé đi ngủ, Lý Hữu Mai bắt đầu sắp xếp chỗ cho mình nghỉ ngơi. Chăm sóc trẻ con là một việc rất mệt mỏi, Lý Hữu Mai cũng thấy buồn ngủ, cô dựng một cái giường trong phòng học rồi nằm xuống.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng luôn có cảm giác không yên tâm, cô bé mới đến ngoài việc sáng nay khóc ra thì sau đó rất ngoan, không giống những đứa trẻ khác. Lý Hữu Mai đột nhiên mở mắt.

Phòng học đầy trẻ con lúc nãy giờ không còn ai, cô giật mình, chạy ra ngoài phòng học, liền nhìn thấy một đám trẻ từ béo tới gầy nằm đè lên nhau, cô bé con kia giẫm lên các bạn như đang bước cầu thang.

Khi Lý Hữu Mai ra tới nơi, thì cô bé cũng vừa bước tới bờ tường.

“Con xuống ngay cho cô!” Lý Hữu Mai thét lên.

Tiểu Chi Chi ngồi trên bờ tường, quay về phía Lý Hữu Mai cười một cái, ngoan ngoãn nói “Con chào cô!”

Rồi chỉ thấy cô bé nhảy ra ngoài bờ tường.

Lý Hữu Mai như muốn ngất đi, nhanh chóng mở cổng trường, chạy tới xem cô bé kia có sao không. Cuối cùng nhìn thấy cô bé ngồi trên lưng hổ lao vụt đi.

Kia là hổ à?

Đúng là hổ rồi!

Ai đó có thể nói cho cô biết sao mà sau bức tường nhà trẻ lại có một con hổ đứng chờ được không? Lý Hữu Mai ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Trong sân, các bạn học lăn xuống sàn rồi túm tụm lại trong phòng học bóc kẹo ăn.

Lý Hướng Tiến gầy gò nhìn Vương Tam Bình mập mập tay đang cầm thanh sô cô la màu đen, lấy lòng nói: “Anh Tam Bình, lần sau để em nằm dưới cùng để Tiểu Chi giẫm được không? Em thích loại anh ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.