Hạ Tiêu nhìn tủ đồ có vài nét tương tự với tủ đồ của cô, cô chọn một bộ váy dài đơn giản rồi mang vào
Lúc cô ra ngoài, Hàn Kỳ đã đi đâu mất, chỉ còn một vóc dáng to lớn ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay cầm một tập tư liệu gì đó
Cô không thể bỏ cảnh giác với anh ta được, lời đồn về anh ta nhiều vô số kể, và một lẽ đương nhiên thì tất cả đều không có gì tốt đẹp
" Lại đây ". Giọng nói trầm trầm của Doãn Sở Thần vang lên trong tĩnh mịch, làm cho Hạ Tiêu rón rén phía sau giật bắn mình, cô chậm rãi đi lại bộ sofa, đứng cách xa anh ta một đoạn
Ánh mắt cô hơi đánh lại phía bàn, một chiếc vòng cổ lung linh đang nằm trên một chiếc hộp gỗ, cô cố nở một nụ cười tươi, máu trong người sôi lên
Chiếc vòng cổ như hút mắt người nhìn, nhưng đối với Hạ Tiêu, đó là thứ đưa cô đến đây, nơi không khác gì địa ngục. Kể ra thì đúng là nhục nhã, người đứng đầu tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới bây giờ lại bị tống cổ chỉ vì một chiếc vòng
" Cô cướp đồ của tôi "
Một lớp mồ hôi lạnh phủ trên trán Hạ Tiêu, cô cố giữ bình tĩnh : " Doãn lão đại... bây giờ tôi trả nó cho anh, thì anh có thể thả tôi ra được rồi ? "
Ánh mắt cô chiếu lấp lánh vào mặt anh ta, thả tôi ra, thả tôi đi, một tên vô dụng như tôi không giúp gì được cho anh đâu
Doãn Sở Thần bắn ánh mắt sắc lạnh về phía cô : " Cô đã đụng vào đồ của tôi, bây giờ nói trả là trả? "
" ... ý của Doãn lão đại là? "
" Kể từ giờ phút này, cô chính là thuộc hạ của tôi "
Nụ cười trên môi Hạ Tiêu cứng lại, ánh mắt vô hồn nhìn theo hướng Doãn Sở Thần đi ra ngoài, rầm một tiếng, cô lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra
Hạ Tiêu hoảng hốt nhìn chằm chằm lên chiếc vòng cổ Minh Châu, cô không nghe nhầm sao ? Những ngày tháng huy hoàng của cô kết thúc thật rồi? Chỉ vì chiếc vòng cổ có một chút giá trị này?
Ý tưởng bỏ trốn không nằm trong đầu cô được 2 giây, cô biết rõ, đã đụng vào anh ta, cô có trốn tới chân trời góc bể thì cũng bị lôi về lại, bây giờ anh ta để lại mạng cho cô là cô đã quá may mắn, đến lần thứ 2, cái mạng nhỏ này của cô chưa chắc đã còn
Cô thả người trên ghế sofa, cảm giác buồn bã bên trong làm cô càng dễ chìm vào giấc ngủ
Cứ từ từ rồi tính, cô không thể bị giam cầm ở đây làm thuộc hạ cả một đời được, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, hàng ngày phi xe trên đường cao tốc, làm tất cả những điều cô mong muốn
Không phải là làm người hầu cho một lão đại có tiếng nhất thế giới
...
Hạ Tiêu ngủ nguyên cả một buổi cũng không thấy động tĩnh gì, tay cô vuốt chiếc bụng rỗng, cô buộc mái tóc dài ngang lưng của mình lên, chậm rãi đi xuống tầng
Sảnh chính của Doãn gia giống như phòng gì đó hơn, bên dưới là rất nhiều chiếc ghế hướng lên phía trên, trên cao là 5 chiếc ghế to hơn hẳn, chiếc giữa ở chỗ cao nhất, khóe miệng cô giật giật, lần đầu cô thấy từ bá đạo cũng có thể miêu tả một cái ghế
Người qua kẻ lại tấp nập, già trẻ gì đều có, nhưng tất cả đều là nam giới, không có một chút vết tích của người phụ nữ nào
Cô đi đến đâu người nhìn đến đó, chưa kể đến nhan sắc tuyệt vời của cô, chỉ riêng việc cô là phụ nữ đều có thể thu hút hết mọi người ở đây, phần lớn đều nghi ngờ nhìn cô, trong ánh mắt bọn họ, cô có thể dễ dàng nhìn ra không ai tin cô là người của Doãn Sở Thần, nhưng cũng không ai làm gì, chẳng lẽ Doãn gia lại có thể để một người ngoài đi vào?
Hạ Tiêu vẫn giữ tính cách cũ, đi mà không nhìn mặt ai, nghênh ngang đi thẳng vào phòng ăn
Sau một vài phút, chân của cô hơi tê một chút, không biết Doãn Sở Thần xây cái biệt thự to như thế này làm gì? Chỉ việc đi ăn cũng tốn hết cả tiếng đồng hồ, mệt chết đi được
Đi làm thuộc hạ người khác cộng thêm tính tình đi bộ thôi cũng tức giận của cô, tâm trạng Hạ Tiêu bây giờ vô cũng tồi tệ, nhưng cũng không hề bộc lộ ra ngoài, nhìn từ ngoài chắc ai cũng nghĩ cô là một người phụ nữ cao quý và lịch thiệp
Vừa vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn nồng nặc, tâm trạng của cô vơi đi bớt phần nào, chợt nhìn thấy cảnh bên trong, chân cô khựng lại, mắt đảo qua 3 người ngồi trên bàn ăn : " ... "