Hắc Tình

Chương 19



Cứ tưởng hôm nay sẽ có một buổi đi chơi thả ga, ai ngờ vừa ra đường là đã kịch tính hơn phim hành động

   Hai chiếc xe đầu kia lấn hết làn đường, ánh sáng chói lòa phát ra từ đèn pha ô tô khiến cô nhíu mày : " Anh cầm súng theo không ? "

   Mạc Hàn Lâm rút một khẩu súng ra từ cánh tay, không nghĩ ngợi gì chĩa súng thẳng về phía hai chiếc ô tô trước mặt bắn vài phát

   Hạ Tiêu có cầm súng theo người, nhưng cô không thể lấy ra được, vừa lái xe nhanh vừa phải tránh khỏi làn đạn là một việc không dễ dàng gì, tiếng súng cứ vụt qua bên người làm cô ớn lạnh

   Lúc 3 chiếc xe sắp đâm vào nhau thì 2 chiếc kia dừng lại, Mạc Hàn Lâm cũng cất súng đi, có vẻ là đã tiêu diệt xong 

   Kĩ thuật được đấy

   Cô tắt máy đi bộ về phía trước, vừa mở cửa ô tô một mùi tanh bốc ra khiến cô nhíu mày, tổng cộng có 8 người, cô lập tức lục lọi tìm chút tư liệu về những người này, chắc chắn bọn họ cố ý nhắm vào tụi cô, nhưng không ai biết cô là Bạch Thiên, vì vậy chỉ có thể là Mạc Hàn Lâm


   " Là người của... Huyết gia ? Anh xem đây là phù hiệu của Huyết gia đúng không ? ". Hạ Tiêu chỉ vào đằng sau lưng áo của một trong tám người

   " Huyết gia " . Con hổ màu đỏ là tượng trưng của Huyết gia, điều này ai trong hắc đạo cũng biết

   Hạ Tiêu bật cười, giọng lạnh lùng mang theo một chút sát khí : " Huyết Lam, bà ta to gan thật đấy "

   Mạc Hàn Lâm trợn tròn mắt nhìn cô, như thể không tin vào lỗ tai của mình, cô ta chẳng có máu mặt gì mà còn  ăn to nói lớn như vậy

   " Cô mới nói gì cơ ? "

     " À không có gì, ý tôi là bà ta dám động vào 3 người bọn anh, đúng là gan to bằng trời "

   Hạ Tiêu nói xong mới tự công nhận là mình thông minh thật sự, lí do cũng quá hoàn hảo đi 

   Sợ anh ta lại nghi ngờ cô rồi hỏi thêm câu nào, Hạ Tiêu lập tức quay lại đi về phía chiếc xe : " Mất hết cả hứng của tôi, đi về thôi "


   Trong lòng cô vẫn hơi lo sợ Mạc Hàn Lâm, vừa gặp nhau đã nghi ngờ cô là Bạch Thiên, sau này nói chuyện với anh ta phải cẩn thận mới được 

   ...

   Chiếc Porsche nghênh ngang dừng lại ngang cửa vào biệt thự, Hạ Tiêu mở cửa ra đi xuống : " Anh tự cất xe của mình đi nhé " . Nói xong câu đã không thấy bóng dáng đâu, để lại Mạc Hàn Lâm mặt méo xệch nhìn chiếc ghế lái, cô nàng này đúng là to gan, nếu không phải vì nể mặt Doãn Sở Thần, anh ta nhất định sẽ cho cô biết mặt

   " Lại đây "

   Vừa bước vào của đã nghe thấy âm thanh lạnh ngắt của Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu lập tức ngoan ngoãn đi lại đứng ở bên cạnh ghế sofa, nhìn vào gương mặt hoàn mĩ của anh. Bên ngoài cô chính là Bạch Thiên không sợ trời không sợ đất, gặp Doãn Sở Thần thì lại thành một cô bé yếu đuối không dám làm gì


   Ánh mắt sắc bén của Doãn Sở Thần chiếu vào mặt Hạ Tiêu, trán cô phủ một lớp mồ hôi mỏng, anh ta đang làm gì thế

   Một lực mạnh kéo cô ngã vào lòng Doãn Sở Thần, anh sờ vào bàn tay có dính chút máu của Hạ Tiêu : " Chuyện gì ? "

   Mạc Hàn Lâm lúc này tung tăng chạy vào, định vào phòng bếp tìm chút đồ ăn thì thấy cảnh Doãn Sở Thần sát khí đầy mình đang đưa ánh mắt truy hỏi đến Hạ Tiêu, còn cô thì nép chặt vào lòng anh ta, bàn tay xinh đẹp bị Doãn Sở Thần bóp chặt, anh ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra

   Hạ Tiêu liếc Mạc Hàn Lâm một cái, còn không phải do anh ta thì cô cũng không thành như thế này, rồi lập tức khai báo vụ việc : " Không có chuyện gì lớn... chỉ là có một vài người Huyết gia gây chuyện với chúng tôi... đây cũng không phải máu của tôi, 2 chúng tôi không có chuyện gì hết "
     Doãn Sở Thần vòng một tay qua bụng cô, vẫn để cô ngồi trên đùi mình : " Huyết Lam, bà ta to gan thật "

   Mạc Hàn Lâm ngẩn người nhìn hắn : " Ơ hơ ? ". Sao nghe câu này quen quen thế

   Hạ Tiêu tất nhiên cũng nghe rõ câu nói của Doãn Sở Thần, thấy giọng điệu anh ta cũng y hệt mình, cô suýt nữa bật cười

   " Cười gì mà cười ? ". Hạ Tiêu lập tức ngậm miệng lại, thật là bá đạo, cô chỉ cười thôi mà

   Mạc Hàn Lâm lại ngồi cùng Bạch Hàn và Hàn Kỳ, ba người cùng nhau hướng mắt về Hạ Tiêu xem kịch

    Doãn Sở Thần ôm chặt bụng cô, mới phát hiện ra từng nơi anh chạm vào đều toàn là da thịt, không có một mảnh vải nào hết, mặt hắn lập tức tối sầm, nhìn xuống chỉ thấy vóc dáng hoàn hảo chỉ mang bộ đồ hơn nội y một chút

   " Cô mang cái gì thế ? ". Tưởng là một câu hỏi y hệt Mạc Hàn Lâm hỏi cô, nhưng trong giọng anh ta không có một chút cái gì là ngạc nhiên cả, chỉ có cảnh cáo cùng sát khí đùng đùng
   Mạc Hàn Lâm cười thầm, chết chưa, cho cô chừa cái tội

   Hạ Tiêu lúc này mới phát hiện ra cô chưa thay đồ, vì đi chơi ai lại mang đồ công sở, bây giờ thì hay rồi

   " Hic... nhưng mà tôi thích bộ này ... ". Hạ Tiêu yếu ớt cãi lại, ánh mắt lườm qua ba người bên kia đang cố nhịn cười

   " Thay đồ " 

   Hạ Tiêu cảm nhận rõ ràng bụng mình sôi sôi, cô lập tức đứng bật dậy rồi phi vào nhà bếp : " Tôi vào nhà bếp gọi thức ăn đây, da bụng tôi dính vào da lưng rồi, chuyện đó để sau nhé lão đại " 

   Mạc Hàn Lâm thấy cũng hết chuyện để xem, anh ta tươi cười rồi cũng đi vào phòng ăn : " Chỉ là một bộ đồ thôi mà. Với lại là, Sở Thần, anh không thấy cô ta mang bộ đồ đó rất hợp sao ? ". Mạc Hàn Lâm chỉ là nói đùa, nhưng thứ anh ta nhận lại được chính là ánh mắt tức giận của Doãn Sở Thần, nói đùa với hắn đúng là một quyết định sai lầm, anh ta lập tức chạy nhanh vào nhà bếp. Trong 36 kế, chạy là thượng sách 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.