Hắc Tình

Chương 39



Hạ Tiêu định lên tiếng cãi lại thì bỗng một luồng gió từ đâu tới làm tóc cô bay toán loạn, cô ngẩng đầu lên trời, bên trên là 2 cái trực thăng đang đáp xuống, mọi người đều tản ra một khoảng lớn, cát bụi bay khắp nơi

   Hình như cô rất mẫn cảm với tiếng trực thăng, cảm giác rất khó chịu khi nghe ở cự ly gần như thế

   Mọi âm thanh tắt hẳn, 2 người phi công trên đi xuống rồi đi về phía này, ý là về phía Doãn Sở Thần, chứ một người như cô đâu có quyền lực gì  

   Tất cả mọi người đều tụ họp lại đây, rồi nhanh chóng lên trực thăng, cô còn nghe thoang thoảng việc truy tìm người để bom lên máy bay, nghĩ lại cũng tức thật, đang yên đang lành tự nhiên phải cận kề với cái chết, đã vậy còn là một lý do để chết vô cùng nhảm nhí 

   Cô không nghĩ Doãn gia cũng có nội gián đâu


   Mắt Hạ Tiêu âm trầm đảo qua mọi người ở đây, cũng chẳng có ai khác thường, thôi kệ dù sao cũng qua rồi, để Doãn Sở Thần xử lý cho khỏe

   Nhanh chóng bước vào trực thăng rồi như theo bản năng ngồi bên cạnh Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu không thấy có gì sai, cô trầm ngâm tiếp tục nhìn những người đang lên

   Một bàn tay lớn bóp cằm cô, Hạ Tiêu định rên lên vì đau thì đầu bị xoay sang hướng Doãn Sở Thần 

   " Nghĩ cái gì ? "

   " ... ". Chẳng lẽ nghĩ gì trong đầu anh cũng không tha cho tôi ?

   Hạ Tiêu mỉm cười cho có lệ : " Tôi đang buồn ngủ ấy mà ". Nói xong cũng thấy chẳng có tính thuyết phục mấy, rõ ràng gần đây cô ngủ rất nhiều, còn vừa mới ngủ dậy xong, buồn ngủ kiểu gì được 

     " Tôi không cần lời nói dối "

   Tại sao anh không nói " Tôi cần lời nói thật " thay vì " Tôi không cần lời nói dối " nhỉ ? 


   Hạ Tiêu vốn là người đa nghi, chỉ cần anh nói hơi kì lạ cô liền nghĩ tới rất nhiều chuyện 

   " Tôi buồn ngủ thật ". Cô cũng thấy lười nói chuyện, trả lời qua loa lấy lệ rồi gục đầu xuống vai anh, cúi đầu xuống để không thấy mặt âm trầm đáng sợ của cô

   Doãn Sở Thần im lặng, tay anh giơ lên vuốt mái tóc có chút xù của cô, dường như cảm giác mềm mại này có thể khiến anh tỉnh táo hơn đôi chút

   " Lão đại ". Một thuộc hạ đi lại trước hai người, cẩn thận dè dặt nhìn Hạ Tiêu đang ngủ rồi nói : " Tất cả mọi người trên máy bay đều đang ở đây, vì vậy người gắn bom cũng còn ở trên trực thăng ạ " 

   " Lục soát hết chưa ? ". Giọng nói trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu Hạ Tiêu, đầu cô không nghĩ được gì thêm, đúng thật chẳng có chứng cứ nào về thủ phạm cả


   " Dạ rồi, nhưng ... ". Ánh mắt anh ta khẽ nhìn qua Hạ Tiêu một cái, Doãn Sử Thần híp mắt lại : " Không cần "

   Tên thuộc hạ chậm rãi đi ra ngoài, kì lạ thật đấy, lúc anh ta bảo lục soát cô gái người lai thì Hàn Kỳ ôm khư khư không chịu, còn cô gái người Trung vừa rồi thì được chính lão đại bảo kê luôn, rõ ràng hai bọn họ là hai người đáng nghi nhất, bọn họ mới xuất hiện chưa được bao lâu, còn bọn anh ở đây từ nhỏ đến giờ cũng bị sờ mó khắp người còn phải trả lời cái này cái kia 

   Hắc Hàn nhìn anh ta suy tư về chỗ ngồi, lại gần hỏi : " Chuyện gì ? "

   Tên thuộc hạ vội vàng đứng dậy cúi xuống : " Hắc Hàn đại nhân "

     Ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Hắc Hàn, anh ta mới chợt nhận ra chưa trả lời câu hỏi của anh, anh ta vội nhìn ngó xung quanh một chút rồi nói nhỏ vào tai Hắc Hàn, thì biết thế này là không có một chút lễ nghi nào, nhưng còn cách nào nữa đâu, để lão đại nghe thấy chắc ngày mai cũng không cần thấy ánh sáng mặt trời
   Hắc Hàn im lặng nghe anh ta nói, rồi cũng chỉ nhắc nhở một câu : " Đừng bận tâm đến cô bé người lai, nhớ cẩn thận cô ta ". 

   Anh quay lại nhìn Hạ Tiêu, không phải vì anh phân biệt đối xử hay gì hết, nhưng thật sự người phụ nữ này trông rất bí ẩn, lúc nào cũng tươi cười nhưng... trong mắt cô luôn có một cái gì đó, che hết sự thật lại

   Cũng chẳng biết lão đại lấy đâu ra sự tin tưởng dành cho cô ta, chắc hẳn lão đại cũng thừa biết cô ta hết sức giả dối, nhưng lại bao che đùm bọc như thế

   Tên thuộc hạ vâng dạ một tiếng, Hắc Hàn không nói gì quay về chỗ của mình

   Hạ Tiêu nằm gọn trong lòng Doãn Sở Thần bỗng tươi tỉnh hẳn lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh : " Lão đại, nếu tôi bắt được người gắn bom, anh sẽ cho tôi đi ra ngoài và cuối tuần không ? "
   Doãn Sở Thần cau mày, có chút không vui : " Ngủ đi, nói buồn ngủ lắm mà ? " 

   " Anh không được đánh trống lảng ! ". Hạ Tiêu giơ tay lên đẩy mặt anh nhìn về hướng cô, Doãn Sở Thần cầm lấy cổ tay bằng một lực thật sự rất ... lớn, Hạ Tiêu khẽ rên một tiếng rồi rút tay ra, anh mạnh, nhưng cô cũng mạnh  

   Khung cảnh một nam một nữ ôm nhau lập tức tràn đầy mùi thuốc súng

   " Muốn đi Bắc Cực hay Nam Cực ? "

   Hạ Tiêu ngơ ngác nhìn anh : " Bắc Cực Nam Cực gì cơ ? " 

   " Bây giờ cô muốn đi đào băng ở đâu ? "

   " ... "

   " Hờ hờ lão đại anh ... ". Không khí nguy hiểm tan biến ngay lập tức bởi tiếng cười lấy lòng của Hạ Tiêu, cô lo lắng nhìn anh, không phải sẽ cho cô đi đến mấy nơi quỷ quái đó đào băng để tạ lỗi thật chứ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.