Hắc Tình

Chương 41



" Vậy sao ? ". Hắc Hàn nhướng mày một cái, khoanh tay đứng vậy nhìn cô 

   Hạ Tiêu cười hờ hờ, con mẹ nó sao cô thấy anh ta hình như hơi nghi ngờ thì phải, suốt ngày cứ thần thần bí bí, tự nhiên chui từ đâu ra làm cô hết hồn

   Cô bỗng nhớ ra cái gì đó, vỗ tay một cái : " Đúng rồi, anh có biết việc gì đang thiếu người làm không ? " 

   Hắc Hàn mỉm cười nhẹ, ánh mắt dò hỏi nhìn cô : " Lão đại bắt cô một là đi tìm việc làm, hai là cút khỏi Doãn gia chứ gì ? "

   Khóe miệng Hạ Tiêu giật một cái, không phản bác được liền lên tiếng mắng người : " Con mẹ nó tôi hỏi anh có việc gì cần làm không, cũng không cần anh trao thêm một câu thừa thãi nhé ? "  

   " Vậy là đúng rồi còn gì, đúng thì nói đúng, tôi cũng chẳng cần cô phải cãi lại tôi cho tốn hơi tốn sức ? " 


   " Con bà anh tôi đi tìm người khác hỏi, cần gì một tên đến cả phụ nữ còn cãi lại như anh "

   Sao trước giờ cô không biết anh ta là cái kiểu như thế này nhỉ, còn tưởng là người im lặng trầm tính như Bạch Hàn, ai ngờ đối với Hàn Kỳ cũng là một chín một mười  

   Cô lườm anh ta một cái rồi bực tức đi lách qua, nhưng mới đi được hai bước thì nghe tiếng nói chậm rãi của Hắc Hàn vang lên 

   " Ở kho hàng có việc đấy, cô đến đó mà hỏi "

   ...

     " Đây là kho hàng đúng không ? "

   Hạ Tiêu kéo một người đang đi lại hỏi, anh ta nhìn cô như nhìn một thứ gì đó rất kì lạ, rồi gật đầu một cái thật khẽ rồi lập tức biến mất

   Cô cau mày nhìn theo bóng anh ta, cảm giác bị người khác xem thường khó chịu thật đấy, tìm mãi mới đến được cái kho hàng quỷ quái này, còn gặp phải một tên không biết phải phép


   Hạ Tiêu quay đầu lại nhìn cửa kho hàng, chỉ thấy chừng hơn chục người đang vận chuyển hàng từ trên máy bay xuống, cô chậm rãi tiến lại gần, khó hiểu nhìn bọn họ, ở kho hàng thì có việc gì chứ, chẳng lẽ lại bắt một người phụ nữ như cô đến đây vẫn chuyển hàng hóa ? Ở đây cũng không thiếu thốn người đến mức đó chứ

   Càng lại gần mùi kim loại càng nồng, cô nhìn vào bên trong, sau hai lớp cửa lớn được mở ra là một núi thùng đè lên nhau, còn có cả container, Hạ Tiêu ngơ ngác nhìn bọn họ : " Vậy ở đây có việc gì thiếu người làm không ? " 

   Cả đám người đang làm việc đều quay lại nhìn cô, thấy trong mắt là một cô gái mảnh mai vô cùng yếu đuối liền nói không 

   " Vậy... vậy tôi giúp các anh bưng mấy cái thùng hàng này được không ? ". Ai bảo Hắc Hàn bắt cô đi lại đây, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có việc này thôi chứ mấy


   " Cô không làm nổi đâu " 

   Hạ Tiêu nhìn về phía người đang nói, không tin nổi nhìn anh ta : " Tôi á ? " 

   Tất cả quay lại làm tiếp, không thèm quan tâm đến một người đang cảm thấy vô cùng bất công, cuối cùng cô cũng chỉ lẩm bẩm trong miệng : " Con mẹ nó dám khinh thường tôi... đến khi tôi thành chủ nhân thì đuổi mấy người ra đầu tiên "

   ...

     " Làm được việc gì rồi ? "

   Doãn Sở Thần ung dung nhìn cô, Hạ Tiêu đảo mắt một vòng quanh Bạch Hàn, Hắc Hàn cùng Hàn Kỳ, chịu đựng nhục nhã mở miệng : " Tôi đến kho hàng tìm việc, ai ngờ người ở đó khinh thường, cuối cùng bị bọn họ đuổi đi... "

   Doãn Sở Thần híp mắt nhìn cô, người cô run lên một cái, chẳng thèm đoái hoài đến cả đám đang bụm miệng cười mà chỉ thẳng vào Hắc Hàn : " Còn không phải do anh ta đẩy tôi đến kho hàng làm việc sao, cũng không gọi là lỗi của tôi được... " 
   " Ai bảo cô không có thực lực ? ". Hắc Hàn lên tiếng, ánh mắt thách thức nhìn cô, không phải vì Doãn Sở Thần đang ngồi ở ghế chủ trì, chắc ai cũng tưởng anh ta có chức lớn nhất ở đây, xem cái bộ dạng chẳng ra gì 

   Hạ Tiêu lườm anh ta : " Vấn đề là bọn họ chưa để tôi chứng minh thực lực thì đã xách cổ tôi đi đến đây rồi "

   " Được rồi ". Doãn Sở Thần cau mày, lộ rõ vẻ không vui, Hạ Tiêu cũng chỉ dám lườm nguýt Hắc Hàn một cái rồi đi lại gần Doãn Sở Thần, trên mặt ghi hai chữ tức giận

   " Kết thúc buổi họp, ai nấy tự đi làm việc đi "

   3 người kia lập tức đứng dậy rời đi, để lại Hạ Tiêu cùng anh mắt lớn nhìn mắt nhỏ

   " Bây giờ cô muốn làm việc gì ? "

   " Tôi muốn làm... ". Hạ Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi cũng phát hiện mình chẳng muốn làm việc gì, liền nói tiếp : " Tôi muốn làm bảo vệ của lão đại, đi theo lão đại cả ngày! " 
   Thật ra đi theo anh cả ngày có nghĩa  là cô chẳng cần làm việc gì cả, ở bên Doãn Sở Thần mà, chỉ có suиɠ sướиɠ, thật ra lâu lâu cũng có một chút đáng sợ thôi, công việc này đúng là chỉ có thông minh mới nghĩ ra được 

   Dõan Sở Thần cười nhẹ : " Không được, như vậy thì đến Bắc Cực đào băng "

   " Khoan khoan khoan đừng mà lão đại.... chẳng lẽ anh không thấy tôi rất yếu đuối sao.... làm sao làm việc cực nhọc như vậy được " 

   " Vậy thì đến đó mà rèn luyện cơ thể "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.