Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 116: Năm tuổi là có thể mê trai được rồi (ngoại truyện)



Sau cái ngày sinh thường đâu đến chết đi sống lại kia đến giờ cũng được năm năm rồi, một nhà bốn người của Hách Liên Tử Mục quả thực rất vui vẻ, hạnh phúc, công việc thuận lợi lại ngày nào cũng như ngày nào đều cứ nhận được rất nhiều lời chúc từ dân chúng nước D và nước M.

Để kể cho chuyện này nữa, sau khi Mạc Uyển Kinh sinh được một cặp long phụng thì vua của nước M lúc bấy giờ là Trì Hoắc đã làm cha nuôi cho hai đứa nhóc nhà cô mà không ngại công khai cho người dân nước mình biết tin.

Kể đến thì hôm nay là sinh thần năm tuổi của hai cô cậu nhà Hách Liên nhưng Mạc Uyển Kinh không có ý định tổ chức quá lớn mà chỉ làm tiệc nhà bình thường và mời tất thảy mọi người đến chơi.

Cốc cạch!

Tiếng bằm thái thức ăn vang vọng từ trong bếp ra đến tận phòng khách nơi mấy đứa trẻ đang nghịch đùa chơi cờ cùng hai ông bố trẻ.

“Ơ kìa bố, ăn chiến nhà của chú Vương đi đừng để người ta cha mất.” Một cô bé với mái tóc xoăn tự nhiên được mẹ dóc gọn một góc trên rồi xỏa ở bên dưới cùng nước da trắng hồng và đôi mắt xanh y hệt Mạc Uyển Kinh chúm chím chỉ tay về phía cờ của đối phương lên tiếng.

Hách Liên Tử Mục cũng thấy rồi nhưng không ngờ con gái mình là tinh mắt đến thế, anh cười rồi bế cô ngồi lên đùi, miệng lưỡi nhanh chóng nói khích đối thủ “Đấy là yêu cầu của cục cưng tôi thôi nhé! Đáng lý là không muốn ăn đâu nhưng đành phải đuổi cùng giết tận vậy.”

Hách Liên Doãn Thư cười khúc khích, cô đẩy mắt về phía cậu con trai ở phe đối diện đắc ý. Nhưng Vương Mặc Bắc lại chỉ cười mà nhìn Hách Liên Tử Mục một cái xong lại liếc qua con gái cậu bạn mà buông lời “Nhóc cũng thông minh lắm nhưng mà trận này còn chưa rõ thắng thua đâu, đúng không Vương Thâm Bác?”

“Đường đi nước rút còn dài đâu thể vì một tướng mã cỏn con mà bỏ cả bàn chạy làng.” Lời nói chắc nịch, mạnh mẽ y như bố của mình, Vương Thâm Bác năm tuổi và hôm nay cũng là sinh nhật cậu nên hai nhà Hách Vương liền có ý định tổ chức chung.

“…”

“Bố, chú Vương hai người chơi cả chục trận rồi có giỏi hơn chút nào không?” Hách Liên Lãng Trung đi từ phòng sách ra trên tay còn mấy cuốn từ điển rất giày đứng lại trước bàn cờ nhìn một lúc mà nói.

Vương Vũ Tinh theo sau, trên tay còn là mấy cây kẹo cùng một quyển vở nhỏ và một cây bút dừng lại nghe chuyện.

Hách Liên Tử Mục thấy bản thân bị thằng con trai còn nhỏ mà láo toét này khiêu khích trắng trợn như thế thì buột miệng nói “Vậy thì ngồi xuống chơi một trận đi, nếu con thắng thì bố đều đồng ý với mọi điều kiện của con.”

“Đây là bố nói nhé, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Hách Liên Lãng Trung nói.

Hai bố con nhà họ Vương Mặc Bắc liền nhường chỗ cho cậu nhóc năm tuổi nhà lão Hách, bên này một đội một người nhưng có tận ba fan cứng còn đội kia thì chỉ có hai bố con, thấy vậy là đã đủ thất thế.

Trận chiến gay gắt đến độ khó thở, quân kia ăn một con thì quân này lại mạnh dạn mà cướp của họ một mạng. Giao tranh một lúc thế cờ càng nhức đầu nhưng có vẻ Hách Liên Lãng Trung đã nắm chắc phần thắng trong tay khi trên bàn cờ cậu còn tận bốn tốt, năm tướng quyền cao chức trọng trong khi Hách Liên Tử Mục chỉ còn mấy vị tướng nhỏ giữ mạng cho vua.

“Thua rồi.” Bỗng Hách Liên Doãn Thư nên lời, lúc này Mạc Uyển Kinh đi từ nhà bếp ra mà nói lớn “Hách Liên Tử Mục, anh rảnh rỗi sinh nông nỗi phải không? Anh không thấy chúng tôi rất bận rộn hay gì mà không vào giúp một tay.”

"Vương Mặc Bắc chuồn lẹ, Hách Liên Tử Mục cũng sợ người phụ nữ trước mặt này lắm. Anh đứng phắt dậy nhìn cái dao trên tay cô rồi nhẹ nhàng tháo nó cầm lấy mà lủi thủi đi vào phòng bếp.

Mấy đứa nhóc hài lòng, mỗi người một cặp mà đi chơi chung. Hàn Phong được giao cho nhiệm vụ cao cả đó là trong nom mấy vị tiểu thiếu gia, tiểu công chúa nhưng hai nửa hai ngã thế này thì phải làm sao.

“Ối…đau quá…” Mãi đuổi nhau mà không nhìn thấy vợ chồng Khiêm Lăng Hoành đi vào nên Hách Liên Doãn Thư đang chạy thì va phải chân của người đàn ông, cô ngã ra sàn mà ôm đầu than vãn.

Mộ Diệp Nhi thấy tiểu công chúa nhỏ trán đã đỏ ửng rồi thì vội đỡ cô bé lên mà xem xem “Con không sao chứ, đau lắm không? Để cô gọi người lấy thuốc giảm sưng cho con nhé!”

Khiêm Lăng Hoành thấy tội lỗi mà bế nhóc tì lên, anh nhanh chóng xin lỗi rồi ra hiệu cho quản gia Hàn Phong đi lấy thuốc tiêu sưng đến đây “Chú Hoành xin lỗi Doãn Thư, tại chú sơ ý không kịp đỡ lấy con…”

“Không sao đâu ạ, là con va phải chú mà. Người đẹp trai như chú nên được tha thứ.” Hách Liên Doãn Thư thấy người đẹp như mỹ nhân trước mặt thì quên cả cơn đau mà dẻo miệng.

“…” Vương Mặc Bắc không biết nên nói gì nữa, anh chỉ biết nhìn sang vợ mình cầu cứu thôi.

Đổi lại là Vương Thâm Bác thì lại rất chê bai, cậu chậc lưỡi “Xì, con nhóc này đúng là mê trai đầu thai hết kiếp sau chắc cũng không hết mất. Haiz, sau này chắc chỉ có người đẹp nhất thế giới may gì mới lòi được vào tầm mắt của cậu ta.”

“…” Mộ Diệp Nhi không nói mà chỉ cười, cô không ngờ nhà Vương Mặc Bắc lại có một cậu con trai vui tính như này, đúng là khác xa bố nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.