Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

Chương 117: Bữa cơm sum vầy viên mãn (h+)(ngoại truyện.)



Bữa cơm hôm đó được tổ chức ở ngoài trời, trước vườn hoa trong mảnh đất rộng lớn trải dài sạch lá.

Hai nhà nội ngoại của Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn đều có mặt không chỉ thế mà còn có cả cặp vợ chồng Khiêm Lăng Hoành và những người bạn trong hội. Vì tổ chức sinh nhật tròn năm tuổi cho các tiểu hoàng tử, công chúa nên bọn họ không quá cầu kì về thân phận, đến cả Trương Quốc, Tào Anh,…đều ngồi vào bàn.

Bọn họ hân hoan mà nâng chén giữa không gian thoáng gió, hương thơm cây cỏ dịu nhẹ phảng phất khiến tâm trạng dường như vui hẳn.

“Chú ơi, thêm tuổi mới thì có được nhận lì xì không ạ?” Hách Liên Doãn Thư ngây thơ đến cạnh Tào Anh lay lay lấy tay cô mà hỏi.

Thật không biết phải nên khóc như thế nào nữa, cũng không thể tức giận được mà chỉ biết cười khổ. Cả hết đám người đều bật cười, Trương Quốc là kẻ hớn hở nhất mà to giọng nhất “Doãn Thư à, đấy là cô Tào Anh chứ không phải chú đâu. Nhìn cô ấy giống đàn ông thế thôi chứ thật ra là phụ nữ đấy…haha…”

“Ủa rồi mắc cười lắm hả?” Tào Anh giận dữ liếc nhìn Trương Quốc, giờ đây cô chỉ muốn đánh cho tên đàn ông này phù đầu mà thôi nếu được. Nhưng quay qua nhìn vị tiểu thư nhỏ, cô lại hiền hòa ngay mà rút từ trong túi ra mấy chiếc lì xì, lên tiếng “Được chứ Doãn Thư, hôm nay con là người xinh đẹp nhất nên cô chúc con mãi mãi hồn nhiên, vui vẻ, mãi hồn nhiên như này nhé!”

“Vâng ạ, Doãn Thư cảm ơn chú…cô Tào Anh.” Lại tính gọi người ta bằng chú hay gì mà may thay lật lọng nhanh, đổi ngữ nhanh. Thật ra trông Tào Anh với bộ đồ bình dị với mái tóc cắt gọn như con trai nên mấy đứa trẻ nhận nhầm giới tính của cô thì cũng bình thường thôi.

Nhờ Hách Liên Doãn Thư mở lời thay mà mấy đứa trẻ con đứa nào đứa nấy đều nhận được lì xì của mọi người. Đến lượt Đế Diêu Mộc Long thì anh lại chẳng lì xì mà thay vào đó là tặng mỗi đứa nhỏ một món quà rồi căn dặn “sau sinh nhật mới được mở ra xem đấy nhé, những thứ bọn con thích đều có ở trong đấy, thấy có vui không?”

Bốn đứa đứa nào đứa nấy đều gật đầu lia lịa, ôm quà đặt ở chỗ ngồi rồi lại ngữa tay xin quà từ bố nuôi. Trì Hoắc bất lực lấy quà mà mình chuẩn bị cho bọn họ ra mở lời “Ở nước M chúng ta có một truyền thống rất đặc biệt đó là đứa trẻ nào muốn nhận quà thì phải hát một bản nhạc mới được.”

Mạc Uyển Kinh khó hiểu lên tiếng “Chứ không phải là anh tự đặt ra đấy chứ?”

“Nếu thật thế thì nước M nên thay đổi tập tục rồi đó, cổ hủ thế ai mà chịu cho nổi” Hách Liên Tử Mục hùa theo vợ mà bắt lý Trì Hoắc.

“…”

Lại được cả phen cười, sau đó thì đúng là Lãng Trung đã đàn một bản và người hát chính là Doãn Thư. Với tài năng và giọng ca trời phú của hai đứa trẻ khiến cả nhà ai nấy đều vui mừng, riêng cô cả Hách Liên Thuần Dung là yên lặng cảm nhận bản giao hưởng tuyệt vời kia một cách nghiêm túc. Còn đối với Vương Vũ Tinh và Vương Bác Thâm thì đối thơ, bốn đứa đứa nào đứa nấy đều thông minh nhờ gene tốt thừa hưởng từ bố mẹ mà ra khiến người ta khó lòng không ngưỡng mộ.

Đêm đó có biết bao nhiêu trò chơi, pháo hoa cùng bao nhiêu tiếng nói cười ngoài sân nhà đến khuya.

…………

Sau khi bữa tiệc kết thúc, nhà ai người về thì Mạc Uyển Kinh lại phải đọc truyện cho mấy đứa con ngủ.

Cạch!

Mệt mỏi đi vào phòng ngả người lên giường không thèm đánh răng nữa, thiết nghĩ bỏ một bữa chắc cũng chẳng sâu nổi răng đâu nhưng mà sáng mai thì có vẻ sẽ rất khó chịu.

“Vợ…em không thau đồ sao?” Hách Liên Tử Mục người đã đầy hương nồng của rượu nhưng vẫn nhận thức được mọi việc.

Giọng điệu uể oải đáp lời “Đồ này cũng cần thay sao? Bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi…”

Bỗng dưng một bàn tay sực nóng lướt qua thân cô nhanh chóng, người đàn ông bên cạnh chỉ với một động tác nhẹ đã vứt gọn chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới xuống nhà rồi gọn gàng xử lý bộ quần áo ngủ trên người Mạc Uyển Kinh.

Lên cơn hứng thú, anh đè người phụ nữ dưới thân rồi nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, đầy mong muốn, khuôn miệng không còn rập khuôn “Một lát thôi được không?”

“Không…yên mà…ưmmmm…ngủ…” Chưa kịp hở miệng đã bị anh chạm lấy bờ môi nóng bỏng của cô.

Bàn tay mân mê đầu ngọn của nụ hồng, hai thân hình dần dà trần truồng mà hấp tấp thúc đẩy “Aaaa…ưm…con nghe đấy…”

“Anh đã đề phòng trường hợp này từ lâu rồi nên tất thảy tất cả các ngóc ngách trong nhà này đều được cách âm, yên tâm cứ la lớn đến mấy thì cũng không ai nghe…”

“Ưm…a…a…a…”

Bộp bộp…!

Tiếng va đập da thịt ngày càng mạnh đến độ Hách Liên Tử Mục cũng rên lên đầy thú tình, cởi bỏ phòng bị mà hít một hơi sâu phóng đi các tạp chất trắng nhầy vài trong cơ quan cuối cùng thâm sâu nhất của nơi tư mật “phụp” chỉ một âm vang đã khiến Mạc Uyển Kinh cong người lên đau điếng, dù cho đời này có làm bao nhiêu lần thì cái gậy th*t của anh vẫn sẽ làm cô rên la.

Vì thứ đó thật sự to lớn đến độ đôi lúc Mạc Uyển Kinh sẽ cảm thấy rất thỏa mãn nhưng đôi lúc lại phải sợ hãi vì sự kích thích đến cùng cực này còn phải dựa vào độ hưng phấn của người đàn ông bên trên.

Liệu rằng hai người có sinh thêm em bé cho tiểu Doãn Thư và Lãng Trung hay không thì đây vẫn sẽ là một câu hỏi?

Nhưng chắc chắn một điều rằng bọn họ luôn sống một cuộc sống sung túc, hạnh phúc. Đời đời bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.