Hách Liên Tử Mục vừa họp xong liền trở về phòng làm việc của mình ngay. Vầng trán có chút nhăn lại, khuôn mặt cùng tâm trạng đang bất ổn thì lại gặp Vương Mặc Bắc cũng y chang.
"Chuyện gì?" Hách Liên Tử Mục lạnh nhạt buông lời.
"Hai ông bà nhà đó lại hẹn tôi về nhà ăn cơm." Vương Mặc Bắc nói.
"Không muốn thì đừng về, ai ép giữ được chân cậu." Nhạt nhẽo mà đáp lời, Hách Liên Tử Mục ngồi xuống chiếc ghế rồi ngã người về sau mà thiu thiu nhắm mắt.
Thấy thế Vương Mặc Bắc cũng không nói thêm nữa, hai người co chung tâm trạng cùng im lặng càng khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.
Đêm đến, sau khi cái người họ Vương Mặc Bắc kia rời đi chưa lâu thì anh cũng sai trợ lý đưa mình về. Trên con đường như thường ngày hay đi mà sao hôm nay đỗi lại dài hơn mấy chặng.
Tiếng xe ngày càng lớn làm cho Hàn Phong đang chuẩn bị chợp mắt thì lại phải lò mò dậy mở cửa.
"Cậu chủ, cậu về rồi. Có cần chuẩn bị nước..." Hàn Phong đón lấy chiếc áo khoác từ tay Hách Liên Tử Mục, vừa loay hoay đóng cửa vừa hỏi.
Người đàn ông ra hiệu cho ông rời đi, còn mình thì nhẹ bước đi lên tầng rồi chuyển hướng tìm đến phòng cô vợ nhỏ của mình.
Anh đẩy cửa một cách cẩn thận để cô không thức giấc rồi nằm lên giường. Bàn tay hư đốn bắt đầu vòng qua vòng eo nhỏ nhắn nhưng bất giác khiến cô la lên dù không làm gì quá mạnh.
"A...đau."
"Đau? Tôi còn chưa làm gì?" Hách Liên Tử Mục với tay bật công tắc điện rồi ngồi khựng dậy mà chất vấn.
Theo quán tính Mạc Uyển Kinh liền rụt tay lại rồi không nói gì nữa. Cô cố che giấu đi mấy vết xước đã dán băng nhưng chính vì điều đó mà đã khiến người đàn ông để ý.
Anh kéo cô lại gần rồi giữ nhẹ lấy cô tay cô mà nâng lên, đôi mắt khó hiểu nhìn cô dò hỏi nhưng chỉ nhận lại là mấy câu nói cho có lệ "không sao."
Chỉ thấy khuôn mặt anh khó chịu rồi sải bước đi ra khỏi phòng cô mà không quên đóng mạnh cửa khiến Mạc Uyển Kinh thấy khó hiểu.
Rầm.
………
Ríu ríu, tiếng bầy chim nô đùa trên những cành cây ở bên ngoài cửa sổ đã làm Mạc Uyển Kinh thức giấc. Cô lò mò đẩy tấm chăn rồi xuống khỏi giường mà đi vào phòng vệ sinh cá nhân. Nhìn mấy tấm băng cá nhân dán trên cánh tay mình mà cô bất giác nheo mày.
Cạch! Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân của ai đó ngày một lớn, khiến Mạc Uyển Kinh cảnh giác mà quay người nhìn về hướng cửa. Thì ra là Hách Liên Tử Mục, anh không nói không rằng mà bế cô đặt lên bàn rửa mặt. Tâm trạng bất ổn của anh khiến cô có chút khó hiểu mà ngập ngừng hỏi ''Anh không thể giản cái cơ mặt của mình, suốt ngày cứ cau mày như thế không sợ già sớm à?''
''Hừ, im lặng đi. Ngồi yên.'' Lấy một ví băng dán cá nhân ra rồi thêm một ít thuốc mỡ bôi đặt lên bàn rồi nhanh chóng cầm lấy tay người con gái trước mặt.
Anh cúi đầu mà chăm chú nhìn vào miệng vết thương mà chầm chậm bôi thuốc rồi dán băng cá nhân cho cô một cách nhẹ nhàng. Đây đúng thật là lần đầu tiên anh làm chuyện này với phụ nữ nhưng có vẻ lại rất thành thục và gọn gàng.
'Người đàn ông này nhìn gần thật là đẹp trai, lại chu đáo khác lời đồn rất nhiều anh ta đúng chuẩn kiểu người trong mộng của biết bao cô gái đây? Nét mày này rõ đậm, đôi môi...mình đúng là điên rồi. Lại nghĩ đến cái đêm ấy, anh ta đúng là cầm thú đến giờ mấy cái vết kia vẫn còn mờ ở trên bả vai mình đây.' Mạc Uyển Kinh vừa nghĩ vừa đỏ mặt, rồi quay đầu qua một bên khác để che giấu đi khuôn mặt với làn da đỏ ửng.
''Nhìn tôi rồi thì cũng nên trả phí chứ!'' Hách Liên Tử Mục vòng tay qua eo cô vợ nhỏ đang ngại kia mà thì thầm bên tai cô với giọng đòi hỏi.
Mạc Uyển Kinh vừa tính nói gì đó thì đã bị anh khóa chặt bờ môi bằng một nụ hôn mạnh bạo, cô bất giác mà phát ra thứ âm thanh tà mị ''Ưm...ư...m.''
Càng khiến sự hưng phấn của kẻ đàn ông trước mặt nổi lên thú tính, bàn tay anh bắt đầu hư đốn mà tiến đến nơi vòng ba đạt chuẩn của Mạc Uyển Kinh rồi sờ mó.
"A...anh, anh làm cái gì vậy? Đồ biến thái, mau buông tay ra." Vừa vùng vẫy vừa hét lên đòi sự tự do rất đỗi mãnh liệt nhưng cứ như thế Hách Liên Tử Mục lại càng thích thú.
Anh ta đúng là có cái sở thích kì lạ mà không khỏi độc đáo khiến người khác phải hối hận khi đã làm anh ta nổi cơn dục vọng.
Nhếch khóe môi với một đường cong đầy tà mị mà có phần nham hiểm, Hách Liên Tử Mục buông lời "Biến thái? Chứ không phải cô thích như thế này à?"
Mạc Uyển Kinh ngơ ngác ngay mà chẳng biết thốt lên lời mình như thế nào cho phải. Cô quả thực không thể hiểu được rằng trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì về cô nữa.
Đẩy người đàn ông ra, cô liền đứng xuống sàn nhà lạnh buốt, vội chỉnh sửa lại quần áo trong thật gọn gàng rồi Mạc Uyển Kinh mới đi ra khỏi phòng tắm. Mặc kệ cho Hách Liên Tử Mục có mặt mày tức giận đến đen như đít nồi thì cô cũng chẳng màng quan tâm.